“Trên núi có rất nhiều thần thú, đặc biệt có một con Nam Cực mặt trời hổ – là thần thú cấp cao, cũng là vật cưỡi của Nam Cực tiên quân. Một lát nữa, ta sẽ phụ trách trói chặt nó, ngươi chỉ cần nghĩ cách rút lấy chủy thủ.”
“Hảo!” Vân Nguyệt từ lâu đã nóng lòng muốn thử.
Nàng học tập pháp thuật đã ba ngàn năm, đối với mỗi loại thuật pháp đều lĩnh hội rất nhanh, thường được Thái Thượng Lão Quân khen rằng: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sư phụ không còn gì để truyền cho ngươi nữa.”
Tuy vậy, nàng hiểu rõ bản thân, trừ kỳ môn bát quái đã luyện đến thuần thục, còn lại tất cả thuật pháp, đối với nàng mà nói vẫn còn rất sơ sài.
Lần này, nàng có thể mượn cơ hội để rèn luyện bản thân, xem trong thực chiến, mình còn thiếu sót điều gì.
Vừa bước vào phạm vi Nam Cực tiên, nhiệt độ lập tức giảm mạnh. So với khí hậu quanh năm như xuân của thiên đình, nơi đây chẳng khác nào một tầng địa ngục băng giá.
Mỗi lần tiến vào Nam Cực tiên, mặc kệ mặc bao nhiêu lớp, nàng vẫn luôn run rẩy vì lạnh.
Thế nhưng lần này, được Chiến Tân Đường dùng pháp lực mạnh mẽ bảo hộ, nàng chỉ cảm nhận được từng luồng gió lạnh gào thét vút qua bên cạnh, còn bản thân lại hoàn toàn không thấy rét mướt chút nào.
Chiến Tân Đường thật sự mạnh mẽ đến mức nàng không thể sánh kịp – cũng chính vì thế mà dù tuổi còn trẻ, hắn đã trở thành chiến thần thiên đình, thống lĩnh mười vạn thiên binh thiên tướng.
Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chiến Tân Đường đang che chở cho mình phía trước, trong lòng không ngừng tự nhủ: Tân ca ca thật sự rất tốt, rất ưu tú. Nếu được gả cho hắn, đó là phúc khí của nàng.
Bất luận là người hay tiên, đều cần biết đủ, biết đủ mới vui.
Dưới sự dẫn dắt của Chiến Tân Đường, bọn họ vượt qua sườn núi Nam Cực, thẳng tiến đến đỉnh.
Vân Nguyệt phấn khích nhìn khắp nơi trắng xóa một mảnh, càng thêm cảm nhận được sự khác biệt giữa nàng và Chiến Tân Đường.
Với pháp lực của nàng, mỗi lần chỉ có thể đến được chân núi Nam Cực, sau đó phải tự mình leo lên. Nhưng bất kể nàng cố gắng bao nhiêu, cũng chưa từng leo đến nửa sườn núi, liền bị Nam Cực tiên quân phát hiện rồi trục xuất về tầng mười ba.
Lần này, nàng trực tiếp vượt qua mọi chướng ngại, một lần đến thẳng đỉnh núi.
“Đừng nói gì, cẩn thận kinh động đến thần thú.” Thấy Vân Nguyệt quá kích động, Chiến Tân Đường vội dùng mật âm truyền thanh nhắc nhở nàng.
Nghe xong, Vân Nguyệt gật đầu, lặng lẽ theo sát phía sau hắn, tiến dần về phía trung tâm gió bão của Nam Cực núi.
Tại đây, bất kỳ thần tiên nào cũng không thể dùng pháp lực để tiến vào. Khu vực xung quanh trong vòng hai dặm chính là nơi băng lưỡi dao tọa lạc.
Sắp đến trung tâm gió bão, Chiến Tân Đường thi triển một đạo thuật pháp bảo vệ trên người Vân Nguyệt, phòng khi nàng bị cuồng phong làm tổn thương.
Tìm được lối vào kết giới, Chiến Tân Đường dẫn nàng tiến vào trung tâm. Vừa nhìn ra xa, ánh mắt Vân Nguyệt lập tức bắt gặp một đài tuyết nhô lên, nơi ấy đang phát ra ánh sáng lấp lánh khác thường.
Tập trung nhìn kỹ, nàng thấy rõ ánh sáng ấy chính là một luồng tinh quang trắng nhạt, chói lóa không thể dời mắt – chính là lưỡi đao của chủy thủ.
Chủy thủ ấy uốn cong cắm vào mặt băng, dáng vẻ như thể một người đang ngủ gật trên băng giá.
Vân Nguyệt nhìn một hồi, bỗng choáng váng – chẳng lẽ băng lưỡi dao thật sự đang ngủ? Hơn nữa còn chảy nước miếng trong lúc ngủ…
Chỉ thấy mũi đao của băng lưỡi dao liên tục nhỏ ra từng giọt nước, trông như ngọc châu, rơi xuống mặt đất mà không đóng băng ngay, mà tụ lại, lấp lánh như thủy tinh.
Những giọt nước đó vừa chạm đất tuyết trắng, lập tức ngưng kết thành một phiến băng sữa trắng.
Loại băng ngưng ấy, Vân Nguyệt từng gặp qua – chỉ một giọt cũng đủ đóng băng mười dặm giang sơn hạ giới. Ngay cả tại thiên giới, ngay cả ở Nam Cực tiên, một giọt nước miếng ấy cũng khiến đỉnh núi đã băng giá càng thêm vững chắc.
Chính vì vậy, Nam Cực tiên quân mới thiết lập kết giới, dùng để ức chế cuồng bạo của gió tuyết.
Nếu không, chỉ cần mấy giọt nước miếng của băng lưỡi dao thôi, e rằng toàn bộ thiên đình đều sẽ bị đóng băng thành Nam Cực.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Nguyệt Nhi, băng lưỡi dao đang ngủ, ngươi lặng lẽ tiến lại gần, thừa lúc nó không đề phòng, nhỏ máu mình lên chuôi đao. Có thu phục được hay không, đều tùy vào lần này.”
Chiến Tân Đường vừa cảnh giới xung quanh, vừa mật âm cho nàng.
“Biết rồi.”
Trong mắt Vân Nguyệt lóe lên tinh quang, nàng nhẹ nhàng bay tới cự ly gần nhất với băng lưỡi dao.
Khoảng cách chỉ còn vài bước. Vân Nguyệt vén tay áo, lật cổ tay, dùng một chiêu thủ đao, một luồng hào quang trắng lướt nhẹ qua, để lại trên cổ tay trắng nõn một vết cắt mảnh.
Máu đỏ tươi từ vết cắt chậm rãi rỉ ra, nhỏ từng giọt về phía băng lưỡi dao đang ngủ say.
Băng lưỡi dao vẫn đang say sưa, nước miếng vẫn nhỏ giọt, hoàn toàn không hay biết có kẻ đang “mưu đồ bất chính” với mình.
“Oa —— ”
Một tiếng gào đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ Nam Cực núi bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Giọt máu của Vân Nguyệt vốn sắp chạm vào chuôi đao, lại vì mặt đất chấn động, mà chệch hướng rơi ra ngoài.
Trong cơn chấn động dữ dội, băng lưỡi dao như chim sợ cành cong, lập tức bật dậy, lưỡi dao lắc lư trái phải. Khi nhìn về phía Vân Nguyệt, chợt bắt gặp váy áo nàng.
Thời gian như ngưng đọng.
Băng lưỡi dao giống như thấy kẻ thù, run rẩy toàn thân, lưỡi dao từ từ nâng lên, từ váy áo ngẩng đầu nhìn đến gương mặt nàng – thấy nàng đang chảy máu…
“Ong —— ”
Một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên – là tiếng hét thất kinh của băng lưỡi dao.
Ngay sau tiếng hét ấy, lưỡi dao và chuôi đao… tách ra!
Máu của Vân Nguyệt vốn sắp nhỏ lên lưỡi đao, nhưng nàng thật sự không ngờ rằng chủy thủ nhát gan đến mức bị dọa tách rời thân thể.
Chuôi đao vẫn nằm trên đài tuyết, còn lưỡi đao thì đã rơi xuống đất tuyết, hoảng sợ nhìn về phía cổ tay đổ máu của nàng, run bần bật.
Vân Nguyệt hoàn toàn không ngờ chuyện lại diễn ra như vậy – không phải nói băng lưỡi dao cắm chặt đến mức thần tiên cũng không rút ra được sao?
Tại sao… lại có thể tự động tháo chạy?
Trong lúc nàng còn đang sững sờ, chuôi đao bỗng hóa thành một vệt sáng trắng như thủy ngân, nằm sát đất lén trườn đi.
Dù biến thành chất lỏng, nhưng phần “mông” vẫn vểnh lên cao, khiến Vân Nguyệt không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn.
Băng lưỡi dao này… thật sự quá khôi hài!
Nghe thấy nàng cười, chuôi đao đang trốn bỗng dừng lại, rồi lần nữa ngưng tụ hình dạng. Lần này, nó biến thành một đứa bé đáng yêu, trừng trừng nhìn Vân Nguyệt.
Cái nữ hài này thật quá đáng! Dám thừa lúc nó đang ngủ mà “cướp đoạt”, đến khi bị nó phát hiện rồi lại còn cười nhạo nó!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.