Chương 37: Tính toán của Ninh Ninh, người cha khốn nạn bị đánh

Bộ truyện: Dụ Em Động Tâm

Tác giả: Nguyệt Sơ Kiều Kiều

Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay, ngay cả Chung Triệu Khánh cũng chưa kịp phản ứng thì người kia đã như một cơn gió lốc xông thẳng đến trước mặt ông ta.

Một tay túm lấy cổ áo ông ta!

“Chung Triệu Khánh, rốt cuộc ông muốn làm gì?

Ông muốn hại chết tôi à?!”

“Bác…

Bác sĩ Thành?”

Chung Triệu Khánh nhận ra người tới.

Ông ta là Thành Tư Dân của Bệnh viện Nhị thành phố, Trưởng khoa Chỉnh hình, cũng là bác sĩ chủ trị của Chung Thư Ninh khi cô bị thương ở chân.

“Bác sĩ Thành, bác bình tĩnh chút đi, có chuyện gì thế ạ?”

Lưu Huệ An vội vàng bước tới, muốn kéo ông ta ra.

Nhưng vị bác sĩ này đã đỏ cả mắt, tay vẫn túm chặt lấy áo của Chung Triệu Khánh, gằn giọng nói: “Chuyện năm đó là do ông bảo tôi làm!”

“Có gì thì ta vào trong phòng nói, ở đây đông người quá…”

Chung Triệu Khánh cố trấn an ông ta.

“Đời bác sĩ của tôi coi như chấm hết rồi, đã như vậy thì tôi cũng chẳng ngại để mọi người biết!”

Thành Tư Dân hít sâu một hơi, nhìn về phía Chung Thư Ninh không xa.

“Chung tiểu thư, năm đó khi cô bị thương ở chân, ba mẹ cô đã đưa tôi hai trăm nghìn, bảo tôi nói với cô là phẫu thuật chân không có ý nghĩa, nên bảo cô điều trị bảo tồn!”

“Thực ra vết thương của cô không nặng, chỉ cần một ca tiểu phẫu đơn giản, nghỉ ngơi khoảng một năm là có thể trở lại sân khấu chuyên nghiệp.”

“Họ làm vậy là cố ý, không muốn cô tiếp tục biểu diễn!”

Vài câu nói liền khiến cả hội trường náo động.

Năm đó Chung Thư Ninh là vũ công tài năng, đoạt nhiều giải thưởng, ai cũng nghĩ cô sẽ tạo được thành tựu lớn trong lĩnh vực múa.

Vậy mà lại bất ngờ bị thương, rút lui khỏi thi đấu chuyên nghiệp, khiến giới múa từng một phen tiếc nuối.

“Bác sĩ Thành, bác nói chuyện cẩn thận vào!

Tôi có thể kiện bác tội phỉ báng đấy!”

Chung Triệu Khánh đã thoát khỏi tay ông ta, thấy ánh mắt mọi người đều lộ rõ vẻ khác thường, trong lòng lo lắng không thôi.

“Sao?

Làm rồi mà không dám nhận à?”

Thành Tư Dân cười lạnh.

“Năm đó là lỗi của tôi, vì tham tiền nên đã hủy hoại tương lai của một cô gái trẻ.”

“Tôi đáng bị lên án, nhưng còn ông bà là ba mẹ của cô ấy, sao lại có thể tàn nhẫn đến thế?”

“Chẳng lẽ…”

“Là sợ cô ấy đứng trên một sân khấu lớn hơn, bay quá xa, thoát khỏi sự khống chế của các người?

Nên mới muốn hủy hoại cô ấy?

Cô ấy gọi các người một tiếng ba mẹ, mà các người lại độc ác đến mức này!”

Tâm địa độc ác của vợ chồng Chung Triệu Khánh bị vạch trần khiến họ vừa tức vừa xấu hổ.

Người nhà họ Phùng cũng nhìn họ đầy ngạc nhiên.

Dù gì trước mặt họ, nhà họ Chung luôn giữ hình tượng rất tốt.

Ngay cả Chung Minh Nguyệt cũng quên luôn vết thương trên mặt, trừng to mắt, sống lưng lạnh toát.

Trước những tiếng bàn tán khắp nơi, ngực Chung Triệu Khánh phập phồng kịch liệt, “Ông nói bậy!

Ông đang chia rẽ tình cảm gia đình tôi!”

“Nói đi, rốt cuộc ai sai ông đến đây?”

Ánh mắt ông ta bỗng xoáy thẳng về phía Chung Thư Ninh, “Có phải là mày không, con ranh chết tiệt này?!”

“Năm đó mày bị thương, tao với mẹ mày đã tận tâm tận lực chăm sóc mày, vậy mà giờ mày lại dám để người ta đến bôi nhọ tụi tao?!”

Chung Thư Ninh tròn mắt, ngơ ngác: “Ba đang nói gì vậy?”

“Thôi đi, đừng làm khó một đứa trẻ nữa, hai người bắt nạt nó chưa đủ hay sao?

Hủy hoại cả tương lai của nó, cũng chỉ vì muốn bám lấy nhà họ Chu, ai bảo năm đó Chu thiếu đeo bám nó quá chặt.”

Chu Bách Vũ chết đứng!

Chết tiệt thật!

Anh đâu có dính dáng gì đến chuyện của Chung Thư Ninh, mà sao ai cũng cứ phải lôi anh vào vậy trời?!

Thành Tư Dân cười lạnh: “Người ta vẫn nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nếu không phải con ruột thì chắc đúng là chẳng có chút tình cảm nào thật.”

“Đáng thương thay cho Chung tiểu thư, vẫn luôn coi hai người là ba mẹ ruột.”

Có lẽ là vì quá muốn bịt miệng Thành Tư Dân, cơn giận bốc lên đầu, Chung Triệu Khánh không ngờ lại trực tiếp bước tới, vung tay đấm thẳng vào mặt ông ta một cú, khiến cả hội trường náo loạn, mọi người đều hít vào một hơi lạnh.

“Mày dám nói linh tinh nữa thử xem!”

Chung Triệu Khánh siết chặt nắm tay.

Nhưng Thành Tư Dân đã chuẩn bị tinh thần cá chết lưới rách, giơ tay lau vệt máu bên mép, rồi bất ngờ nhào tới trả lại cho ông ta một cú đấm!

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Lần này là cú đấm dốc toàn lực!

Chung Triệu Khánh không ngờ ông ta dám ra tay, lại không kịp đề phòng, lảo đảo lùi lại hai bước, đầu óc choáng váng, trước mắt trắng xóa, chưa kịp hoàn hồn thì…

Lại thêm một cú đấm trực diện!

Cả người loạng choạng ngã thẳng xuống đất.

“Á—”

Lưu Huệ An hét toáng lên, vội vàng chạy đến đỡ chồng, “Bác sĩ Thành, rốt cuộc ông muốn làm gì?

Tôi báo công an rồi!”

“Cứ báo đi, dù sao các người cũng đã tố cáo tôi nhận hối lộ, chuyện ở bệnh viện giờ đã lan truyền khắp nơi, sự nghiệp bác sĩ của tôi cũng coi như chấm dứt, vậy thì các người cũng đừng hòng sống yên!”

“Ai tố cáo ông chứ!”

Chung Triệu Khánh lồm cồm bò dậy, mái tóc vốn được vuốt keo gọn gàng giờ đã rối tung.

Trông cực kỳ chật vật.

“Nếu không phải ông thì còn ai nữa, luật sư tìm thẳng đến bệnh viện, người ta nói rõ, người ủy thác họ Chung!

Còn nói tôi tiết lộ tình trạng bệnh cho Chung tiểu thư, mà năm đó chúng ta đã ký thỏa thuận bảo mật, rõ ràng không phải tôi nói!”

Thành Tư Dân vừa mới xong ca mổ thì bị viện trưởng gọi lên.

Chưa kịp mở lời đã bị mắng té tát một trận, lại bị yêu cầu tạm dừng công tác để điều tra.

Y học là con đường gian nan, ông ta phải nỗ lực biết bao mới leo lên được vị trí hôm nay.

Giờ nghĩ đến chuyện tất cả công sức đổ xuống sông xuống biển, ông ta sao có thể cam tâm!

“Họ Chung thì nhất định là tôi à?”

Chung Triệu Khánh đột ngột quay phắt sang nhìn Chung Thư Ninh.

Là con bé sao?

Chắc chắn là nó!

Chung Thư Ninh nhìn ông ta, ánh mắt vô tội: “Ba nhìn con làm gì?

Bác sĩ Thành đang nói chuyện với ba kìa.”

“Là mày làm?”

“Vậy là ba thừa nhận rồi?”

Chung Thư Ninh khẽ cười, “Không giả bộ nữa sao?”

“Mày đang trả thù tao!”

Chung Thư Ninh gật đầu, thừa nhận: “Con người là thế, khi chưa mất đi thứ mình yêu quý, lúc nào cũng có thể đứng ngoài cuộc, nói một câu: rộng lượng lên, hiểu chuyện một chút.”

“Cùng lắm thì mất danh tiếng, mất vài mối làm ăn, bị người ta chỉ trỏ sau lưng.”

“Thế thì ba tức giận làm gì chứ, đúng không, tổng giám đốc Chung?”

Những lời này, chính Chung Triệu Khánh từng nói với cô.

Giờ phút này, cô chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông!

Người ngoài không biết đầu đuôi thế nào, chỉ thấy Chung Thư Ninh quá mạnh mẽ, nhưng nghĩ đến chuyện cô từng bị hại đến mất cả tiền đồ, lại thấy cô thật đáng thương.

“Nhà họ Chung đúng là quá đáng thật, năm đó tôi còn từng xem cô ấy thi đấu, đúng là có năng khiếu, nhưng cô ấy cũng rất chăm chỉ.”

“Nếu là tôi chắc tôi cũng nổi sát tâm mất.”

“Nếu là con ruột, chắc chắn họ đã dốc hết sức bồi dưỡng rồi, nhưng rõ ràng nhà họ Chung chỉ định dùng cô ấy làm công cụ liên hôn, nếu cô ấy quá xuất sắc, tất nhiên sẽ thoát khỏi sự khống chế.”

Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn, vợ chồng Chung Triệu Khánh vừa sốt ruột vừa tức giận.

“Mọi người đừng nghe bác sĩ Thành nói linh tinh, chuyện đó hoàn toàn không có thật đâu!”

Lưu Huệ An cũng nóng lòng, giọng vội vã.

“Ý của bà là, bác sĩ Thành sẵn sàng đánh đổi cả sự nghiệp của mình chỉ để vu khống hai người?”

Chung Thư Ninh nhẹ nhàng buông một câu, liền khiến Lưu Huệ An sững người, không nói nên lời.

Nhưng bà ta nhanh chóng đổi nét mặt, rưng rưng đáng thương nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và khó hiểu.

“Thư Ninh, rốt cuộc là ba mẹ có lỗi gì với con mà con phải chọn đúng lúc như thế này, khiến ba con và mẹ không còn mặt mũi?

Chỉ vì chúng ta có hơi thiên vị Minh Nguyệt, mà lỡ để con bị thiệt thòi?”

“Nếu vì điều đó khiến con tổn thương, thì mẹ xin lỗi con.”

Lưu Huệ An luôn giỏi đảo trắng thay đen, đánh lạc hướng dư luận.

Chỉ là lần này…

“Tôi có thể làm chứng, đúng là họ đã mua chuộc bác sĩ, khiến cho tương lai của…

Chung tiểu thư bị hủy hoại.”

“Bởi vì năm đó, tôi chính là đồng phạm!”

Người lên tiếng — là Chu Bách Vũ!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top