Lương phủ, Lương Hầu phu nhân khoác áo ngoài, ngồi trong tiền sảnh.
Bên ngoài vừa xảy ra biến loạn, Lương Hựu liền suất lĩnh nhân thủ đi tiếp viện cho phủ Tề vương, trước khi đi còn sai người báo lại cho Lương Hầu phu nhân, bởi vậy bàchỉ đành ngồi đây chờ tin tức.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Văn Phương quận chúa dẫn theo người đến.
“Thưa mẫu thân.” Quận chúa hành lễ nhạt nhẽo, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lương Hầu phu nhân.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lương phu nhân cũng nhìn nàng.
“Động tĩnh lớn như vậy, muốn yên giấc cũng không thể, nên con tới xem qua. Hầu gia đâu rồi?”
Tuy nay Văn Phương quận chúa đã là Hầu phu nhân, nhưng vẫn chưa thể chủ quản nội vụ, cũng chưa viên phòng với Lương Hựu. Nàng giống như khách nhân trong Hầu phủ…
Song việc này chưa từng truyền ra ngoài, trong phủ cũng không đối xử khắt khe với nàng, cho nàng sống tương đối tự do.
Nhưng đối với nàng mà nói, những ngày tháng này trôi qua tựa như năm dài tháng rộng, cảm thấy bản thân đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
Xuất thân thế gia, thủ đoạn tự nhiên không thiếu, nàng đã an bài nha hoàn gia nhân thân cận để giám sát khắp nơi trong phủ.
Hôm nay, bên ngoài hỗn loạn, Lương Hựu dẫn người rời đi, nàng liền dò hỏi được: phủ Tề vương xảy ra chuyện, Lương Hựu mang người đến tiếp viện.
Quả thật khiến nàng giận không thôi: Tề vương không có mặt ở phủ, ngươi đi giúp giữ cửa? Ngươi là gì cơ chứ? Không biết nên tránh điều tiếng sao?
Những ngày như thế, nàng đã chịu đủ rồi!
Chờ hắn trở về, nhất định phải hỏi thẳng vào mặt!
Lương Hầu phu nhân không nói gì, nàng cũng im lặng. Hai người ngồi im lặng suốt một đêm…
Đông phương bắt đầu rạng sáng, Lương Hựu mới quay về, trên người mang theo khí tức sát phạt nghiêm nghị.
Lương Hầu phu nhân vẫn chờ hắn trở về, Lương Hựu biết, nhưng khi thấy Văn Phương quận chúa cũng có mặt, thì có chút bất ngờ: “Mẫu thân, mọi chuyện đã ổn cả. Người đi nghỉ ngơi đi.”
Lương Hầu phu nhân gật đầu: “Vậy thì tốt. Con e rằng chẳng còn thời gian nghỉ ngơi nữa, mau đi rửa mặt, ăn chút gì đó, rồi chuẩn bị vào triều sớm.”
“Vâng.”
“Ngươi đã đi làm gì?” Văn Phương quận chúa sắc mặt âm trầm hỏi.
Lương Hựu nhàn nhạt nói: “Bên ngoài có công vụ.”
“Công vụ? Giúp Tề vương trông nom vương phi ở lại phủ, từ bao giờ lại trở thành công vụ? Tề vương điện hạ có biết ngươi từng đính ước với vị vương phi ấy không? Hừ, hắn không sợ rước sói vào nhà sao?”
Lương Hựu mím môi, lạnh lùng nhìn Văn Phương quận chúa.
“Câm miệng!” Lương Hầu phu nhân lập tức quát lên với Văn Phương quận chúa, nhưng cũng chẳng thấy quá phẫn nộ.
“Mẫu thân!” Văn Phương quận chúa đứng bật dậy, “Con gả vào đây bao lâu rồi, đã sống những ngày tháng thế nào? Con đã làm sai điều gì? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, đừng trách con đem chuyện này ra ngoài truyền!”
“Ta cũng muốn xem, ngươi định làm loạn ra sao!” Lương Hựu cười lạnh.
“Lương Hựu! Con đi nghỉ ngơi rồi chuẩn bị lên triều đi. Chuyện này… để ta!”
Lương Hựu nghe lời, hành lễ rồi lui xuống.
Rõ ràng là: bản thân là người ngoài! Văn Phương quận chúa lạnh lùng, khí thế đầy mình: “Phu nhân, chúng ta cứ thế mà sống mãi sao?”
“Ngươi nghĩ ta cam lòng ư?” Lương Hầu phu nhân thần sắc thản nhiên, dường như sớm đoán được những lời này của Văn Phương quận chúa: “Hoàng thượng tứ hôn, đành phải thuận theo mà thôi! Hôm nay, cũng tốt, đem mọi chuyện nói rõ ràng. Năm xưa, con ta tử trận, nhà ngươi vội vàng đến lui hôn, tuy ta đau khổ vô vàn, nhưng cũng không oán trách nhiều.
Dù sao thì thời cuộc loạn lạc… nữ tử không dễ gì, dẫu là hoàng thân quốc thích cũng chẳng ngoại lệ. Lương Tiềm không còn, ngươi vẫn phải tiếp tục sống. Cắt đứt, cũng tốt. Cả hai đỡ rơi vào kết cục bi thảm.
Nhưng, ngàn vạn lần không nên, nhà ngươi lại đi một vòng, tìm không được người thích hợp, rồi quay đầu lại! Lại càng không nên đường đột dâng tấu xin chỉ! Đại Trưởng công chúa cố ép buộc, các ngươi lẽ ra phải nghĩ đến hậu quả này!”
Văn Phương quận chúa rơi lệ: “Những điều người nói, con không hiểu. Con chỉ là một nữ tử, chỉ biết nghe theo lời dạy bảo của trưởng bối. Nhưng không nói đến gì khác, con đã gả tới rồi! Hơn nữa là tứ hôn của hoàng thượng. Một nhà có thể diện, chẳng phải đều phải sống tiếp cho tử tế hay sao?”
“Không! Nhà có thể diện, sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy!”
Văn Phương quận chúa cười lạnh: “Phu nhân cũng đừng quên, theo sau thánh chỉ tứ hôn, còn có thánh chỉ ban tước vị cho Hầu gia! Nếu không có mối hôn sự này, một người kế tự mà thôi… sao có thể dễ dàng kế thừa tước vị?”
Lời ấy khiến trong mắt Lương Hầu phu nhân bừng lên sát ý, bất chợt đứng dậy, tiến lên, giơ tay tát Văn Phương quận chúa một bạt tai.
“Á!” Văn Phương quận chúa bị đánh thật mạnh, má lập tức sưng đỏ.
Lương Hầu phu nhân thời trẻ từng học võ.
“Điều ta hận nhất chính là bộ mặt của Đại Trưởng công chúa cùng ngươi! Ngươi đã điều tra rõ ràng chuyện của Lương gia chưa mà dám đem công lao này kéo về phía mình?
Sau khi Lương Hựu được nhận làm con thừa tự, ngày đêm không ngơi học hành, làm việc, chỉ đợi đại tỷ võ có thành tích để chính danh thừa kế tước vị! Còn nhà các ngươi đã làm gì? Lén lút giở trò, bẩn thỉu đê hèn, cố kéo cái công lao do Lương gia ta giành được bằng thực lực về phía mình, ta phỉ nhổ!”
Lương Hầu phu nhân nhổ vào nàng một ngụm.
“Ngươi…”
“Hừ! Đại Trưởng công chúa, dựa vào tuổi tác mà lấn lướt người khác, ỷ vào vài phần mặt mũi trước mặt hoàng thượng mà chen vào chiếm lợi. Vô liêm sỉ đến cùng cực! Ta như nuốt phải ruồi khi phải cưới ngươi vào phủ, ngươi còn mong sống sung sướng sao?”
“Ngươi…” Người mà nàng kính trọng nhất – Đại Trưởng công chúa của hoàng thất – lại bị mẫu thân chồng mắng nhiếc như thế, Văn Phương quận chúa đến cả phản ứng cũng sững sờ.
“Người đâu!” Lương Hầu phu nhân lớn tiếng quát.
Lập tức bên ngoài tiến vào một hàng người, có bà tử, có thị vệ.
“Đưa Hầu phu nhân trở về viện của mình, từ nay về sau, không được tùy tiện ra ngoài!”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Các ngươi muốn làm gì? Ta là quận chúa, là Hầu phu nhân!” Văn Phương quận chúa kêu lên.
Lương Hầu phu nhân lạnh nhạt đáp: “Chính vì vậy, ta mới không ra tay đánh thêm. Ngươi cũng nên biết điều một chút. Đừng quên, Đại Trưởng công chúa… đã không còn nữa!”
…
Tề vương phủ, tình hình đã ổn định, Mặc Y cho những người khác lui về phòng nghỉ ngơi trước.
Chỉ có nàng thì vẫn chưa thể nghỉ.
Quan phủ phái người đến điều tra hiện trường, đến khi trời sáng hẳn vẫn chưa xong.
Nàng phải đến tây sương phòng ở tiền viện xem tình hình thương thế.
May mắn thay, mục tiêu của hắc y nhân là làm đối phương bị thương để ngăn cản hành động, không trực tiếp lấy mạng. Do đó có người trọng thương, nhưng không ai tử vong.
Nghe tin này, Mặc Y mới thở phào nhẹ nhõm, dặn đại phu chăm sóc cẩn thận, tất cả kim sang dược tốt nhất đều phải dùng.
Thiếu gia Lý Thiệu Phong… chịu không ít khổ sở, mũi nỏ cắm vào khe vai bên phải, thương đến xương và gân mạch, “Chỉ cần không sốt cao, không viêm nhiễm thì còn giữ được tính mạng. Nhưng cánh tay này về sau sẽ bị hạn chế cử động. Tuổi còn nhỏ, ảnh hưởng thế nào phải tiếp tục theo dõi.”
Phùng Lệ Nương cũng được đưa vào phòng kế bên, chỉ có thể nằm sấp.
Đại phu lắc đầu: “Nương nương, mũi nỏ không thể rút ra. Nếu rút, e là người lập tức mất mạng.”
Có người kéo đến một chiếc ghế, Mặc Y ngồi xuống.
Phùng Lệ Nương mất máu quá nhiều, lúc mê lúc tỉnh, “Thiệu nhi…” nàng lại bừng tỉnh.
“Lý Thiệu Phong trọng thương, thương đến xương và gân mạch vai phải, sau này đừng nói múa đao lăn xả, ngay cả cầm bút viết cũng khó khăn. Sinh hoạt thường nhật cũng bị ảnh hưởng, cả đời, trời mưa trời âm đều sẽ đau. Phùng Lệ Nương, đây xem như là kỷ niệm ngươi để lại cho thằng bé. Ngươi hài lòng với kết quả này sao?”
Mặc Y bình thản hỏi.
“…Mặc Y, ta cầu xin ngươi, tìm đại phu giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất. Ta cầu xin ngươi… ta sai rồi. Ta đáng chết! Nhưng Thiệu ca nhi còn nhỏ, nó vô tội.”
“Nó là trưởng tử của vương gia… Ngươi định giải thích thế nào với Vương gia về việc nó lại trở nên như thế này trong tay ngươi?”
Mặc Y bật cười, “Lúc này, có thể giữ được mạng, đã là đại phúc. Ngươi còn nghĩ đến chuyện nó là trưởng tử của vương gia? Phùng Lệ Nương, thương thế của ngươi rất nặng… ngươi sắp chết rồi.”
“Sắp chết rồi?”
Phùng Lệ Nương do thiếu máu lên não nên đầu óc lơ mơ, chẳng thể hiểu nổi—ai sắp chết? Là ta sao?
“Không, ta không muốn chết. Nương nương, xin hãy cứu ta… cứu ta… ta không muốn chết, Thiệu ca nhi còn nhỏ như thế…”
“Là ai sai ngươi tới?”
“Mặc Y, nương nương! Ta bị ép buộc… Nếu không đến, bọn họ sẽ giết ta ngay tại chỗ. Người không biết đâu… để có được hôm nay, ta đã khổ sở biết bao, sao có thể chết dễ dàng thế này? Không…”
Nàng kêu lên trong tuyệt vọng.
“Là ai sai ngươi tới? Không chịu nói? Ngươi nghĩ lần sau, Thiệu ca nhi còn có thể may mắn thế này nữa sao?”
“Không!” Phùng Lệ Nương hoàn toàn hoảng loạn, “Ta không biết hắn là ai… cách một tấm bình phong, ta không thấy mặt. Cũng không biết nơi đó là đâu…”
Nàng bỗng trở nên tỉnh táo, “Nhưng ta có thể nhận ra giọng nói của hắn! Mặc Y, chỉ cần người cứu ta, ta sẽ giúp người tìm ra hắn…”
“Chuyện đó… không cần.” Mặc Y biết nàng nói thật. “Ngươi còn lời nào, muốn để lại cho Lý Thiệu Phong không?”
“Không, không… ta muốn cả đời ở bên nó. Nó đâu rồi, cho ta gặp một chút!” Rồi lại giận dữ trừng mắt nhìn Mặc Y: “Tất cả là do ngươi! Tất cả là lỗi của ngươi! Đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta nữa, ta đã thấy ngươi dẫn nó về nhà mẹ đẻ ngươi ăn Tết… Ngươi là thứ gì chứ?”
Nàng thở dốc nặng nề, “Nó là con trai của ta! Là ta sinh ra, là trưởng tử của Vương gia! Nếu không có ngươi… Vương gia đã lập ta làm chính thất, chỉ cần ta sinh thêm một đứa nữa. Vương gia nhất định sẽ đồng ý…”
Ánh mắt nàng liếc mạnh về phía bụng của Mặc Y.
“Ngươi hơn ta ở chỗ nào? Ta vì Tề vương phủ, vì Vương gia, đã làm biết bao chuyện? Mà kết cục lại thế này… tất cả là do ngươi!”
Mặc Y lắc đầu, nàng không có hứng nghe những lời ấy nữa, mệt mỏi rồi.
“Bịt miệng lại đi.”
“Không! Cho ta gặp Thiệu ca nhi… ta muốn gặp con ta, ta không muốn chết…”
Một bà tử bên cạnh lập tức bịt chặt miệng nàng.
Phùng Lệ Nương vùng vẫy, máu trên lưng lại ứa ra.
Lần này, ánh mắt nàng bắt đầu tan rã, trước mắt dần hiện lên hình ảnh của Lý Tịnh…
Một thân triều phục thân vương, nét mặt vẫn nghiêm nghị như xưa, từng bước từng bước tiến lại gần… “Vương gia…”
Phùng Lệ Nương mỉm cười, “Lệ Nương vẫn luôn thích người…”
Nàng ngơ ngẩn nhìn Lý Tịnh.
Nhưng Lý Tịnh lại không hề liếc nàng lấy một cái, chỉ bước qua, mặt bỗng nở nụ cười: “Vương phi…” Hắn gọi về phía Mặc Y.
“Không, ta không thể chết như thế này được… chỉ cần còn sống, thì tất cả vẫn còn cơ hội…”
Nhưng… nàng, đã chết rồi.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.