Nghe tiếng gọi ấy, Viên Thanh Lạc khẽ khựng lại, vẻ lạnh lùng nơi chân mày cũng dần tan biến, nàng quay đầu, mang theo nét ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn Do Tranh Huệ đang tươi cười chạy tới, khóe môi không tự chủ mà cong lên thành một đường dịu dàng: “Tranh Huệ, sao muội lại ở đây?”
Khi nói, nàng cũng chú ý tới đôi nam nữ đi sau Tranh Huệ — nữ tử mặc áo váy màu cam tươi, dung mạo thanh tú rạng rỡ, khí chất vừa linh động lại trầm ổn. Nam tử bên cạnh mặc một thân hắc y, vóc dáng cao lớn, ngũ quan tuấn tú nhưng bị khí thế uy nghiêm tự nhiên của bản thân đè ép, chỉ là đi bên cạnh nữ tử ấy, hắn rõ ràng đã thu liễm khí thế, khóe môi còn thoáng mang theo ý cười.
Ánh mắt hai người khi nhìn về phía nàng đều mang theo sự thân thiện và ôn hòa.
Nam tử kia, Viên Thanh Lạc từng gặp qua — vừa thấy hắn bước tới, nàng lập tức khẽ hành lễ: “Tiểu nữ bái kiến Trường Lưu hầu.”
“Viên nhị nương không cần đa lễ.”
Giang Tiếu khẽ gật đầu, ôn hòa nói: “Chúng ta cũng xem như là người quen cũ, Viên nhị nương cứ tự nhiên.”
Vân Sương liếc Giang Tiếu một cái, không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.
Nàng quá rõ tính khí của người này — đừng nhìn hắn lúc ở bên nàng và hai đứa nhỏ thì dịu dàng dễ chịu là thế, nhưng đối với người ngoài, hắn vẫn là vị Tổng binh nghiêm túc, cứng nhắc như xưa.
Chưa bao giờ nàng thấy hắn đối với nữ tử khác lại có thái độ hòa nhã đến vậy.
Viên Thanh Lạc đứng thẳng dậy, nhìn về phía Vân Sương, lễ phép hỏi: “Vị này là?”
“Đây là thê tử của ta, Vân Sương.” — Giang Tiếu đáp.
Vân Sương lập tức mỉm cười thân thiện: “Đã nghe đại danh Viên nhị nương từ lâu.”
Viên Thanh Lạc như hơi ngẩn ra, hàng mi dài khẽ run, sắc mặt bất giác mang theo vài phần chờ mong: “Vân phu nhân… từng nghe chuyện về ta?”
Biểu cảm ấy khiến Vân Sương nhất thời không còn để ý nàng gọi mình là “Vân phu nhân”, nhướng mày, môi cong nhẹ: “Là Tranh Huệ kể cho ta nghe.”
Viên Thanh Lạc khẽ cúi mắt, mỉm cười: “Thì ra là vậy. Thật ra phải là ta từng nghe đại danh Vân phu nhân mới đúng. Chuyện phá án liên tiếp của phu nhân, khi ta còn chưa trở về Minh Kinh đã sớm nghe người ta bàn tán rồi.”
Do Tranh Huệ hiển nhiên rất thân thiết với Viên Thanh Lạc, lúc này đã thân mật khoác tay nàng, cười nói: “Thanh Lạc tỷ, tỷ không biết đâu, muội trông ngóng ngày tỷ về kinh biết bao! Trước khi tỷ đi còn hứa sẽ dạy muội thêu song diện tú, muội vẫn chờ đó!”
Viên Thanh Lạc ôn nhu nhìn nàng, yêu thương xoa đầu: “Tranh Huệ, muội lớn quá rồi.”
“Chứ sao! Mấy tháng trước muội mới vừa cập kê đó! Thanh Lạc tỷ còn sai người tặng quà cập kê cho muội nữa mà!”
Do Tranh Huệ vui vẻ nói: “À đúng rồi, Thanh Lạc tỷ, tỷ cũng tới Đại Chiêu Tự cầu phúc à? Sao lại chỉ có một mình?”
Thị nữ Song Cầm đứng cạnh không khỏi thở dài, giọng mang theo chút cảm khái: “Vốn phu nhân nói sẽ đi cùng nương tử, nhưng đột xuất có việc không thoát ra được, nương tử thì nói đã lâu chưa về Minh Kinh, muốn ra ngoài dạo một chút, nên mới đến một mình.”
“Á!”
Do Tranh Huệ lập tức nói: “Vậy tỷ đi một mình chẳng phải sẽ buồn lắm sao? Hay để muội đi cùng tỷ nhé…”
Lời còn chưa dứt, Do Tranh Huệ đã nhớ ra hôm nay mình là “ké” theo biểu huynh biểu tẩu, lập tức câm bặt, ánh mắt chột dạ nhìn về phía Vân Sương và Giang Tiếu.
Vân Sương liếc nhìn Giang Tiếu một cái, mỉm cười nói: “Hôm nay bọn ta cũng chẳng có việc gì đặc biệt. Nghe nói gần Đại Chiêu Tự có một quán trà rất ngon, trà bánh ở đó được khen ngợi lắm, ta đã muốn thử từ lâu.”
Ánh mắt Do Tranh Huệ lập tức sáng rỡ.
Ngược lại, Viên Thanh Lạc thì thoáng lúng túng, nhẹ giọng: “Tranh Huệ, nếu mọi người có việc riêng, thật sự không cần phải vì ta mà…”
Nàng rõ ràng nhận ra lời Vân Sương nói là cái cớ bịa ra tại chỗ.
Thấy vẻ mặt Do Tranh Huệ lo lắng, Vân Sương mỉm cười nói: “Ta chợt nhớ mình còn một lá bùa bình an chưa xin. Hầu gia, chàng đưa hai đứa nhỏ đến quán trà trước đi, ta cùng Tranh Huệ và Viên nhị nương quay lại chùa một lát.”
Nếu chỉ để Tranh Huệ đi cùng Viên Thanh Lạc, thì chẳng khác nào cả gia đình vì một mình nàng mà phải thay đổi lịch trình, dễ khiến người ta cảm thấy áy náy. Nhưng nếu Vân Sương cùng đi, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Giang Tiếu lặng lẽ nhìn nàng, rồi gật đầu: “Được.”
Viên Thanh Lạc giờ cũng khó mà từ chối.
Vân Sương quay sang nói: “Tranh Huệ, muội đi với Viên nhị nương trước đi, ta nói mấy câu với hai đứa nhỏ rồi sẽ theo sau.”
“Vâng!”
Do Tranh Huệ lập tức vui vẻ khoác tay Viên Thanh Lạc, kéo nàng trở lại chùa.
Sau khi họ đi xa, Vân Sương mới nhìn Giang Tiếu, ánh mắt đầy vẻ dò xét: “Biểu huynh từng có chuyện gì với Viên nhị nương sao?”
Nếu chỉ là một cuộc hủy hôn bình thường, Giang Tiếu sẽ không có thái độ như ban nãy.
Trên đời này, không ai mong Do Dã được hạnh phúc hơn Giang Tiếu.
Giang Tiếu trầm mặc một hồi rồi khẽ đáp: “Ta không rõ biểu huynh nghĩ thế nào, nhưng Viên nhị nương… từng rất thích huynh ấy. Hôn ước giữa họ thực ra đã định từ rất sớm, vốn định chờ Viên nhị nương cập kê thì thành hôn.
Ai ngờ năm nàng mười bốn tuổi, biểu huynh lại gặp chuyện. Khi ấy, huynh ấy chủ động đề nghị hủy hôn, nói không muốn làm lỡ dở người ta, nhưng Viên gia bên đó không đồng ý.”
Vân Sương gật đầu hiểu ý: “Người không đồng ý thực ra là Viên nhị nương, đúng không?”
Dù Do gia là đại thế tộc, nhưng với địa vị của Viên gia, họ cũng chẳng cần phải bám víu vào hôn sự này. Hơn nữa hủy hôn là phía Do gia chủ động, cũng không thể nói là bất nghĩa. Sau đó chỉ cần tìm cho Viên nhị nương một vị hôn phu tốt, mọi chuyện coi như ổn thỏa.
Giang Tiếu đáp: “Viên gia không nói rõ, nhưng… sau khi biểu huynh gặp chuyện, Viên nhị nương vẫn thường xuyên đến Do phủ. Ta nhiều lần đến thăm huynh ấy, đều thấy nàng lặng lẽ ở bên, chăm sóc từng chút một.”
Vân Sương liền hỏi: “Vậy biểu huynh phản ứng thế nào?”
Giang Tiếu như cười khổ: “Biểu huynh tính tình ôn hòa, lại hay giấu tâm sự, dù thời điểm suy sụp nhất, cũng luôn giữ dáng vẻ văn nhã trước người ngoài. Nhưng chỉ riêng với Viên nhị nương, huynh ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí có vài lần, ta còn thấy huynh ấy lộ vẻ khó chịu.”
“Ta nghĩ, biểu huynh không có tình cảm với nàng. Nhưng tấm chân tình của Viên nhị nương, quả thực rất đáng quý.”
“Sau đó, hôn sự của họ lại kéo dài thêm ba năm, rồi không rõ vì lý do gì, Viên gia đột nhiên đồng ý hủy hôn…”
Cũng vì vậy, mỗi khi đối diện với Viên Thanh Lạc, Giang Tiếu không khỏi mềm lòng, hòa nhã hơn với nàng một chút.
Vân Sương: “…”
Nàng nhìn hắn một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Chàng thật nghĩ biểu huynh không có tình cảm với Viên nhị nương sao?”
Giang Tiếu thoáng sững sờ trước biểu cảm khó hiểu của nàng, chần chừ: “Nếu huynh ấy có tình cảm, sao lại đối xử như thế?”
Vân Sương: “…”
Cuối cùng nàng đã nhận ra một khuyết điểm lớn của nam nhân này!
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn tỏ ra chu đáo, hiểu lòng người, nàng còn tưởng hắn khác với đám nam nhân kia.
Ai ngờ, trong xương tủy hắn vẫn chỉ là một tên… nam nhân thẳng tính không hiểu phong tình!
Nàng khẽ thở dài nhìn trời, nhưng trong lòng lại càng thêm hứng thú với Viên nhị nương. Nàng quả quyết buông tay Giang Tiếu: “Chàng đưa hai đứa nhỏ đến quán trà đi, ta qua bên kia tìm Tranh Huệ và họ.”
Lời còn chưa dứt, từ phía trước ngôi chùa bỗng vang lên một tiếng thét chói tai thê lương, xuyên qua dòng người tấp nập, như xé rách bầu không khí rộn ràng, ấm cúng của mồng Một đầu năm…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.