Khách sạn, người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp.
Khi Thịnh Thư Ninh đi về phía bãi đỗ xe, cô vẫn cúi đầu nhắn tin cho Hạ Văn Lễ. Hai người dự định sau Tết sẽ đi hưởng tuần trăng mật, chỉ là điểm đến vẫn chưa quyết định.
【Bao giờ anh quay lại Bắc Kinh? Đi thăm chị họ đi, dạo này chị ấy nghén dữ lắm, cứ tiếp tục thế này e là phải nhập viện mất.】
Hạ Văn Lễ nhắn lại: 【Sắp rồi.】
…
Cùng lúc đó, Tưởng Thư Nhan theo sau, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cô, rồi bấm số gọi điện thoại.
Tưởng Trì Vũ, con tiện nhân này!
Cô hại tôi mang tiếng khắp nơi, tôi nhất định phải khiến cô ta chết không toàn thây!
Vì đoạn video giám sát bị phát tán, Kim Duệ cũng bắt đầu nghi ngờ là cô cố tình tung ra để ép buộc, giờ đây ngoài mẹ ra thì tất cả mọi người đều khinh ghét và chán ghét cô, làm sao cô có thể chịu nổi!
Bây giờ ba lại còn muốn dựa vào cô ta để bám víu vào nhà họ Thịnh…
Thật là hoang đường!
Người ta vẫn nói, cách tốt nhất để che đậy một scandal, là tạo ra một scandal lớn hơn!
Chỉ cần đêm nay lại xảy ra chuyện chấn động nữa, sự chú ý của mọi người tự nhiên sẽ chuyển hướng.
—
Thịnh Thư Ninh vẫn đang giữ liên lạc với Lý Khải, hai người hẹn nhau gặp ở bên ngoài thang máy bãi đỗ xe. Ở đây không có sưởi, gió lạnh vù vù như muốn thổi bay chút hơi ấm còn sót lại trên người.
Bên cạnh, cũng có vài vị khách lục tục rời đi.
Cô đang cúi đầu xem điện thoại, trong tầm mắt bỗng thấy một người đàn ông bước đến gần. Ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông khoảng chưa tới ba mươi đang mỉm cười đi tới.
“Tiểu thư, có cần gọi lái xe thay không? Tôi có thể lấy giá rẻ cho cô đấy.”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
“Vậy có thể cho tôi xin cách liên lạc không? Lúc nào cần thì cô cứ gọi tôi.”
Vừa nói, gã vừa rút điện thoại ra thao tác.
“Thật sự không cần.” Thịnh Thư Ninh vừa nói vừa xoay người định rời đi. Nhưng không ngờ gã đàn ông đột ngột lao lên từ phía sau, đưa tay bịt miệng cô. Cô hoàn toàn không kịp đề phòng, còn chưa kịp phản ứng đã hít phải một thứ khí thể lạ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô liền cảm thấy tay chân bủn rủn, trời đất quay cuồng.
Gã đàn ông đỡ lấy cô, rồi lại kéo cô vào thang máy.
“Tiểu thư, đừng trách tôi… trách thì trách cô đắc tội với người không nên đắc tội.”
“Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ dịu dàng với cô một chút.”
Thịnh Thư Ninh tuy không hoàn toàn mất ý thức, nhưng tay chân không còn sức, miệng cũng không thể nói thành lời.
Gã đàn ông dùng một chiếc áo choàng phủ kín mặt cô. Trong thang máy thỉnh thoảng có người ra vào, mỗi khi có người nhìn sang, gã chỉ cười nói:
“Bạn gái tôi uống say quá, nói mãi mà không chịu nghe, thật phiền.”
Nghe nói là người yêu, ai nấy cũng không nghi ngờ gì thêm.
Huống hồ, chẳng ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Chỉ là—không ngửi thấy mùi rượu, một số người tinh ý vẫn nhìn thêm vài lần.
Khách sạn này là một trong những nơi xa hoa nhất ở thủ đô, người có thể ra vào đây đều là gia đình có điều kiện. Người phụ nữ trong lòng gã mặc đồ rất sang trọng, trong khi gã đàn ông kia lại ăn mặc khá đơn giản.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy xứng đôi.
May mà thang máy nhanh chóng đến tầng chỉ định, gã đàn ông lần đầu đến đây nên không rành, tìm phòng cũng mất khá nhiều thời gian.
Trên người còn phải vác theo một người phụ nữ, khiến gã mệt đến mức thở hổn hển.
…
Lúc này, ở bãi đỗ xe ngầm.
Lý Khải vừa đến vị trí đã hẹn, không thấy Thịnh Thư Ninh đâu, chân mày lập tức nhíu chặt. Anh vừa định gọi điện thì điện thoại rung lên, anh vội bắt máy:
“Gia.”
“Phu nhân đâu?”
“Tôi đang đến đón cô ấy, nhưng vẫn chưa thấy.”
“Tôi đã đến khách sạn rồi.”
Hạ Văn Lễ vừa nói vừa bước nhanh vào sảnh chính khách sạn, đồng thời gọi cho Thịnh Thư Ninh. Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng rất nhanh đã bị cúp máy.
Điều này khiến anh sinh nghi.
Thịnh Thư Ninh vốn là bà chủ, thời gian linh hoạt, gần như không bao giờ chủ động tắt máy hay cúp điện thoại của anh.
Anh gọi lại lần nữa—lúc này điện thoại đã tắt nguồn.
Hạ Văn Lễ lập tức dừng bước, Trần Tối đi sát sau lưng suýt chút nữa va phải vào anh, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Gia, sao ngài không đi nữa?”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Thư Ninh gặp chuyện rồi.”
Trần Tối sững người: “Không thể nào… chẳng phải Lý Khải vừa mới liên lạc với phu nhân sao?”
“Chắc chắn là có chuyện, tìm quản lý khách sạn, trích xuất camera an ninh!”
Trần Tối không dám chậm trễ.
Chuyện thế này, thà tin là có, còn hơn bỏ lỡ cơ hội cứu người.
Trong lúc khách sạn đang tiến hành trích xuất camera, Hạ Văn Lễ cũng gọi cho Thịnh Đình Xuyên. Lúc này Thịnh Đình Xuyên và Tưởng Thư Nhan đã quay lại phòng nghỉ.
“Không thấy Thư Ninh ở phòng nghỉ, chắc cô ấy đã rời đi.”
Người không còn, túi xách cũng không thấy đâu.
“Em gọi cho cô ấy, cuộc đầu tiên bị cúp máy, lần hai thì tắt nguồn. Em nghi ngờ có chuyện không hay xảy ra.”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Thịnh Đình Xuyên lập tức thay đổi.
“Em đang tìm người kiểm tra camera.” Hạ Văn Lễ siết chặt ngón tay, Trần Tối bên cạnh thì nhỏ giọng trấn an:
“Gia… có lẽ ngài nghĩ nhiều rồi. Có khi điện thoại phu nhân hết pin nên mới tắt.”
“Khách sạn này khắp nơi đều có sạc dự phòng, nếu không phải có chuyện gì đó đặc biệt, thì trong thời buổi bây giờ, ai lại để điện thoại hết pin cơ chứ?”
Xã hội hiện tại, ra ngoài không có ai đi cùng cũng không sao, nhưng không có điện thoại thì đến ăn, mặc, đi lại đều bất tiện.
Trần Tối cắn răng, công nhận điều ngài nói có lý.
Vậy thì…
Phu nhân thật sự gặp chuyện rồi sao?
Tính cách của Thịnh Thư Ninh rất tốt, trước đây còn có người cho rằng cô không xứng với Hạ Văn Lễ, buông lời gièm pha, tìm đủ cách làm khó dễ. Nhưng từ khi biết cô là tiểu thư nhà họ Thịnh, đi đến đâu cũng được người ta tâng bốc, chẳng còn ai ngu ngốc đến mức không biết điều.
Nghĩ kỹ lại, hình như phu nhân không có thù oán gì với ai.
Càng không từng gây hiềm khích với người nào!
Nhưng Hạ Văn Lễ thì nghĩ xa hơn thế. Dù sao thì chuyện lần trước cậu ruột mình—Hứa Lệnh Phong, làm sao có thể trốn thoát khỏi viện tâm thần, lại còn tìm đến đúng công viên Lục Đê—đến giờ người đứng sau vẫn chưa lần ra được.
—
Cùng lúc đó, trong căn phòng khách sạn, gã đàn ông đặt Thịnh Thư Ninh lên giường. Cô vẫn chưa hôn mê, chỉ là toàn thân vô lực.
“Người đẹp à, đừng trách tôi… tôi chỉ làm theo người ta sai bảo, nhận tiền làm việc.”
Gã vừa nói vừa cởi áo khoác, bật đèn phòng lên.
“Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi hứa sẽ dịu dàng với cô một chút. Nói cô nghe này, làm gì chẳng được, sao lại đi chọc giận người ta làm gì cơ chứ?” Gã vừa nói vừa tiến lại gần mép giường, đưa tay giật phăng khăn quàng cổ trên cổ cô xuống.
Ngay lúc này, gương mặt Thịnh Thư Ninh hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Người phụ nữ này…
Sao… lại trông quen mắt đến vậy?
Hình như… đã từng gặp ở đâu rồi!
Nhưng thời gian gấp rút, gã đàn ông cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền cởi áo khoác ngoài của Thịnh Thư Ninh, nhanh chóng chụp vài bức ảnh, gửi cho người thuê mình.
Cô gái này hình như không phải đại tiểu thư nhà họ Tưởng.
—
Lúc này, Tưởng Thư Nhan vẫn đang ở trong phòng VIP, lễ đính hôn vẫn chưa chính thức kết thúc. Mẹ cô, Hà Xán Như, đặc biệt mang đồ ăn đến cho cô, vừa thấy khuôn mặt vẫn còn sưng đỏ, tai quấn băng gạc của con gái, lòng bà không khỏi xót xa.
“Nhan Nhan, con yên tâm, chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể để yên như thế được.”
“Còn tưởng Tưởng Trì Vũ cũng giống mẹ nó, là loại nhu nhược nhẫn nhịn. Ai ngờ lại là một con tiểu tiện nhân tâm địa độc ác đến vậy!”
“Ngày trước đúng là bị nó che mắt rồi.”
“Sớm biết thế, hồi còn nhỏ lẽ ra đã nên ra tay giết nó từ sớm.”
…
Tưởng Thư Nhan chỉ im lặng lắng nghe. Điện thoại rung lên, cô đoán chắc là người kia đã thành công.
Nếu Tưởng Trì Vũ dám tung đoạn video kia, vậy thì cô cũng phải ăn miếng trả miếng, để tất cả mọi người đều biết—Tưởng Trì Vũ cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp! Trước vừa mới hủy hôn, sau đã cùng đàn ông khác lăn lộn trên giường.
“Nhan Nhan, con có nghe mẹ nói gì không đấy?” – Hà Xán Như nhíu mày.
“Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ?”
“Mẹ bảo lát nữa về nhà, con phải xin lỗi ba con một tiếng, tỏ ra đáng thương yếu đuối vào. Ba con thương con, chắc chắn sẽ không làm khó con đâu. Mà dù gì mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, mẹ nhất định sẽ khiến nhà họ Kim phải chịu trách nhiệm.”
Tưởng Thư Nhan khẽ cười, nhưng tâm trí cô giờ đã bay tận đâu.
Chẳng qua vì mẹ đang ngồi trước mặt nên cô còn chưa dám mở điện thoại ra xem.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.