“Khải bẩm chủ thượng, vừa rồi Cổ Vương nói muốn… muốn tự mình chăm sóc ngài, còn bảo chúng thuộc hạ toàn bộ lui ra ngoài. Bởi vì Cổ Vương trước nay luôn trung thành, đối với chủ thượng hết lòng hết dạ, nên… nên chúng thuộc hạ mới nghe theo lời hắn, đồng loạt lui ra.”
“Việc các ngươi làm là đúng sao?” Xích Diễm lãnh đạm hỏi, không hề liếc đến Minh – kẻ đang run rẩy quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
“Hồi bẩm chủ thượng, chúng thuộc hạ biết sai.”
“Sai ở đâu?”
“Trừ tứ đại hộ pháp chúng thuộc hạ, bất luận là ai cũng không được phép tiếp cận chủ thượng khi ngài đang vô thức. Chúng thuộc hạ xin tự nguyện lĩnh phạt.”
Xích Diễm không để tâm đến bốn người, quay ánh mắt lạnh như băng nhìn Minh – hoàn toàn không có ý tha thứ hay che đậy.
Minh cảm nhận được khí thế sắc lạnh ấy, lập tức khôi phục thân thể nam nhân, rồi khoác lên mình một bộ y phục, che đậy da thịt trần trụi.
“Minh, ngươi theo bản tôn cũng không phải một ngày hai ngày. Tự ngươi nói xem hôm nay đã phạm phải sai lầm gì?”
“Đế quân bớt giận, Minh Nhi không nên để tứ đại hộ pháp rời khỏi, không nên vì không kìm chế nổi mà mạo phạm thân thể đế quân.”
“Còn gì nữa không?”
Ánh mắt Xích Diễm rét buốt đến thấu xương khiến Minh không rét mà run.
“Còn có… còn có Minh Nhi không nên tự tiện trèo lên giường của đế quân…”
“Bản tôn đã từng nói rõ – chiếc giường này chỉ dành cho người sau này trở thành Ma Hậu. Bất cứ ai cũng không được viện bất kỳ lý do gì để đặt chân lên. Ngươi đã quên rồi sao?”
Minh cắn môi, tuy uất ức vô cùng nhưng vẫn phải cúi đầu nhận lỗi: “Minh Nhi biết sai, cầu xin đế quân khai ân.”
“Vậy thì ngươi ra Hình bộ lập hồ sơ, để họ huỷ đi mười ngàn năm tu hành của ngươi.”
“Đế quân!” Minh kinh hãi nhìn Xích Diễm, không thể tin nổi.
Ngay khoảnh khắc hắn thấy Xích Diễm tỉnh lại, hắn biết mình sẽ bị trừng phạt. Nhưng hắn không ngờ đế quân lại vô tình đến mức này!
Mười ngàn năm tu hành…
Hắn – Cổ Vương Minh, yêu ma tu hành được hai trăm ngàn năm, nay chỉ vì trèo lên giường đế quân mà bị phế đi mười ngàn năm?
Tuy rằng hắn là nữ thân thể thì phải giữ quy củ, phạm lỗi tất chịu hình phạt nghiêm khắc, nhưng… hắn là ai?
Hắn là Cổ Vương Minh – thực lực sánh ngang hai đại thiên tài tiên giới là Chiến Tân Đường và Phượng Minh, một thân nỗ lực mới đạt được vị trí Cổ Vương – người thứ hai chỉ sau Ma Đế!
Mười ngàn năm tu hành, là khoảng cách hắn sẽ mãi mãi không thể rút ngắn với những người kia. Dù có cố gắng thế nào, họ vẫn luôn tiến về phía trước, hắn sẽ vĩnh viễn tụt hậu!
Thế nhưng ánh mắt cầu khẩn của hắn, Xích Diễm hoàn toàn làm như không thấy, lạnh lùng hỏi: “Ngươi không phục bản tôn trừng phạt?”
Minh cắn răng, đáp: “Đương nhiên!”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi không phục ở chỗ nào?”
“Đế quân!” Minh lại lần nữa biến về thân thể nữ nhân, nghẹn ngào nói: “Minh Nhi đi theo ngài đã chín vạn năm. Vì ngài, Minh Nhi không ngừng tu luyện, từ một yêu ma vô danh trở thành Cổ Vương.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Minh Nhi tất cả đều là vì một ngày kia có thể đứng bên cạnh đế quân, vì đế quân phân ưu, làm một cánh tay đắc lực thân cận nhất.”
“Chẳng lẽ bản tôn chưa từng cho ngươi cơ hội đó? Tứ đại hộ pháp cũng không được phong làm Cổ Vương, nhưng bản tôn lại đặc cách thăng ngươi lên làm Ma Giới đệ nhị vương. Vậy ngươi còn muốn gì hơn?
Ngươi nếu còn muốn bước thêm một bước, chẳng bằng bản tôn nhường luôn ngôi Ma Đế cho ngươi!
Lần này trừng phạt, bản tôn chỉ phế đi mười ngàn năm tu hành, đâu có đoạt đi vương vị? Bớt lời, mau đi lĩnh phạt!”
Nghe vậy, Minh trừng lớn mắt, hối hận đến muốn đập đầu chết đi cho xong.
“Ma quân, ngài thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Minh Nhi nói muốn đứng bên ngài – là muốn làm nữ nhân của ngài, làm thê tử của ngài!
Minh Nhi từ lúc đi theo ngài, luôn một lòng một dạ, nhẫn nhục chịu khổ vì Ma Giới. Tâm ý của Minh Nhi, chẳng lẽ ngài không rõ?
Cái gì Cổ Vương, cái gì đệ nhị Ma Vương – Minh Nhi không cần! Minh Nhi chỉ muốn làm nữ nhân của ngài, làm thê tử ngài, vĩnh viễn được ở bên cạnh ngài là đã mãn nguyện rồi.
Vị trí Ma Hậu ấy, nếu bị Vân Nguyệt công chúa cướp đi, Minh Nhi cả đời này cũng không có cơ hội nữa!”
Minh đã bất chấp tất cả.
Trước đây, hắn không dám nói, cũng không muốn nói – vì hắn tin vị trí Ma Hậu chỉ thuộc về hắn. Nhưng bây giờ, khi Xích Diễm đã tỉnh lại đúng vào thời điểm quan trọng nhất, đây là cơ hội cuối cùng.
Nếu còn chờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Xích Diễm cưới người khác, còn hắn mãi mãi không thể bước vào tẩm cung kia nữa.
Nghe lời bộc bạch ấy, Xích Diễm chẳng những không động lòng, mà dung nhan yêu nghiệt ấy lại càng thêm lãnh khốc.
“Minh, ngươi quên bản tôn đã từng cảnh cáo gì trước khi sủng hạnh ngươi sao?”
Tim Minh chợt lạnh đi, run rẩy đáp: “Minh Nhi không dám quên.”
Xích Diễm lạnh lùng nói: “Bản tôn thấy ngươi không phải không dám quên, mà là chưa từng để vào tai!”
Giọng nói của Xích Diễm lạnh như băng giá, khiến Minh rùng mình.
Với hắn, Xích Diễm vừa là người hắn yêu, vừa là người hắn sợ nhất.
Nam nhân này quá mức cường đại – dù hắn là đệ nhị Ma Giới, nhưng cũng chỉ mới một trăm ngàn tuổi, sao có thể sánh với Ma Đế – người đã tồn tại suốt vài triệu năm?
Chọc giận hắn, một chưởng là có thể khiến hắn tan thành mây khói.
Minh vừa dập đầu vừa biện bạch: “Ma quân bớt giận. Minh Nhi chưa từng dám trái lời ngài. Không biết hôm nay ngài vì sao lại nổi giận đến vậy?”
“Vậy ngươi nói – kẻ được bản tôn sủng hạnh cần phải tuân theo những quy tắc gì?”
“Thứ nhất, không được tự cho mình là nữ chủ nhân. Thứ hai, không được lên giường rồng – chỉ dành cho Ma Hậu tương lai. Thứ ba, không được chủ động câu dẫn khi chưa có lệnh của Ma Đế. Thứ tư, không được ghen tuông.”
Minh quỳ gối, uất ức ngâm nga từng điều một.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.