Không! Hắn tuyệt đối không phải loại người xem trọng thân phận địa vị. Trong mắt hắn, mọi thứ đều có thể đạt được bằng nỗ lực của bản thân. Chỉ cần là nữ nhân hắn yêu, dù nàng có là một kẻ ăn mày, hắn cũng có thể biến nàng thành công chúa, thành đế hậu.
Chính là bởi vì hắn không có được nàng, bởi vì độ khó quá lớn?
Phải! Nhất định là như vậy!
Vân Nguyệt công chúa, bản tính lương thiện, được Thiên Đế và Vương mẫu sủng ái mà lớn lên, là một công chúa cao quý chân chính. Muốn ở bên một công chúa như vậy, độ khó cực cao, đối với hắn là một loại thách thức. Cho nên hắn mới mê muội chuyện này đến vậy.
Hắn chính là kiểu người như vậy.
Trong thiên địa này, đã không còn điều gì có thể khiến hắn cảm thấy có đủ thách thức. Nhưng có được trái tim của công chúa, được Thiên Đế và Vương mẫu chấp thuận, được chư tiên ngưỡng mộ, đối với hắn mà nói, chính là thử thách lớn nhất.
Cho nên, hắn chậm rãi sa vào.
Minh trong lòng cuối cùng cũng tự giải thích cho tình yêu của mình dành cho Xích Diễm, tâm trạng có chút dễ chịu hơn.
“Đế quân!”
Minh lại gọi một tiếng, giọng nói tràn đầy bất mãn và đố kỵ.
Chỉ là, chư thần tiên Thiên Đình không hề biết Cổ Vương là loài lưỡng tính, còn Xích Diễm lại đang đắm chìm trong hạnh phúc được quang minh chính đại ở bên Vân Nguyệt, hoàn toàn không chú ý đến sự bất mãn và phẫn uất của Minh.
“Nguyệt Nhi, theo ta đi thôi.” Xích Diễm nhẹ giọng, nhìn nàng vẫn đang lệ rơi trong lòng mình.
Vân Nguyệt ngẩng đầu, nhìn sang Chiến Tân Đường. Sau khi được hắn nhẹ nhàng gật đầu, nàng lại quay sang Thiên Đế và Vương mẫu. Khi thấy họ cũng gật đầu, nàng mới mỉm cười, gật đầu thật mạnh.
Ngay sau đó, nàng được Xích Diễm ôm lên từ mặt đất, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
“Thiên Đế! Vân Nguyệt là con dâu Long Tộc ta, nàng đã bái đường với thái tử, sao có thể nói đi là đi? Ngươi quá xem nhẹ Long Tộc ta rồi!”
Đại trưởng lão Long Tộc tay phải gân xanh nổi bật, đối với Xích Diễm vừa hận vừa sợ. Ban đầu còn trông chờ Thiên Đế và Vương mẫu có thể dẫn đầu chư tiên cùng Xích Diễm quyết một trận sống mái.
Kết quả đợi nửa ngày, chẳng những không đánh, ngược lại còn tự tay đem nữ nhi gả đi.
Họ nghĩ thật hay, tưởng như gả một nữ nhi, kỳ thực là rước về một con rể có siêu cấp thực lực. Thiên Đế đã lợi hại, giờ lại như hổ thêm cánh.
Nếu sau này lời hắn là mệnh lệnh, ai còn dám nói khác?
Ba đại gia tộc: hoàng tộc, Long Tộc và Phượng Tộc vốn vẫn luôn chế ước lẫn nhau, giữ thế cân bằng. Nay thêm một Xích Diễm, dù Long Tộc và Phượng Tộc liên thủ, cũng không thể đấu lại Thiên Đế.
Bọn họ nghĩ hay thật, như thể đưa nữ nhi ra ngoài, thực tế lại là mang về một siêu cấp chiến lực. Vậy thì Long Tộc họ còn để đâu thể diện?
“Thiên Đế, hôm nay hôn lễ này là do hoàng tộc và Long Tộc chúng ta cùng tổ chức! Long Vương và Long Hậu đều còn đang ngồi đây, các ngươi lại không hề thương lượng, liền tùy tiện đem Vân Nguyệt giao cho Xích Diễm, các ngươi coi Long Tộc ta là gì?”
Bị trưởng lão Long Tộc trách cứ, Thiên Đế và Vương mẫu mới từ cơn xúc động tỉnh lại.
Quả thật, chuyện này họ làm quá vội vàng.
Thiên Đế nhìn sang Long Vương và Long Hậu đang giận dữ, trong lòng tràn đầy áy náy. Hai người kia, một là ca ca của Vương mẫu, một là muội muội ruột của hắn, tính tình ra sao hắn đều biết rõ.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Hiện giờ sắc mặt hai người đó cực kỳ khó coi, không chỉ vì bọn họ giao nữ nhi cho Xích Diễm, mà còn vì…
…Vì Vân Nguyệt là nữ nhân mà con trai họ yêu thương từ nhỏ. Hắn vì nàng bỏ ra biết bao nhiêu tâm sức, kết quả lại chẳng được gì.
Hôm nay là ngày đại hôn, hắn vận hỉ phục đỏ thắm, rốt cuộc lại trở thành trò cười lớn nhất trên lễ đường. Sao bọn họ có thể không đau lòng?
Dù bình thường Long Vương Long Hậu và Thiên Đế Vương Mẫu thân thiết, rất thích Vân Nguyệt, nhưng giờ đây lại bị đánh mất thể diện như thế, sao có thể không giận dữ?
“Thiên Đế, Vân Nguyệt trước kia hủy hôn còn bị mất trinh tiết, chúng ta đều không truy cứu. Nhưng hôm nay là đại hôn giữa con ta và nàng, bao nhiêu tiên nhân tụ họp nơi đây, các ngươi lại không hề hỏi ý Long Tộc ta đã đem nàng giao cho Xích Diễm, không thấy điều đó là quá bất công sao?
Tân Đường yêu thương nàng từ nhỏ, các ngươi lại để nó thành trò cười cho tiên giới. Các ngươi không thấy hổ thẹn sao?”
Long Vương và Thiên Đế vốn là huynh đệ chí thân, mấy trăm ngàn năm nay chưa từng nảy sinh bất hòa.
Nhưng hôm nay, con trai bị đối xử tệ bạc đến vậy, hắn – với tư cách làm cha – nếu không đứng ra bảo vệ con mình, chẳng phải quá tàn nhẫn?
“Đại ca, huynh biết chúng ta không cố ý như vậy. Nếu không có được sự đồng ý của Tân Đường, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép Nguyệt Nhi và Xích Diễm bên nhau.” Vương mẫu lập tức giải thích.
“Bổn vương không cần biết nó có đồng ý hay không! Nó là đứa ngốc, bị các ngươi bán rồi còn giúp các ngươi đếm tiền!
Không, nó không phải ngốc, mà là quá si tình! Bị Nguyệt Nhi mê hoặc đến đầu óc rối loạn, sớm chẳng còn phân biệt được phương hướng.
Bổn vương để ý là, Vân Nguyệt là con dâu Long Tộc ta, chuyện này là chắc chắn! Bất cứ ai, bất cứ lý do gì, cũng không thể phá hỏng đại hôn hôm nay!
Nếu không, chính là khi dễ Long Tộc ta! Là miệt thị Long Tộc ta!
Vừa rồi Tân Đường và Vân Nguyệt đã bái đường, họ đã là phu thê. Chính là người của Long Tộc ta, không phải các ngươi muốn định đoạt là định đoạt.
Muốn gả con dâu Long Tộc cho Ma Đế? Không có cửa đâu!”
Long Vương là người có tính khí nóng nảy. Nếu chạm vào nghịch lân của hắn, thì sẽ là một trận sinh tử không khoan nhượng.
“Phụ vương!” Chiến Tân Đường quỳ xuống, khẩn thiết nói: “Chuyện này là do nhi thần đồng ý. Dưa hái xanh không ngọt, nhi thần và Nguyệt Nhi tuy là thanh mai trúc mã, dù không thể thành vợ chồng, sau này vẫn có thể như huynh muội thân thiết.
Phụ vương, ngay cả nhi thần cũng đã buông tay, người cần gì phải cố chấp như vậy?”
“Thằng nhóc thối, câm miệng cho ta!” Lời của Chiến Tân Đường chẳng những không thể xoa dịu cơn giận của Long Vương, mà còn khiến lửa giận của ông bùng lên dữ dội.
“Thằng nhóc thối, hôm nay không còn là chuyện hôn nhân của ngươi! Nếu hôn lễ chưa cử hành còn đỡ, nhưng lễ đã thành, các ngươi đã bái đường, thì Vân Nguyệt chính là con dâu Long Tộc!
Là con dâu Long Tộc, vậy mà trong ngày đại hôn lại muốn đi theo người khác – đó là sỉ nhục Long Tộc! Nếu hoàng tộc hôm nay không cho Long Tộc chúng ta một lời giải thích thỏa đáng, từ nay về sau, Long Tộc và hoàng tộc quyết liệt đoạn tuyệt!
Đoạt thê chi cừu – không đội trời chung! Sau này, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!”
Long Vương càng nói càng kích động, cuối cùng lửa giận bốc lên tận trời, lời nói đã leo thang đến mức sinh tử cùng hoàng tộc khiến Long Hậu phải lập tức đứng ra trấn an nói:
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.