Chương 419: Trượng nghĩa Nam Cực tiên quân

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

“Còn hảo cho các ngươi là những trưởng lão suốt đời không thành thân, nếu không, chẳng phải khiến Nguyệt Lão bị các ngươi làm cho tức đến mức phải rửa tay gác kiếm hay sao?”

“Nam Cực tiên quân, lời này của người là có ý gì?” Một bên, Nguyệt Lão vuốt chòm râu bạc dài, lên tiếng hỏi.

“Lại chẳng phải các ngươi thành thân, cũng không phải con trai các ngươi cưới vợ, mà có thể khiến mọi chuyện trở nên rối ren hỗn loạn đến mức này. Nếu thật sự đến lượt các ngươi cưới vợ, chẳng có nữ nhân nào chịu gả cho, khi đó Nguyệt Lão nhất định phải se duyên, đến lúc ấy, chẳng phải chỉ có thể rửa tay, không làm nữa thôi sao?”

Lời nói cay nghiệt của Nam Cực tiên quân khiến Đại trưởng lão giận đến hai tay run rẩy, đang định lên tiếng, thì nghe Nguyệt Lão nói: “Tiểu thần bình thường vốn không se duyên cho loại người khó chiều như vậy, Nam Cực tiên quân cũng không cần phải lo thay cho tiểu thần.”

Thấy Nam Cực tiên quân và Nguyệt Lão phối hợp nhịp nhàng, khiến các trưởng lão Long Tộc vừa giận vừa không biết làm sao, chư tiên không khỏi bật cười sảng khoái.

“Thiên Đế, các đại thần của ngươi đều là hạng người vô lễ như vậy sao? Loại người thế này có tư cách trở thành thượng thần sao?” Một vị tiên nhân thân thiết với Đại trưởng lão liền lên tiếng chất vấn.

“Ngay cả tiểu nhân cũng có thể làm trưởng lão Long Tộc, vậy thì chúng ta vì cớ gì không thể làm thượng thần?”

“Ha ha ha…”

Đối với những lời châm chọc của Nam Cực tiên quân, chư tiên chỉ cảm thấy sảng khoái, cuối cùng không nhịn được mà cười vang.

“Thiên Đế cao cao tại thượng, đây chính là cách người đối đãi Long Tộc hay sao?”

Thiên Đế cũng đã bị đám lão nhân Long Tộc làm cho mất hết kiên nhẫn. Lười phải đối đáp, lập tức quay sang Long Vương nói: “Long Vương, trẫm là người thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng. Trẫm đã hứa nhất định sẽ vì Long Tộc gom đủ Định Hải Thần Châu, thì tuyệt không thất hứa.

Nhưng muốn tìm đủ bốn viên long châu, độ khó thế nào ngươi cũng hiểu rõ. Nguyệt Nhi không thể vì chuyện này mà cứ ở mãi Thiên Đình, không theo Xích Diễm rời đi.

Hôm nay trẫm đã đáp ứng Xích Diễm trước, rồi mới đến lượt các ngươi, không thể nuốt lời, mong ngươi thông cảm.”

“Không được! Mười hai trưởng lão Long Tộc đều có mặt ở đây, nếu chúng ta không đồng ý, lời của Long Vương cũng không có trọng lượng!” Đại trưởng lão bị chư tiên chọc giận đến bốc hỏa, quên mất bên cạnh còn có Xích Diễm – người có thể trong nháy mắt đánh gãy kinh mạch hắn – mà ngang nhiên đối đầu Thiên Đế.

“Ý ngươi là, chỉ cần gom đủ bốn viên Định Hải Thần Châu, Long Tộc sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, có thể để Nguyệt Nhi an tâm sống cùng bản tôn? Là như thế phải không? Hay đây chỉ là một trong những điều kiện của các ngươi?”

Xích Diễm ôm lấy Vân Nguyệt, đột nhiên lên tiếng khiến Đại trưởng lão giật mình nhảy dựng.

Hớp một ngụm nước bọt, Đại trưởng lão nói: “Nguyên bản chỉ là điều kiện ấy. Chỉ là trước đây Nam Cực tiên quân từng nhiều chuyện, đắc tội Long Tộc chúng ta, hôm nay hắn lại tiếp tục chen ngang.

Long Tộc vốn đã thấy hổ thẹn vì chuyện công chúa Vân Nguyệt, giờ hắn còn đến góp vui. Bởi vậy, ngoài việc tìm Định Hải Thần Châu, Thiên Đế còn phải lập tức xử lý Nam Cực tiên quân. Nếu không, Long Tộc thà từ bỏ Định Hải Thần Châu.”

“Các ngươi thật quá đáng! Rõ ràng là các ngươi vô lý trước, giờ lại đổ tội lên đầu Nam Cực tiên quân!”

Tính khí vốn ôn hòa, lại luôn thấy áy náy với Long Tộc vì Xích Diễm, Vân Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng phản bác.

“Vân Nguyệt công chúa, ngươi còn chưa gả cho Xích Diễm đâu, đã bắt đầu lớn tiếng?”

“Đại trưởng lão, yêu cầu vừa rồi của ngươi, trẫm tuyệt đối không thể đáp ứng.” Thiên Đế nổi giận nói.

“Vậy thì không còn cách nào khác, công chúa Vân Nguyệt chỉ có thể làm dâu Long Tộc, không thể gả cho Xích Diễm.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

“Đại trưởng lão, chẳng lẽ Long Tộc hiện tại do ngươi làm chủ? Hay là bổn vương nên nhường ngôi Long Vương cho ngươi luôn?” Long Vương cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, trở mặt với Đại trưởng lão.

“Long Vương, chúng ta là một tộc. Hiện tại chịu nhục là Long Tộc, chứ không phải chỉ là Đại trưởng lão một người. Ngài và Thiên Đế có quan hệ thông gia, ngài nói đỡ cho Thiên Đế cũng không sai, nhưng hôm nay Long Tộc bị mất mặt, nhất định phải lấy lại danh dự. Ai bất kính với Long Tộc, lợi dụng chuyện của công chúa Vân Nguyệt, thì chúng ta cũng phải có hành động đáp trả. Nếu không, công chúa đừng hòng cùng Xích Diễm rời đi.” Nhị trưởng lão nói.

“Hôm nay Xích Diễm nhường nhịn các ngươi, là vì không muốn công chúa Vân Nguyệt phải khó xử và xấu hổ. Nhưng các ngươi đừng quên, dù hắn nhường nhịn thế nào, vẫn là Xích Diễm.

Yêu cầu vừa rồi các ngươi đã đưa ra, chư vị tiên gia đều đã nghe. Thiên Đế sẽ giúp các ngươi tìm vật đó, đừng cố tình gây sự nữa. Nếu thật sự ngăn cản hôn sự này, đến lúc ấy, đừng nói long châu, ngay cả Long Tộc các ngươi có còn giữ được hay không, bổn quân cũng không dám chắc.

Về phần bổn quân, không phải vì yêu cầu vô lý của các ngươi mà nhượng bộ, mà là bổn quân vốn đã có ý định hạ giới lịch kiếp, tùy tâm mà hành động.”

Dứt lời, trong sự ngạc nhiên của mọi người, chưa ai kịp phản ứng, Nam Cực tiên quân bỗng đau đớn hét lớn, rồi từ trong thân thể tự mình rút ra nguyên thần.

Một quả cầu ánh sáng trắng phiêu lãng bay đến trước mặt Thiên Đế.

Thiên Đế hai tay đón lấy, dù nguyên thần không hề có trọng lượng, nhưng lại khiến người cảm thấy nặng nề vô cùng.

“Nam Cực!” Vân Nguyệt nước mắt tuôn rơi, vùng khỏi vòng tay Xích Diễm, ngã nhào xuống đất, chạy đến bên Nam Cực tiên quân.

Trước đây, trong các thần tiên Thiên Đình, người nàng ghét nhất chính là Nam Cực tiên quân.

Nàng là công chúa, dù đi đến phủ đệ thần tiên nào cũng được nghênh đón, chỉ có Nam Cực, lần nào cũng chặn nàng ngoài cửa.

Mỗi lần nàng trộm dao băng đều bị hắn phát hiện, rồi bị không chút nương tay ném từ tầng trời thứ hai mươi chín xuống tầng mười ba, như thể đang cưỡi lốc xoáy, kinh hồn bạt vía.

Tồi tệ nhất là lần bị hắn ném thẳng vào tẩm cung của phụ vương mẫu hậu, vừa khéo bắt gặp hai người đang ân ái trên giường.

Lần khác, hắn còn ngang nhiên đánh úp nàng trước mặt tân ca ca, ném nàng ra khỏi Thiên Đình.

Thế nhưng, chính kẻ thần tiên nàng chán ghét nhất ấy, lần trước khi Xích Diễm bị trọng thương, là người đầu tiên đưa tay cứu giúp.

Lần này, lại vì muốn thành toàn cho nàng, không để mọi người khó xử, tự mình bức nguyên thần khỏi thân thể.

Dù thần tiên có thể tách linh hồn khỏi thân thể, nhưng nguyên thần và thân thể vốn là một thể. Nếu không vì trốn chạy, bị trừng phạt hay có người thi pháp thôi miên, thì chẳng ai nguyện ý tách nguyên thần ra cả.

Bởi vì, đó chính là trải nghiệm cận kề cái chết.

Vân Nguyệt vừa khóc vừa chạy về phía Nam Cực tiên quân. Vì bị thương chưa lành, pháp lực chưa khôi phục, nàng không thể bay lên, cũng không thể chạy nhanh.

Khi đến được bên hắn, thân thể Nam Cực tiên quân đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Nhìn Vân Nguyệt nước mắt đầm đìa lao đến, trên khuôn mặt Nam Cực tiên quân hiện ra nụ cười – nụ cười đầu tiên trong hàng triệu năm qua, chưa từng dành cho bất kỳ ai khác.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top