Ngụy Trường Mệnh nghẹn lời, trong khoảnh khắc không biết phải làm sao.
Đứng phía sau hắn, Lý Tam Tư nhíu mày đến mức tựa hồ có thể vặn thành một khúc, trong lòng vô cùng phiền muộn!
Hắn ta gần như có thể dự liệu trước, từ nay về sau không chỉ phải thay Trương Xuân Đình quản lý Hoàng Thành Ty, còn phải thay Ngụy Trường Mệnh trông nom phủ Lỗ Quốc công, thậm chí còn phải để mắt đến cái kẻ đang ngồi xổm trên cây xem trò vui, cười đến nhe cả lợi kia…
Ba ngọn danh sơn đè đầu, Lý Tam Tư giơ tay lên, mạnh mẽ ấn đầu Ngụy Trường Mệnh xuống!
Chỉ có như thế, người ngoài mới không nhìn ra gương mặt ngốc nghếch không chút thành ý kia của hắn, làm gì có ai được huấn luyện rồi mà lại nói lời vừa rồi như học sinh đọc bài thuộc lòng trước phu tử?
“Nam nhi đổ máu không đổ lệ! Ngụy Trường Mệnh, mau thu lại nước mắt của ngươi!”
Lý Tam Tư cất giọng đầy bi thương, hắn ta hận không thể tự mình diễn thay cho Ngụy Trường Mệnh!
Ngụy Trường Mệnh lập tức hiểu ý, đây là muốn hắn khóc… Nhưng hắn làm sao khóc ra nổi? Đang nghĩ ngợi, bỗng sau lưng truyền đến một trận đau nhói, Lý Tam Tư nhất định đang dùng kim đâm hắn! Tuyệt đối là dùng kim đâm hắn! Đau đến phát khóc…
Đau quá! Cái kim kia chẳng lẽ mọc gai sao, sao mà đâm đau thế!
Ngụy Trường Mệnh thật muốn hét lên một tiếng, không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên, lập tức để lộ gương mặt đẫm lệ của mình trước mắt bao người!
Cố Thậm Vi đang ngồi trên cây, kích động vẫy tay, cao minh quá! Ai mà chẳng nghĩ Ngụy Trường Mệnh là kẻ đại hiếu? Người ta chưa vào linh đường, chỉ mới nhắc đến Lỗ Quốc công đã khóc như mưa!
Đối diện nàng, Lỗ Quốc công phu nhân quả nhiên con ngươi co rút, lửa giận trong lòng càng thêm bừng bừng!
“Ngươi, cái thứ con hoang thấp kém kia! Diễn cái gì mà diễn…”
Cố Thậm Vi thoáng động trong mắt, cùng Ngô Giang trên cây bên kia trao đổi ánh mắt, thời khắc đã đến! Không ra tay lúc này thì còn chờ lúc nào để xưng huynh gọi đệ?
Hai người nghĩ vậy, liền đột ngột phóng mình xuống đất.
Hàn Thời Yến lại một lần nữa bị Cố Thậm Vi ôm ngang eo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn bực, ngọt ngào là vì Cố Thậm Vi vẫn nhớ dẫn theo hắn, buồn bực là vì mấy lần nhảy nhót như thế thực sự quá mức kích thích đối với một vị ngự sử tay trói gà không chặt!
Ba người trưởng thành rơi xuống đất, đến mù cũng không thể bỏ qua.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực tụ tập trên người, lại nhìn thấy Ngô Giang và Cố Thậm Vi đang chuẩn bị giúp Ngụy Trường Mệnh đối đầu cùng Lỗ Quốc công phu nhân, Hàn Thời Yến thở dài, tranh trước hai người cất tiếng:
“Đây là thánh chỉ, nếu không tuân theo, xin tự tiến cung bẩm tấu, bằng không tất không còn đường lui. Phu nhân nếu có dị nghị, chi bằng sớm vào cung là hơn.”
Giọng Hàn Thời Yến không mang chút cảm xúc, hắn đảo mắt nhìn quanh bức tường.
Tộc nhân phủ Lỗ Quốc công lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một đám đông chen chúc tụ tập xem náo nhiệt.
Lỗ Quốc công phu nhân sắc mặt vô cùng khó coi, lần gần nhất ba người này xuất hiện trước mặt bà ta là ở chùa Ngũ Phúc, lần đó danh tiếng mà bà ta khổ công gây dựng bao năm tiêu tan trong chốc lát, đến Thái hậu trong cung còn gọi bà vào cung khiển trách một phen.
Thậm chí còn phạt bà ta ở nhà diện bích suy ngẫm, rốt cuộc việc bà ta tư hội tiểu quan trên xe ngựa, truyền ra ngoài thực sự quá khó nghe.
“Đây là việc nhà của họ Từ chúng ta, các vị có phải lo quá nhiều rồi chăng?” Lỗ Quốc công phu nhân không nhịn được lên tiếng.
Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu: “Kế thừa tước vị đâu phải chuyện nhà, kháng chỉ lại càng không. Phu nhân đã có phong hào cáo mệnh, xin hãy cẩn trọng lời nói việc làm.”
Hắn vừa nói, thấy Cố Thậm Vi và Ngô Giang đã một trái một phải đứng cạnh Ngụy Trường Mệnh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Lỗ Quốc công phu nhân còn định nói tiếp, trong tộc họ Từ bỗng truyền ra một giọng nói già nua: “Đã là thánh chỉ, tức là long ân. Lão Quốc công gia từng nhắc với lão phu rằng có một đứa con tên Trường Mệnh, sớm đã ghi vào gia phả. Nay nó kế thừa y bát của Quốc công, hẳn là việc lành.”
Lão đầu râu tóc bạc chống gậy vừa mở miệng liền như đinh đóng cột, xung quanh không ít tộc nhân cũng đồng thanh phụ họa.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Lão nhân kia nghĩ vậy, trực tiếp bước tới, lảo đảo đi đến trước mặt công công truyền chỉ Lý công công, nắm lấy tay ông ta.
Cố Thậm Vi nhìn kỹ, chỉ thấy lão đầu kia như luyện qua ám khí, chính xác nhét một thỏi vàng vào tay áo Lý công công!
Còn có thể làm thế này sao! Cố Thậm Vi kinh ngạc!
Lý công công vốn trông như người làm bằng giấy, lúc này gương mặt đã tươi rói như hoa cúc nở rộ.
“Không còn sớm nữa, nô gia xin hồi cung phục mệnh. Quan gia vừa rồi còn trước mặt quý phi nương nương khen ngợi, nói Ngụy khanh tựa như bản thân lão Quốc công năm xưa khi bảo vệ bên cạnh Quan gia, quả thật giống như đúc.”
Lý công công vừa nói vừa nghiêng đầu, riêng dành cho Hàn Thời Yến một cái gật đầu, sau đó liền sải bước rời đi, tay vẫn siết chặt thỏi vàng mới nhận.
Cố Thậm Vi trông thấy, mắt đỏ hoe!
Nàng liều chết xông pha suốt một tháng trời, mà vẫn không bằng một vị lão thái giám truyền chỉ kiếm được! Chức vụ Chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty này đúng là khổ sai không hơn không kém!
Trong khi Cố Thậm Vi đang thèm thuồng thỏi vàng kia, thì người khác lại bị lời Lý công công lay động, tiếng phụ họa theo tộc trưởng lại càng ầm ĩ.
Lỗ Quốc công phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngất lịm.
Ngụy Trường Mệnh thấy không cần diễn trò nữa, thở phào một hơi dài, hắn nở nụ cười rạng rỡ, định lên tiếng cùng Cố Thậm Vi trò chuyện, nhưng tộc nhân họ Từ đã ùa tới, lão tộc trưởng thậm chí còn kéo tay hắn thì thầm không dứt.
Cố Thậm Vi thầm nghĩ, lần này lão không đưa vàng nữa, có khi lại muốn từ tay áo Ngụy Trường Mệnh moi ra một thỏi!
Thấy Ngụy Trường Mệnh liên tục ngoái đầu nhìn lại, Cố Thậm Vi mỉm cười phẩy tay chào.
Sau đó nàng quay sang nhìn Hàn Thời Yến, hai người lặng lẽ tách khỏi đám đông, đi về phía cổng sau, Trương Xuân Đình đứng bên cạnh thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.
“Đa tạ Hàn ngự sử đã trợ giúp Trường Mệnh.”
Từ miệng Trương Xuân Đình mà có thể thốt ra được lời như tiên nhạc!
Hàn Thời Yến vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, song trong lòng đã nở rộ như hoa, hôm nay quả thật là ngày đại cát, ngay cả đại cữu huynh cũng thấy thuận mắt hắn rồi!
“Thánh chỉ đã hạ, chuyện này đã là định cục, Lỗ Quốc công phu nhân cho dù có náo loạn ra sao, rốt cuộc cũng vô ích.”
“Hàn mỗ dù không mở lời, tộc nhân họ Từ cũng sẽ sớm nghĩ thông. Phủ Lỗ Quốc công hiện nay chẳng còn người tài, Ngụy Trường Mệnh chính là vị cứu tinh mà họ chờ mong từ lâu.”
“Phu nhân tuy là tỷ muội với Tô quý phi, nhưng đã từ lâu mang lòng khác, hơn nữa hành xử hoang đường, rõ ràng lòng trung với họ Từ đã phai nhạt.”
“Con trai bà ta chết rồi, cả phủ từ trên xuống dưới không còn ai có huyết thống với bà ta, bà ta còn nguyện bỏ ra bao nhiêu sức? Hơn nữa bà ta đã mang tiếng xấu, bị quở trách trong cung, Tô quý phi cũng lạnh nhạt với bà TA.”
Phủ Lỗ Quốc công không chỉ mất sạch con cháu dòng chính, mà ngay cả chi bên cũng chẳng có ai đủ tài cán.
Cứ tiếp tục như vậy, chẳng khác nào bại vong.
Trong lúc đàm đạo, ba người đã tới trước cổng sau.
Lý Tam Tư và Ngô Giang ở lại hỗ trợ Ngụy Trường Mệnh, không theo cùng.
Cố Thậm Vi lặng lẽ lắng nghe, trong đầu chợt hiện lại lời khi xưa lúc đánh cờ, Khương Thái sư đã nói với nàng: Trương Xuân Đình bước tiếp theo sẽ là để Ngụy Trường Mệnh kế nhiệm Lỗ Quốc công. Giờ đây quả nhiên đã ứng nghiệm.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.