Chương 424: Liền như vậy thích xem ta phía dưới?

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Nhưng khi ngẩng đầu lên, Vân Nguyệt lại thấy Xích Diễm mặt mày đứng đắn, hẳn là không phát hiện ra. Thế nhưng trong lòng nàng lại bứt rứt, tên yêu nghiệt chết tiệt này, chẳng lẽ là cuồng thích bị nhìn sao? Từ trong nước đi ra, đến cả y phục cũng không mặc, không phải cố ý dụ người phạm tội hay sao?

Liếc mắt nhìn Xích Diễm ánh mắt ngập tràn tình ý khiến người ta không thể chống đỡ, Vân Nguyệt lại vội cúi đầu chôn xuống.

Thôi, nàng thà rằng nhìn cái vật cứng chắc dưới thân hắn, còn hơn nhìn vào đôi mắt có thể khiến người hòa tan kia.

Chỉ là lần này, Xích Diễm không để yên.

Hắn giữ nàng tựa vào lòng, đưa hai tay nâng lấy gò má nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ngươi nha đầu này, liền như vậy thích nhìn phía dưới của ta sao?”

Lời của Xích Diễm khiến đầu óc vốn đã quay cuồng của Vân Nguyệt lập tức tỉnh táo. Nàng vội vàng lắc đầu phản bác: “Ai… Ai thích xem cái đó của ngươi, xấu hổ chết mất!”

Xích Diễm nhướng mày, hỏi lại: “Nhưng đó là vật sẽ mang lại hạnh phúc cho ngươi mà. Lần trước ta thấy ngươi có vẻ rất hưởng thụ kia mà. Chẳng lẽ ngươi thật sự không thích?”

Vân Nguyệt bị hỏi đến đỏ bừng cả mặt, biết rõ lúc này nói gì cũng sai, đáp gì cũng dở, liền dứt khoát vùi đầu vào cổ hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, không chịu ngẩng dậy nữa.

Cuối cùng, Xích Diễm không nhịn được cười ha ha.

Tiểu Nguyệt Nhi nhà hắn, thật đáng yêu vô cùng!

Ngay khi Vân Nguyệt còn đang ngượng ngùng, thấp thỏm nghĩ rằng Xích Diễm nhất định muốn cùng nàng làm chuyện nam nữ, trong lòng nửa chờ mong nửa hồi hộp, thì thân thể nàng lại bị nhẹ nhàng ôm lên, đặt trở lại chiếc giường thủy tinh mềm mại thoải mái.

Lúc này, tuy ngượng ngùng nhưng nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nàng đã phải bỏ ra rất nhiều để ở bên hắn, từ bỏ vị hôn phu, cùng hắn rời khỏi Thiên Đình. Dù chưa đại hôn, nhưng nàng đã xác định cả đời này là của hắn.

Trên giường với hắn, giống như phụ vương mẫu hậu nàng vẫn làm – đó là chuyện tất nhiên của phu thê.

Vì vậy, tới đi thôi!

Vân Nguyệt không lộ rõ mà nhẹ nhàng bày ra tư thế quyến rũ dù có hơi cứng đờ, hi vọng khiến hắn động lòng.

Nhưng ngay sau đó, thân thể nàng lại bị tấm chăn dệt từ ánh hồng pháp lực đắp kín lại.

Nàng thất vọng nhìn Xích Diễm dịu dàng đắp chăn cho mình, rồi nửa nằm lên người nàng, chẳng hiểu vì sao rõ ràng đang xúc động, lại không làm chuyện gì mà chỉ đơn giản che nàng lại.

Xích Diễm khẽ vuốt mũi nàng, mỉm cười nói: “Nha đầu, ta đã hứa với phụ vương và mẫu hậu ngươi rằng sẽ không động vào ngươi trước khi chúng ta thành thân. Cho nên, nhất định phải giữ lời. Hiện tại nhẫn nhịn, đến ngày đại hôn, xem ta thu thập ngươi thế nào!

Còn nữa, nếu ta muốn cướp ngươi đi, thì ngày đại hôn kia – không đúng, là ngày ta bị thương – ta đã có thể trực tiếp mang ngươi đi rồi. Một khi ta đã quyết, không ai có thể cản ta.

Cho nên, từ đầu ta đã không định làm vậy. Ta chịu khổ nhiều như vậy, chính là vì muốn dùng phương pháp đường đường chính chính để đưa ngươi đi. Đến phút cuối cùng, càng không thể dùng cách ngu xuẩn như đoạt lấy.

Yên tâm đi, đám lão gia Long Tộc kia ta đã xử lý xong. Hiện tại, mọi người xung quanh ngươi đều đồng ý chúng ta ở bên nhau. Ngươi có thể yên tâm rồi.”

Trong lòng Vân Nguyệt bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, ngập tràn an toàn. Nàng khẽ hỏi: “Nhưng trưởng lão Long Tộc không phải muốn phụ vương ta phải tìm được Định Hải Thần Châu sao? Thứ đó đã mất tích từ lâu, sao có thể nhanh chóng tìm được?”

“Có ta đây, thì không gì là không thể.”

“Ngươi đồng ý cùng phụ vương ta tìm kiếm?” Vân Nguyệt mỉm cười hỏi.

“Cần gì phải tìm? Mấy viên ‘phá hạt châu’ ấy vốn đã ở chỗ ta.”

“A?”

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Ngạc nhiên, Vân Nguyệt vội ngẩng đầu, lại bị Xích Diễm ấn xuống, cẩn thận đắp chăn lại.

“Đừng nghịch chăn, ngươi tiên lực tổn hại nghiêm trọng, đang trong quá trình khôi phục. Nếu để ngoại tà xâm nhập, sẽ bất lợi cho thân thể.”

Dứt lời, hắn kiên nhẫn giải thích: “Hai triệu năm trước, trong trận biến động trời long đất lở, Định Hải Thần Châu thất lạc. Có người Ma Giới tìm được bốn viên, để lung lạc ta mà đem tặng cho ta.

Ta vốn không dùng đến, chỉ thấy đầu giường có bốn cái miệng rồng mở rộng, cảm giác thiếu gì đó, liền nhét chúng vào làm đồ trang trí.

Vật kia đặt ở chỗ ta như đồ bỏ, vậy mà bọn họ lại coi như bảo vật, còn dùng để trao đổi ngươi. Ban đầu ta rất bất mãn, nhưng nghĩ lại, như vậy có thể quang minh chính đại đưa ngươi đi, cớ gì không làm?

Vì thế, ta lập tức cho họ ký tên đồng ý. Không phải họ nói ngươi là con dâu Long Tộc, phải do Long Tộc quyết định sao? Ký rồi thì ta sai người mang long châu từ đầu giường ta đến, ném cho họ.

Vậy nên, hiện tại, ngươi là của ta. Trong tay ta còn có khế ước ‘bán thân’ của ngươi!”

“Ha ha ha ha…” Vân Nguyệt bật cười giòn tan, chẳng còn chút dáng vẻ thục nữ nào.

Thấy nàng cười nghiêng ngả trên giường, Xích Diễm cũng không kiềm được bật cười.

Hắn yêu nhất là thấy nàng cười, ghét nhất là thấy nàng khóc.

Nàng cười, hắn liền thấy lòng đầy vui sướng, có thể dùng bất cứ thứ gì trên đời để đổi lấy nụ cười ấy.

Nàng khóc, tim hắn như bị bóp nghẹn, thậm chí cảm giác như trời sắp sập xuống.

May thay, cuối cùng hắn cũng có thể hoàn toàn có được nàng, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng. Chỉ cần hắn còn tồn tại, nàng sẽ không bao giờ phải đối diện với sụp đổ.

Vì thế, giờ đây hắn thật sự hạnh phúc. Bởi vì hắn có thể mãi mãi nhìn nàng vô tư cười lớn như thế. Vùng trời của hắn, còn đáng tin hơn cả bầu trời kia. Trời đất có hợp rồi cũng sẽ chia ly, nhưng hắn – vĩnh viễn không đổi thay.

“Vậy lúc ngươi đem mấy viên ‘phá hạt châu’ đó ném vào tay họ, sắc mặt họ thế nào?” Vân Nguyệt cười hỏi.

“Có thể nghĩ được, giống như nuốt ruồi mà không dám phun ra vậy.”

“Ha ha ha ha…” Vân Nguyệt lại ôm bụng cười nghiêng ngả.

Một lúc sau, dưới ánh mắt ôn nhu chăm chú của Xích Diễm, tiếng cười nàng dần dần lặng xuống.

“Ngọn lửa, ngươi thật sự định vì ta mà giải tán Ma Giới sao? Ma Giới thật sự thích hợp để giải tán sao? Nếu tan rã, những ác ma ấy sẽ tung hoành thiên hạ, chẳng phải càng thêm đại loạn sao?” Vân Nguyệt lo lắng hỏi.

“Yên tâm, không cần giải tán Ma Giới nữa. Phụ vương ngươi đã hủy bỏ yêu cầu đó.”

“Thật sao?!” Đôi mắt Vân Nguyệt sáng rực lên, hân hoan hỏi.

“Ân.” Xích Diễm có phần chán nản đáp.

“Hủy bỏ là chuyện tốt mà? Sao lại mang vẻ mặt như vậy?”

“Phụ vương ngươi đúng là Thiên Đế – gian trá xảo quyệt. Hắn lại đưa ra một điều kiện khác.”

“Là gì vậy?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top