Chương 430: Thanh Toán

Bộ truyện: Tiểu phú tắc an

Tác giả: Thanh Đồng Tuệ

Hắn quỳ rạp trên đất, ngước nhìn ngọn lửa bốc cao tận trời, miệng há to muốn gào khóc, nhưng nước mắt lại không rơi nổi!

“Tam công tử?!”

Thanh âm vang lên bên tai.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy người đó chính là nha hoàn Ngọc Hương — kẻ trước từng hầu hạ Lục Anh, sau lưng lại bị hắn dụ dỗ phản bội chủ cũ!

Hắn lập tức bật dậy: “Ngươi đi đâu? Ngươi cũng muốn chạy trốn ư?!”

Ngọc Hương lùi lại một bước: “Hạ đại nhân nói Lục các lão cùng Thẩm Thái úy đã cầu xin Hoàng thượng khai ân, cho phép bọn nô tài chúng ta — đám nha hoàn tiểu lại — không bị giết. Kể cả những người quản gia, quản sự, nếu xác nhận tội trạng không nặng thì sau này cũng có thể miễn tội.”

Nghiêm Cừ lập tức túm chặt cổ tay nàng: “Vậy ngươi mang ta đi cùng! Hóa trang ta thành tiểu lại, ra khỏi đây rồi, gia sẽ nạp ngươi làm thiếp! Cả đời để ngươi hưởng phú quý, ăn ngon mặc đẹp…”

Lời còn chưa dứt, một bạt tai vang dội đã giáng lên mặt hắn.

“Phì!” Ngọc Hương nhổ toẹt một ngụm: “Ngươi còn biết xấu hổ không? Tự mình đã tới đường cùng, ai thèm làm thiếp của ngươi? Tốt nhất đến trước Diêm Vương mà cầu thân đi!”

Lại phì thêm một cái, nàng ôm chặt bọc đồ trong lòng, quay đầu bỏ chạy.

Lục Gia đánh xe tiến vào trong hẻm nhỏ, nơi đặt phủ đệ họ Nghiêm đã bị quân của Tần lão tướng quân bao vây chặt chẽ không kẽ hở.

Đi sâu thêm một tầng, là tầng thứ hai do vệ quân Hoàng thành trấn thủ.

Tầng thứ ba là Cẩm y vệ do Hạ Bình suất lĩnh.

Trấn giữ nơi cửa phủ là Tần Khiêm. Hắn tiến lên chào hỏi, Lục Gia liền giao cho hắn một quyển danh sách hoa danh, cùng mấy cuốn sổ sách.

“Nơi đây là danh sách đầy đủ tất cả các con cháu đích thứ của Nghiêm gia, kể cả đứa con thứ mới sinh ba tháng cũng có tên. Có thể xem như gia phả của bọn họ. Cứ theo danh sách này mà bắt người, quyết không sai lệch.”

Tần Khiêm đáp: “Đến thật đúng lúc!”

Lục Gia lại giao thêm mấy cuốn sổ sách: “Vốn định đưa cho phụ thân ta cùng Thái úy đại nhân, nhưng mãi chưa gặp được bọn họ, ngay cả Khinh Chu cũng bận rộn đến mức không thấy bóng dáng. Ta sợ làm trễ nãi việc lớn, đành đích thân đưa tới đây.”

“Những sổ sách này không có trong sổ sách công khai của Nghiêm gia, đều do các quản gia thay mặt đứng tên mua vào. Liên quan đến ruộng tốt ở nhiều huyện phía Nam lẫn phía Bắc, không thể để sót cái nào.”

“Làm phiền Tần tướng quân kiểm tra kỹ lưỡng, một tên cũng không được bỏ qua.”

Tần Khiêm gật đầu, gọi người đệ đệ đang đứng không xa: “Lập tức đem sổ sách này giao đến Nội các! Không được sơ sót!”

Sau đó, hắn cầm lấy danh sách hoa danh, bước nhanh vào cửa lớn Nghiêm phủ.

Lục Gia vén rèm xe, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi linh đường vẫn còn phấp phới phướn trắng, phía sau lại bốc lên ngọn lửa cao tới mấy trượng. Nàng lắng nghe tiếng ai oán không ngừng vang vọng từ trong tường viện, hồi tưởng lại tiền kiếp dường như đã xa lắm, mà thực ra vẫn còn in dấu trong lòng — môi nàng khẽ mím lại từng chút một.

Danh sách và sổ sách này đều do Lục Anh cuối cùng mang ra được. Kỳ thực, Lục Gia hoàn toàn có thể sai hộ vệ mang tới, nhưng nàng đã mong chờ ngày này suốt hai đời, làm sao nỡ không tận mắt chứng kiến một lần?

Nghiêm gia hại người mấy chục năm, ngày hôm nay, đã đến lúc báo ứng.

Bỗng nghe có tiếng trẻ con khóc phía trước, nàng vén rèm nhìn qua.

Hộ vệ bẩm báo: “Là mấy tên hạ nhân cùng hai đứa trẻ của Nghiêm gia chạy trốn từ hậu hoa viên qua ngõ hẹp, vừa bị bắt lại!”

Vào lúc thế này mà còn được mang theo chạy trốn, chỉ có thể là hai đứa con của Nghiêm Lương.

Lục Gia nói: “Ta nhìn một chút.”

Người Nghiêm gia, nàng không có kẻ nào là không nhận ra. Nghiêm Lương lại xảo quyệt, ai biết lúc này còn giở trò gì nữa?

Người bị áp giải xuống xe, quả nhiên không sai — chính là Vinh ca nhi sáu tuổi và Thiện tỷ nhi bốn tuổi, theo sau là một lão bộc và hai vú nuôi.

Hai đứa trẻ gào khóc, miệng không ngớt mắng chửi, bảo những kẻ bao vây Nghiêm phủ là bọn ác nhân. Chúng mắng người không phân trung nịnh, nói rằng gia gia của chúng là trung lương.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng được sinh ra trong gia tộc như vậy, dẫu đang bị bắt giữ, vẫn nói năng đanh thép, lộ ra vài phần khí chất của con cháu thế gia.

Nhưng những lời ấy, từ miệng hai đứa con cháu họ Nghiêm thốt ra, chung quy vẫn thấy nực cười.

Lục Gia hơi vén rèm xe, nhìn sang. Vinh ca nhi mím môi đầy căm hận, còn Thiện muội nhi chỉ biết òa khóc. Thân hình nhỏ bé của nàng ta, chắc cũng không khác Lục Gia năm xưa bị bỏ rơi là bao.

Năm Thẩm Khinh Chu vì mẫu thân bệnh nặng mà phải quỳ trong tuyết trước phủ họ Nghiêm, thân thể yếu ớt khi ấy của hắn mới chỉ tám tuổi.

Lúc Thẩm Truy tính mạng treo lơ lửng, hắn vẫn còn đang nằm trong bụng Nhị phu nhân họ Dương.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Nỗi khổ của một người, lẽ nào là điều đáng phải gánh chịu từ khi sinh ra?

Lục Gia đưa ánh mắt nhìn về biển lửa phía sau linh đường, rồi buông rèm xe xuống.

“Giao cho Hạ đại nhân đi.”

Người bên dưới vâng lời, dẫn toàn bộ bị bắt áp giải rời đi.

Lục Gia cũng bảo phu xe quay đầu, rời khỏi hẻm.

Ngoài rèm xe bị gió cuốn tung, tro đen lả tả rơi xuống — hẳn là từ đám cháy bay tới.

Ngọn lửa nơi lầu góc vẫn cháy đến tận đêm.

Mấy trăm vệ quân vây chặt bốn phía, không kẽ hở, mãi đến khi lửa tắt hẳn mới rút quân.

Cuối giờ Hợi, toàn bộ người có tên trong sổ sách của Nghiêm phủ, dù còn sống hay đã chết, đều đã bị bắt về.

Lục Gia cuối cùng chỉ tiện miệng hỏi một câu: “Nghiêm Cừ đâu?”

Khi biết vệ quân đã kéo hắn từ đáy giếng cạn lên, cả chân cũng gãy một bên, nàng chỉ nhàn nhạt nói:

“Cái đồ hèn này.”

Quả nhiên, trong xương tủy người nhà họ Nghiêm đều là kẻ vị kỷ.

Đời trước, Nghiêm Thuật đẩy Nghiêm Tụng ra trước ngự tiền để bị đánh chết, lấy mạng phụ thân ruột của mình bảo toàn toàn phủ.

Đến đời này, Nghiêm Lương lại đẩy Nghiêm Tụng ra ngự tiền, đưa chính tỏi phụ đã nuôi hắn khôn lớn ra làm kẻ hi sinh, thực hiện giấc mộng phú quý vinh hoa.

Còn Nghiêm Cừ thì vừa hèn vừa ích kỷ — huynh trưởng nạp mạng, tổ mẫu uống độc, mà hắn vẫn còn dám chui vào giếng để mưu cầu thoát thân.

Sau khi vệ quân rút đi, chỉ mười ngày sau, toàn bộ người nhà họ Nghiêm đã được thẩm tra rõ thân phận, bị giải đến pháp trường.

Nghiêm Cừ bị chém đầu.

Còn Nghiêm Tụng bị ngũ mã phanh thây, dù hai tay hắn từng bị chặt cụt, nhưng cũng chỉ là phần cẳng tay, không ảnh hưởng gì đến việc thi hành hình phạt.

Máu chảy thành sông, thảm khốc không kể xiết. Người đến xem đông như trẩy hội, đều là những nạn nhân từng chịu khổ vì Nghiêm gia kéo nhau về, vòng trong vòng ngoài vây kín cả pháp trường. Chỉ có mắng chửi, không hề thấy chút xót thương.

Khi xe ngựa chuẩn bị rời đi, Thẩm Khinh Chu — người giám sát hành hình — được Quách Dực dâng một chén rượu: “Phu nhân nơi suối vàng có thể yên lòng rồi.”

Thẩm Khinh Chu không nói lời nào.

Hắn chỉ tự mình rót thêm một chén, nghiêng tay tưới rượu về phía ngoại thành — nơi chôn cất Thẩm phu nhân.

Người ngoài không rõ ngọn ngành, chỉ thầm nghĩ Thẩm công tử lòng dạ Bồ Tát — bọn tặc tử nhà họ Nghiêm tội ác tày trời, từng giẫm đạp nhà họ Thẩm đến nát vụn, vậy mà hắn còn rót rượu tiễn đưa, quả thực quá độ lượng.

Lại thêm mười ngày nữa, nhóm môn sinh của Nghiêm gia tham gia mưu phản do Bàng Chất đứng đầu cũng bắt đầu bị xử tội. Nam đinh đủ tuổi bị chém đầu, còn nữ quyến và trẻ nhỏ thì bị đày đi xa.

Về sau lại đến lượt các quan viên từ nhiều năm nay vì cấu kết với Nghiêm gia mà tham ô, lạm quyền, tuy không trực tiếp tham gia tạo phản nhưng tội trạng cũng chẳng nhẹ.

Hai tháng trời, việc xét xử diễn ra dồn dập không ngừng.

Trong hai tháng đó, người đổ về kinh thành đông chưa từng thấy.

Tất cả đều hướng về nhà họ Nghiêm. Những oan khuất từng phải chịu đựng năm xưa rốt cuộc cũng có dịp được bộc lộ. Những người mang nỗi uất hận ùn ùn kéo đến Tam Pháp Ty, tố cáo đám hạ cấp làm tay chân cho Nghiêm gia.

Rất nhiều gương mặt quen thuộc — bất kể vô tội hay không — như Lương gia, Cận gia, Liễu gia, Tô gia… đều lần lượt bị dính vào.

Tam Pháp Ty buộc phải lập tức điều động thêm nhân lực, dựng lều trại ngoài nha môn để tiếp dân.

Một cuộc thanh toán kéo dài hàng chục năm, đến đây mới chính thức bắt đầu.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top