Ngày con gái của Lục Gia tròn một trăm ngày, Thẩm Truy dâng tặng một chiếc khóa vàng lớn nặng trĩu. Không ai hay biết, ẩn sâu bên trong chiếc khóa ấy được khắc một câu thơ:
“Xa tiền tử khí thanh ngưu dẫn, thiên thượng tân sinh thái phụng minh.”
Đây là thơ của tổ phụ hắn để lại.
Vị trung thần thẳng thắn năm xưa bị Nghiêm Tụng hãm hại đến chết trong ngục.
Câu thơ ấy vốn là bài thơ tổ phụ từng viết tặng cho bằng hữu, chất chứa biết bao nguyện vọng tốt đẹp.
Thẩm Truy chẳng có tài làm được thơ hay như thế, đành mượn bút tích của tổ phụ. Bởi hắn cũng mong tiểu chất nữ được trời cao phù hộ, một đời an ổn hạnh phúc.
Sở dĩ phải khắc câu thơ vào mặt trong của khóa vàng, chính vì chẳng ai hay biết—hắn đã sớm biết được thân thế thật sự của mình.
Sau khi nhà họ Nghiêm sụp đổ, thiên hạ cũng vì vậy mà chao đảo một thời gian.
Thẩm Truy vốn tưởng những việc ấy chỉ là chuyện triều đình, chẳng liên can gì tới mình.
Nào ngờ có một ngày, phụ thân cùng Lục thúc hợp lực, lật lại án cũ của nhà họ Dương năm xưa.
Chính bởi vì Thẩm Truy là một kẻ rỗi rãi, hắn mới có thì giờ chú tâm đến những việc này.
Từ lời tuyên cáo của triều đình, hắn biết được rằng người nhà họ Dương không chỉ đáng kính mà còn khiến người ta thở than.
Rõ ràng chỉ là một dòng họ nho gia yếu đuối, nhưng lại sở hữu cốt cách cứng cỏi, sắt đá đến vậy.
Thế nên khi phụ thân dẫn hắn đến trước mộ Dương công quỳ lạy, hắn liền ngoan ngoãn đi theo, hơn nữa còn chân thành dập đầu xưng một tiếng “gia gia”.
Phong ba dù lớn đến đâu, cũng có lúc yên ắng trở lại.
Vài tháng sau, vụ án nhà họ Dương dần bị thay thế bởi những đề tài mới.
Thế nhưng một hôm nọ, khi hắn ngang qua tiểu hoa viên, lại bắt gặp phụ thân, đại ca và Lục Gia đang ngồi trong lương đình uống trà.
Nét mặt mỗi người đều hết sức nghiêm trọng.
Cảnh tượng như thế rất thường thấy vào thời nhà họ Nghiêm còn nắm quyền, nhưng từ sau khi họ sụp đổ, thì rất hiếm hoi mới xuất hiện.
Thẩm Truy động tâm, liền âm thầm ẩn mình sau lùm hoa dưới đình.
Và rồi, hắn nghe được bí mật về thân thế của chính mình.
“Trước khi Dương công qua đời từng để lại thư, trong thư căn dặn ta phải chăm sóc hắn thật tốt, chỉ cần để hắn sống bình an một đời là được. Mẫu thân hắn cũng từng dặn dò như thế…”
Khoảnh khắc ấy, Thẩm Truy hoàn toàn sững người.
Dù có ngốc đến đâu, hắn cũng đã đoán ra nhà họ Dương có quan hệ gì với mình rồi.
Xúc động dâng trào khiến hắn suýt nữa đã muốn lao ra đối chất, nhưng ngay lúc ấy, huynh trưởng lên tiếng:
“Đã bước chân vào cửa nhà họ Thẩm, lại nhận phu nhân nhà họ Thẩm làm mẫu thân, vậy thì hắn chính là người của Thẩm gia chúng ta.”
Vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như mọi khi.
Thế nhưng lại khiến sống mũi Thẩm Truy cay xè.
Hắn chưa từng được huynh trưởng thừa nhận, cũng từng cho rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ đợi được đến ngày ấy.
Bước chân hắn dừng lại.
Ngày hôm đó, hắn đã trốn trong bụi hoa cao ngang người suốt cả một buổi chiều.
Về sau, khi phụ thân và huynh trưởng dốc toàn lực phò tá Thái tử chỉnh đốn triều cục, hắn lại lần nữa gom góp từng mảnh ký ức vụn vặt về nhà họ Dương năm xưa.
Bút tích tổ phụ để lại, toàn bộ thơ văn, hắn mất nửa năm để sưu tập trọn vẹn.
Từng dòng chữ cũ kỹ ấy, từng nét mực phai màu, cuối cùng cũng vẽ nên hình bóng một gia tộc đã đứt đoạn trong tâm trí hắn.
Hắn không phải là dòng dõi nhà họ Thẩm mà hắn từng kính ngưỡng, điều đó khiến lòng người bi thương.
Nhưng hắn lại có một vị tổ phụ lưng thẳng, cốt cách hiên ngang—điều đó khiến hắn cảm thấy tự hào.
Ba ngày sau tiệc mừng trăm ngày của tiểu chất nữ, hắn lại đến thăm tiểu hài tử.
Đã luyện ba tháng, bế đứa nhỏ lên tay đã thành quen, chẳng còn lóng ngóng như trước.
“Lục tỷ, ta muốn xin một ít bạc.”
Lục Gia nghi hoặc nhìn hắn: “Được thôi, đệ cần bao nhiêu? Dùng vào việc gì?”
“Ta đã cầu được một chức quan từ Tần lão tướng quân, đến Tây Bắc nhậm chức bách phu trưởng trong một năm.”
“Nhưng dạo này chẳng phải đệ đang chăm chỉ học hành sao? Cũng đã thi đậu tú tài rồi. Trương tiên sinh còn nói đệ khai ngộ, không lâu nữa, dẫu không đậu tiến sĩ thì đồng tiến sĩ cũng chắc chắn đậu mà.”
Thẩm Truy nhìn tiểu chất nữ với đôi mắt tròn xoe lanh lợi, khẽ chọc vào lúm đồng tiền nhỏ của nàng: “Ta đi một năm thôi, về sẽ nghiêm túc đọc sách. Chỉ là… ta nhớ nơi đó.”
Hắn nhớ mẫu thân.
Dù ký ức về người chẳng còn mấy mảnh vụn.
Lục Gia trầm mặc giây lát, rồi dứt khoát gật đầu: “Được.”
Ba ngày sau, hắn lên đường tới Tây Bắc.
Vừa đến nơi, việc đầu tiên hắn làm là tìm đến mộ phần của mẫu thân.
Mộ bia đã được dựng, khắc rõ: “Mộ phần phu nhân Lê thị, phủ họ Dương”. Mộ phần cũng đã được sửa lại theo quy chế tam phẩm cáo mệnh sau khi được phục hàm.
Tất thảy những điều này hẳn là do phụ thân hắn âm thầm sai người làm.
Mẫu thân hắn vốn xuất thân tướng môn, sau khi gả cho phụ thân hắn—là con thứ hai trong nhà họ Dương—thì ngoại tổ phụ liền tử trận nơi biên quan.
Năm đó, khi chiếu chỉ của triều đình hạ xuống, chính tay Nghiêm Thuật giám sát toàn bộ vụ việc. Tổ mẫu và đại bá mẫu bị hành hạ đến chết, mẫu thân hắn dựa vào một chút bản lĩnh sinh tồn mới gắng gượng được, cuối cùng cũng bị ném xuống hào hộ thành.
Cũng nhờ mệnh chưa tuyệt, đám gia nhân trung thành của nhà họ Dương vẫn âm thầm bám theo người nhà họ Nghiêm, đợi khi rút lui mới vội vã vớt mẫu thân lên bờ. Cắn răng chịu đựng vết thương, dưới sự bảo hộ của mấy người hầu trung thành, bà mới có thể trốn chạy đến tận Tây Bắc.
Một đường vạn tử nhất sinh, mẫu thân gắng gượng đến khi hạ sinh hắn thì đã kiệt quệ hơi sức.
Vừa chào đời, hắn khóc oe oe chưa lâu thì mẫu thân đã lìa đời như ngọn đèn cạn dầu.
Lúc tìm hiểu mọi việc, hắn nghe người hầu cận bên phụ thân kể rằng, trước khi lâm chung, mẫu thân từng nhắc đến Thẩm tướng quân, nhắc đến phu nhân và ấu tử vẫn còn đang khổ sở nơi kinh thành. Vậy mà bà lại giao đứa con đỏ hỏn này cho phụ thân nuôi nấng, nên đã yêu cầu phụ thân viết thư cho Thẩm phu nhân để giải thích mọi chuyện. Nhưng lá thư còn chưa kịp gửi đã bị người để ý.
Sau này, sợ bị bại lộ, phụ thân cũng không dám viết thêm thư nào nữa.
Mãi đến khi tin dữ của phu nhân truyền tới Tây Bắc, vị trượng phu từng xông pha ngàn quân vạn mã không lùi nửa bước ấy, lại quỳ xuống trong biển cát vàng mà khóc nức nở.
Hắn chắc hẳn cả đời cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Thẩm Truy nghĩ, bản thân mình đã hưởng mọi ân huệ—mẫu thân vì hắn mà hao mòn sinh lực, chết yểu nơi đất khách; phụ thân vì hắn mà khiến phu nhân chịu ủy khuất, khiến huynh trưởng sinh lòng oán trách.
Hắn không có tư cách đánh giá đúng sai của bậc trưởng bối.
Việc duy nhất hắn có thể làm, chính là dùng cả đời để bảo hộ Thẩm gia, lấy danh nghĩa nhà họ Dương để đền đáp ân nghĩa này.
Nếu tổ phụ còn sống, chắc hẳn cũng sẽ vì hắn hiểu đại nghĩa mà cảm thấy an lòng, chứ không so đo việc hắn mang họ gì.
Lễ bái xong xuôi, hắn đem một nắm đất từ mộ phần sinh phụ mang từ kinh thành, rải lên mộ mẫu thân.
Mảnh cát vàng này, cũng là nơi ngoại tổ phụ an nghỉ.
Mẫu thân từ nhỏ kính trọng ngoại tổ phụ, nếu có thể được phụ thân đồng hành nơi này, có lẽ lòng cũng được an ủi phần nào.
Hoàn tất tất cả, tâm hắn đã an yên hơn rất nhiều.
Từ đó về sau, hễ rảnh rỗi là Thẩm Truy lại đến mộ mẫu thân dâng hương bái tế.
Đi nhiều thành quen, dân làng quanh vùng dần dần cũng nhận ra hắn.
Biết hắn là công tử của Thẩm Thái úy, lại là hậu nhân nhà họ Dương, nên mỗi lần hắn đến, họ sẽ chủ động chuẩn bị rượu hoặc sẵn sàng bày lễ vật cúng tế cho hắn.
Thẩm Truy chẳng có ý chiếm chút tiện nghi nào của họ. Thấy bà con nơi biên cương đa phần đều không biết chữ, hắn liền dựng tạm một ngôi tư thục đơn sơ, triệu tập lũ trẻ trong độ tuổi, dạy chúng học chữ, đọc sách.
Mùa Trùng Dương năm ấy, trên đường trở lại doanh trại sau khi dạy học, hắn bất ngờ gặp một người.
Một người khiến hắn phải ăn một trận đòn ra trò.
Chuyện xảy ra sau khi hắn từng bị Lục tỷ hù dọa bằng… một viên gạch năm đó, lần này lại bị một bà cô dữ tợn đánh cho thê thảm.
Người ấy chính là Mai Ánh Tuyết—tiểu thư nhà Lễ Bộ thị lang Mai Thông.
Bất ngờ chưa?
Một thiên kim khuê các của thế gia thư hương, vậy mà lại chạy đến tận nơi biên cương.
Một thiên kim tiểu thư lại còn vì hắn… giẫm trúng đuôi một con mèo, mà nổi trận lôi đình đánh hắn tơi bời.
Nhiều năm sau, vào những đêm khuya tỉnh giấc, Thẩm Truy vẫn thường trở mình đẩy tỉnh người nằm cạnh để lập tức lên án chuyện năm xưa.
Mọi chuyện phải kể lại từ đầu.
Hôm ấy, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày hồi kinh.
Phụ thân hắn đã sai tiên sinh họ Dịch viết tới bức thư thứ ba mươi ba, lại nhờ mối mối mai mối cho hắn, hỏi hắn đối với các tiểu thư được liệt kê trong thư có vừa ý ai không, có cảm tưởng gì không.
Hắn chẳng có cảm tưởng gì cả.
Chỉ cần nhớ đến cảnh đại ca hắn mỗi lần ở bên đại tẩu, dù chỉ có một con chim bay lướt qua trong vòng ba trượng, cũng sẽ bị đại ca hắn lườm cho phát sợ, Thẩm Truy liền cảm thấy — yêu đương hẳn là chuyện không dành cho hắn.
Nhưng hắn cũng hiểu: thành gia lập thất là lẽ đương nhiên.
Lệnh cha mẹ không thể trái.
Nên chuyện hôn nhân, dù sao cũng phải lo liệu.
Chỉ là trong thư tiên sinh Dịch kể tên chừng mười mấy vị tiểu thư, ai nấy đều gia thế hiển hách, dung mạo đoan trang, học thức không tầm thường.
Chọn ai đây?
Thẩm Truy nghĩ, đương nhiên phải là người mà phụ thân và đại tẩu đều ưng ý.
Mà họ sẽ ưng ai?
Khi đang cúi đầu cân nhắc thì bỗng bên tai hắn vang lên một tiếng hét chói tai.
Hắn giật nảy mình.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Lại thêm một tiếng thét lớn hơn.
“Mi Mi!”
Một người như con khỉ bay sượt qua cạnh hắn, nhào tới trước.
Khi Thẩm Truy nhìn kỹ mới thấy là người — một thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, phục sức đàng hoàng, rõ ràng là tiểu thư nhà giàu.
Mà thiếu nữ ấy tay trái ôm một con mèo đang “meo meo” thảm thiết, tay phải thì… đã tung một quyền vào cánh tay hắn.
“Ngươi to xác như thế, nó chỉ là một con mèo bé tí, lại còn bị thương, ngươi dẫm một chân chưa đủ, còn giẫm tiếp chân thứ hai, ngươi có còn là người không hả?!”
Thẩm Truy trúng đòn mà chẳng hiểu mô tê gì, vội phản bác: “Ta khi nào giẫm nó? Đừng có vu oan!”
Thiếu nữ kia giận dữ chỉ xuống chân hắn: “Còn cãi! Tự nhìn đi!”
Trên giày hắn quả thật có vết máu, còn là vết từ dưới đế trượt lên.
Hắn sững sờ: “Ta… ta thật sự không thấy nó!”
“Còn nói dối!” Cô nàng giận dữ thụi thêm mấy cú lên lưng hắn, rồi giẫm mạnh lên mu bàn chân: “Ta giẫm ngươi ngươi có đau không? Có đau không?!”
Không đau chút nào.
Bất kể đánh hay giẫm, với hắn chỉ như gãi ngứa.
Nhưng Thẩm Truy đời nào chịu nhục thế này!
Chẳng phải chỉ là một con mèo thôi sao?
Thật sự là do hắn giẫm phải con mèo. Vậy thì… ôm nó về, tìm đại phu chữa thương chẳng phải là xong rồi sao?
Thế nên, hắn giật lấy con mèo, giận dữ ôm đi thẳng một mạch.
Tối đó, Tần Khiêm—giờ đang là đại tướng trấn thủ biên cương—sau khi băng bó cho mèo xong, liền gọi Thẩm Truy sang phủ tướng quân dùng bữa.
“Cháu gái ngoại của Đồng Tướng quân đến đây rồi, ta vốn là quen biết cũ với nhà họ, Thái úy đại nhân cũng thân thiết với họ, nên ta bày chút tiệc mọn, tiện thể để các ngươi làm quen.”
Thẩm Truy đã quen với việc mỗi khi có khách là Tần huynh lại kéo hắn đi cùng, nên cũng không mấy ngạc nhiên.
Chỉ là lần này Tần huynh còn căn dặn thêm một câu:
“Vị tiểu thư này là tiểu thư khuê các đích thực ở kinh thành, gia thế hiển hách, là dòng dõi thư hương, A Truy phải dịu dàng một chút, đừng dọa người ta.”
Thẩm Truy thuận miệng đáp ứng.
Đợi khách đến, Tần Khiêm dẫn hắn ra đón.
Vừa bước đến dưới hành lang, hai người đã lập tức trợn mắt nhìn nhau.
Chưa kịp nói gì, đối phương đã trừng mắt đỏ hoe:
“Thì ra là ngươi! Cái đồ máu lạnh này!”
Trước ánh mắt hiếu kỳ của hai vị tướng quân, Thẩm Truy muốn cãi cũng chẳng cãi nổi.
Tệ hơn là, nàng ta… khóc rồi:
“Cữu cữu, chính hắn làm bị thương con mèo của ta, còn giật lấy nó! Bây giờ sống không thấy mèo, chết chẳng thấy xác!”
Đồng Tướng quân ho khẽ một tiếng:
“A Truy…”
A Truy giận dữ bật dậy:
“Cái gì mà chết không thấy xác! Ta đưa ngươi đi xem ngay!”
Nàng ta lập tức “Oa!” một tiếng khóc lớn:
“Quả nhiên là hắn giết nó rồi!”
Thẩm Truy đứng chết trân nhìn nàng ta khóc rấm rứt, kinh hoảng tột độ.
Không phải nói là xuất thân thế gia?
Không phải nói là con nhà danh môn thư hương?
Không phải nói là tiểu thư khuê các đoan trang?
Thế này thì đoan chỗ nào? Khuê các chỗ nào? Nàng ta rõ ràng còn hung dữ hơn sói hoang, dịu dàng nỗi gì?!
Nhưng cuối cùng, Thẩm Truy vẫn chẳng chịu nổi tiếng khóc của nàng, đành dẫn nàng đi xem… chú mèo nhỏ đang giương cái chân bó bột như bánh tét, nghiêm túc gặm thịt trên bàn.
Về sau, Tần Khiêm nói với hắn, cô nương ấy tên là Mai Ánh Tuyết, cùng ngoại tổ phụ và biểu ca đến biên cương thăm cữu cữu.
Thẩm Truy nghe cái tên có chút quen tai. Về phủ, hắn liền lôi thư của tiên sinh Dịch ra xem, ngay dòng đầu tiên trong danh sách… là tên nàng!
Hắn từng nghĩ Tần Khiêm đã đánh giá nàng quá cao, nào ngờ nội dung trong thư còn hoang đường hơn gấp mười lần!
Trong thư miêu tả nàng thế này:
“Tính tình ôn nhu hiền hậu, phẩm hạnh đoan trang, học rộng hiểu sâu, thiện lương ngay thẳng.”
Đây mà cũng gọi là thư sao? Ngươi nhìn xem, cái này là người kể chuyện trong gánh hát viết ra à?!
Hắn tự nhận mình đọc sách chẳng nhiều, nhưng cũng đâu dễ bị gạt thế!
Thiện lương ngay thẳng — hắn miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng ôn nhu hiền hậu? Đoan trang lễ nghĩa? Ở đâu chứ?!
Thẩm Truy tức ba ngày.
Sau đó liền hồi âm cho tiên sinh Dịch.
Trong thư chỉ có đúng một câu:
“Trừ Mai Ánh Tuyết ra, ai cũng được.”
Ai ngờ vừa viết xong, con mèo què chân kia lại lượn lờ chạy tới, bước chân nhỏ dẫm ngang nghiên mực, rồi in ngay một dấu chân đẫm mực lên chữ “được” cuối cùng.
Tiểu đồng không để ý, liền đóng thư, niêm lại, rồi gửi đi.
Thẩm Thái úy và Lục Gia nhận được thư, vừa nhìn dấu chân mực liền nhất trí cho rằng:
“Dẫu chữ cuối có hơi nhòe, nhưng ý tứ của nó chẳng phải là không cưới nàng không được sao?”
“Ừm, thằng ngốc này tuy có hơi cứng đầu, nhưng ánh mắt cũng không tồi. Cô nương nhà họ Mai rất hợp với nó!”
“Được rồi! Mau chuẩn bị hôn sự đi!”
Trong khi ấy, Thẩm Truy ở biên ải vẫn ngày ngày trốn tránh con sư tử hung hãn kia.
Con mèo ở nhà hắn ba hôm thì bị đón về.
Ai ngờ nó lại bắt đầu ngày nào cũng chạy sang. Thẩm Truy xua không được, đuổi không đi, đành bực dọc mua đồ ăn, đồ uống cho nó, thậm chí còn vào sa mạc tìm cát cho nó chơi.
Bàn trải bàn trong phòng bị mèo xé nát, hắn từng định dọa vài lần, nhưng dọa cũng vô ích. Sau đó, đành phải coi như không thấy gì.
Những thứ ấy, hắn đều có thể nhẫn.
Chỉ có một thứ hắn không nhẫn được—Mai Ánh Tuyết cứ chạy tới kiếm cớ tìm mèo.
Lúc đầu nàng còn tỏ ra khó chịu, mặt mày cau có, nhưng mỗi khi hắn đổi bát ăn, nàng lại sang xem; khi hắn đem cát về, nàng cũng lặng lẽ lại gần.
Về sau, hắn gắn vài tấm bố lên tường để mèo cào, nàng cũng ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm nửa buổi.
Rồi có một hôm nàng bắt chuyện hỏi hắn bao nhiêu tuổi, hôm khác lại năn nỉ đòi theo vào doanh trại xem cưỡi ngựa, đến cuối cùng… giọng nàng cũng nhỏ như mèo kêu!
Cái này là bình thường sao?!
Chưa hết!
Nàng còn bắt đầu đưa điểm tâm do chính tay mình làm, có hôm lại lúng túng dúi cho hắn một đôi lót giày thêu tay mới tinh, sau đó đỏ mặt chạy biến!
Nàng bị ma nhập rồi à?!
Thẩm Truy hãi hùng cực độ.
Cái cô nương hung dữ kia, khi chưa điên đã đủ dọa người.
Giờ mà nàng thật sự nổi điên thì còn ai chịu nổi?!
Hắn ba đêm mất ngủ.
Còn ba ngày nữa là hồi kinh, hắn đã sớm thu xếp hành trang, chỉ đợi giờ là chuồn ngay!
Về nhà mới là an toàn nhất! Nhà có phụ thân nhân hậu, huynh trưởng đảm lược, Lục tỷ dịu dàng, còn có tiểu chất nữ mềm như bánh bao!
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất quay về phủ.
Về đến nơi, phụ thân và huynh trưởng đang ở Ty Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt để lo việc cưới hỏi.
Nghe đến hai chữ “cưới hỏi”, trong lòng hắn vừa mới yên ổn lập tức xuất hiện một bóng hình, như ai đó đâm cho một nhát lạnh toát sau lưng.
Hắn rón rén ghé tới, cẩn thận hỏi nhỏ:
“Tân nương là ai vậy?”
Lục Gia cầm quạt vỗ một cái lên cánh tay hắn:
“Ở biên cương bị gió thổi lú đầu rồi à? Không phải chính đệ chọn người ta sao?”
“Rốt cuộc là ai?”
“Nhị tiểu thư nhà họ Mai, khuê danh Ánh Tuyết!”
“……”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Thiếu chương 403 và 413 rồi
Up nhầm truyện, đã sửa rồi. tks bạn nhé!