“Tiểu hồ ly, ngươi rất đau phải không? Nhẫn nhịn một chút nhé, ta đang bôi thuốc cho ngươi, không bao lâu nữa, ngươi sẽ không còn đau như thế này nữa đâu.”
Vân Nguyệt nhẹ nhàng nói, chẳng biết chú hồ ly đang hôn mê có nghe thấy hay không.
Nhưng khiến nàng cảm thấy an ủi chính là, sau lời thì thầm ấy, thân thể hồ ly đang run rẩy dường như đã dịu lại.
Để xoa dịu thêm nỗi đau cho hắn, Vân Nguyệt tiếp tục dỗ dành: “Ngươi vừa rồi đã hồn phi phách tán, may mà Xích Diễm kịp thời giữ được linh hồn ngươi, lại thêm ta có được Trấn Hồn Thủy từ Bồ Tát, nên nhất định ngươi sẽ không sao cả.
Nguyên thần ngươi tổn thương quá nặng, không thể giữ được hình người, nên mới hiện ra hình dạng thế này.
Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chữa trị cho ngươi, tuy cần chút thời gian, nhưng ta nhất định sẽ giúp ngươi hồi phục về dáng vẻ trước kia.
Ta biết cửu vĩ hồ là một trong những chủng tộc cao quý nhất, rất yêu sạch sẽ, lại thích chưng diện. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách để ngươi có lại bộ lông xinh đẹp như trước.”
Sau khi bôi thuốc xong, Vân Nguyệt ôm lấy chú hồ ly vào lòng, dịu dàng nói: “Đây là không gian linh lực của ta, nơi này không có ai khác, ngươi có thể yên tâm dưỡng thương.
Nước suối ở đây có công hiệu cực lớn trong việc phục hồi nguyên thần. Ta sẽ thi pháp để ngươi có thể ở lâu trong nước mà không bị đói. Ngoài ra, hãy cố gắng uống nhiều nước nhé, nơi này nước có tác dụng tái sinh.”
Thấy hồ ly nhắm nghiền mắt, lông mi khẽ run, Vân Nguyệt biết đó là cách nó đáp lại nàng.
Giờ phút này, nó đã suy yếu đến cực hạn, ngay cả việc mở mắt cũng không thể. Muốn hoàn toàn hồi phục, chắc chắn cần rất, rất nhiều thời gian.
Vận khởi tiên lực, tạo ra một tầng kim quang bao phủ lên thân thể hồ ly, Vân Nguyệt cẩn thận chuẩn bị đặt nó vào trong hồ nước linh lực.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, luồng tiên lực vừa được truyền vào thân thể hồ ly liền bị nó hấp thu. Dùng chút sức lực còn sót lại, nó nâng móng vuốt lên, khẽ cào vào lòng bàn tay nàng một đường nhỏ.
Một giọt máu từ lòng bàn tay Vân Nguyệt nhỏ xuống.
“Tiểu hồ ly, ngươi muốn cùng ta khế ước sao?”
Hồ ly vẫn nhắm chặt mắt, lúc này, chỉ một động tác nhỏ cũng vét cạn sức lực, nên chỉ có thể nhẹ nhàng run run lông mi để biểu thị ý mình.
“Nhưng theo ta được biết, cửu vĩ hồng hồ là một trong những yêu thú có huyết mạch thuần khiết nhất trong trời đất, đến cả những Thượng Thần tiên giới cũng không có được thú cưỡi máu thuần như vậy.
Ngươi nếu cùng ta khế ước, tức là trở thành thú sủng của ta. Ngươi là Thái tử yêu tộc, thân phận tôn quý như thế, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?” – Vân Nguyệt không khỏi ngỡ ngàng.
Thấy hồ ly tiếp tục khẽ run lông mi, nàng biết nó đã kiệt sức, nhưng giữa lúc nguy nan thế này vẫn mong muốn khế ước cùng nàng. Vân Nguyệt không đành lòng để nó trước khi chìm vào giấc ngủ dài mà không thể thực hiện được nguyện vọng.
Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã yêu thích hồ ly. Dù phụ vương từng tặng nàng vô số thú sủng, nàng chưa từng khế ước với bất kỳ con nào, chỉ muốn lần đầu tiên khế ước phải là con thú nàng thích nhất.
Con hồ ly này, dù lúc này toàn thân tàn tạ, máu me đầy mình, không còn chút da thịt lành lặn, nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý và mỹ lệ vốn có.
Nàng thật sự rất thích nó.
“Được, nếu ngươi đã quyết, ta sẽ cùng ngươi khế ước.”
Vân Nguyệt nhỏ giọt máu từ lòng bàn tay mình lên ấn đường của hồ ly, sau đó lại rạch một đường nhỏ lên người nó, thấm máu ấy lên ấn đường của mình.
Nàng rõ ràng cảm nhận được, chỉ vì hành động này mà…
…thân thể hồ ly đột nhiên run rẩy một chút.
Hiểu được sự xúc động trong lòng hồ ly, Vân Nguyệt mỉm cười nói: “Tuy ngươi là thú sủng của ta, nhưng ta không cần ngươi dâng máu cho ta. Ta nguyện ý cùng ngươi khế ước bình đẳng, coi ngươi là bằng hữu thân thiết và đồng hành đáng quý.
Vì thế, ta lấy máu mình thề, nguyện cùng Địch trở thành bằng hữu trọn đời, cùng nhau đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Nếu là thú sủng bình thường, chủ nhân chết thì thú sủng cũng chết theo. Nhưng với khế ước bình đẳng, dù nàng có mệnh hệ gì, cũng sẽ không ảnh hưởng tới Địch.
Dù nàng tin mình sẽ không gặp biến cố như vậy, nhưng nàng càng muốn khế ước trên cơ sở tình bạn chân thành.
Cửu vĩ hồ vốn là loài yêu quý hiếm, nếu không vì Yêu tộc suy sụp, thân phận của hắn vốn phải ngang hàng với nàng. Do đó, dù Địch là thú sủng của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không xem hắn là kẻ dưới.
“Vân Nguyệt công chúa, cảm tạ ngươi đã cứu ta.”
Ngay sau khi khế ước thành lập, Địch – người vừa không thể mở nổi mắt – đã có thể dùng tâm linh giao tiếp với nàng.
“Chúng ta đã là bằng hữu, đừng gọi ta như vậy nữa. Ngươi lớn tuổi hơn ta, cứ gọi ta là Vân Nguyệt hoặc Nguyệt Nhi cũng được.”
“Được, vậy ta gọi ngươi là Nguyệt Nhi.”
Thanh âm của Địch êm dịu như suối chảy, khiến người không thể không yêu mến.
Người đời vẫn nói cửu vĩ hồ sinh ra đã mang mị lực khó cưỡng, mà Địch – Thái tử mang huyết thống thuần khiết nhất – chỉ cần giọng nói thôi đã đủ khiến lòng người rung động.
“Tốt.”
Tuy Địch là thú sủng của nàng, nhưng với tuổi tác lớn hơn, hơn nữa với dáng vẻ hắn từng có, khiến nàng không khỏi liên tưởng đến Tân ca ca – người mà nàng đã lâu không gặp. Vì thế, đối với Địch, nàng tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết như với huynh trưởng.
Chỉ là, hiện tại nguyên hình của Địch không duy trì được lâu, trong thời gian tới, hắn sẽ phải sống dưới hình thái hồ ly.
Nhìn chú hồ ly nhỏ bé đáng thương, Vân Nguyệt dịu dàng nói: “Vậy từ nay, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Địch nhé.”
“…”
Địch trầm mặc một lúc lâu rồi mới đáp: “Được.”
“Nguyên thần ngươi tổn thương quá nặng, chúng ta không trò chuyện nữa. Ta sẽ đưa ngươi đến hồ linh lực để chữa trị, chờ ngươi khỏe lại rồi nói tiếp.”
“Nguyệt Nhi, ta còn một việc muốn nhờ.”
Trước khi tiến vào hồ nước linh lực, Địch khẩn cầu.
“Ngươi nói đi, nếu ta có thể làm được, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Ta biết ngươi sắp thành hôn với Xích Diễm, sẽ trở thành Ma Hậu. Nhưng dù thế nào, ngươi cũng là nữ nhi của Thiên Đế, là công chúa của Tiên Giới.
Yêu tộc chúng ta vốn từng là bá chủ một giới, chỉ vì sinh sản khó khăn mà dần suy yếu, cuối cùng phải quy phục Ma Giới.
Nhưng Ma Giới đầy rẫy những ác ma, không phải nơi mà yêu tộc chân chính nên nương tựa.
Trong tộc chúng ta vẫn còn nhiều yêu tinh một lòng hướng thiện, nếu bọn họ có thể tu thành chính quả, mong ngươi vì ta mà ban cho họ một nơi an ổn quay về.”
Lúc này, Vân Nguyệt mới hiểu vì sao khi sinh mệnh cạn kiệt, Địch vẫn nguyện ý làm thú sủng của nàng, khế ước cùng nàng.
Thì ra, vị Thái tử của Yêu tộc này, đã dùng chính sự kiêu hãnh và tự do cả đời mình để đổi lấy một tia hy vọng cho tương lai của tộc nhân.
Nhìn Địch đang hấp hối, lòng nàng trào dâng xúc động khôn nguôi.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.