“Ta liền…”
“Liền như thế nào?” – Xích Diễm cười mắt cong cong hỏi, ánh mắt mang theo sự chờ mong sâu kín.
Thực lòng mà nói, hắn rất muốn biết đáp án cho câu hỏi này.
Vân Nguyệt là một nữ tử thuần khiết, thiện lương. Dẫu cho hắn có quyết không tiếc sinh mạng, cũng tuyệt đối không làm điều gì có lỗi với nàng. Thế nhưng, hắn vẫn tha thiết muốn biết rõ, rốt cuộc hắn chiếm giữ vị trí gì trong lòng nàng.
Bởi vì đã từng, chỉ để không khiến Chiến Tân Đường thương tâm, nàng có thể vứt bỏ hắn.
Nếu không nhờ hắn giúp nàng gạt bỏ muôn vàn trắc trở, thì có lẽ bây giờ bọn họ đã chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhau nơi chân trời xa xăm.
Cho nên, hắn rất muốn biết, nếu có một ngày hắn rời bỏ nàng, đến bên người nữ nhân khác, nàng sẽ làm thế nào? Liệu nàng có thể giống hắn, dẫu thế nào cũng không buông tay?
Nhìn Xích Diễm, Vân Nguyệt nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Không thế nào cả. Ta biết, ngươi sẽ không ghét bỏ ta, càng không thể vứt bỏ ta.”
“Không được! Ngươi phải trả lời ta. Nếu như ta thật sự ghét bỏ ngươi, rời bỏ ngươi, ngươi sẽ thế nào?” – Xích Diễm nhíu mày, không hài lòng với sự thản nhiên của nàng.
Vân Nguyệt trừng mắt: “Đại ca, nếu ngươi đã ghét bỏ ta, rời bỏ ta, vậy ngươi còn hy vọng ta phải thế nào? Cùng lắm thì ta thu thập hết bảo vật rồi rời đi!”
“Ta ở trong lòng ngươi, chỉ có địa vị như vậy thôi sao? Ngươi thậm chí không tranh giành, liền rời đi?” – Giọng nói của Xích Diễm mang theo chút oán trách.
Thấy hắn bắt đầu nghiêm túc, Vân Nguyệt cũng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Chúng ta sẽ sống rất lâu rất lâu, lâu đến không thấy điểm cuối. Có thể có một ngày, ngươi sẽ chán ghét ta cũng chưa biết chừng.
Nếu có ngày ngươi không còn yêu ta nữa, không muốn ở bên ta nữa, ngươi chỉ cần nói một tiếng. Vì hạnh phúc của ngươi, ta sẽ thành toàn, rời xa ngươi.
Bởi vì ngươi là người ta yêu, cho nên ta mong nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của ngươi. Nếu hạnh phúc của ngươi phải đổi bằng sự bất hạnh của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Tất nhiên, trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ cố gắng hết sức để giữ lấy ngươi. Nếu đã dốc toàn lực mà vẫn không giữ được, ngươi vẫn không yêu ta, không muốn sánh vai cùng ta tiếp tục bước đi, vậy ta sẽ buông tay.”
Lời nàng vừa dứt, trong lòng Xích Diễm bỗng dâng lên một nỗi bất an không tên.
Hắn không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, một nỗi hoảng hốt bủa vây lấy tâm trí, như báo hiệu rằng hắn sắp mất đi nàng.
Trong lòng chấn động mạnh, mồ hôi lạnh tức thì thấm ướt lưng áo. Không đợi nàng nói thêm lời nào, hắn liền kéo nàng ôm chặt vào lòng, ghì chặt nàng như thể sợ nàng bỗng tan biến. Hắn vùi mặt vào cổ nàng, siết lấy nàng không buông.
Từ lúc huyễn hóa thành hình người đến nay, hắn chưa từng có linh cảm bất thường nào.
Dẫu là thời điểm hắn mưu toan thâu tóm cả tiên giới, bị đích thân thái tử thiên giới, thiên đế và Phật tổ liên thủ trấn áp dưới chân núi Thích Già, hắn cũng không có dự cảm xấu như bây giờ.
Loại cảm giác ấy, thật sự khiến hắn khó chịu.
Càng tệ hơn khi cảm giác ấy lại hướng đến nàng – vị hôn thê hắn yêu nhất, người hắn trân trọng hơn cả sinh mệnh.
Sao hắn lại không thể ở bên nàng?
Xích Diễm nghĩ mãi không ra.
Trên đời này, ai có bản lĩnh tách bọn họ ra?
Hắn tuyệt đối không tin bản thân sẽ vì người khác mà thay lòng đổi dạ. Trước mặt nữ tử này, hắn thậm chí xem nàng còn trọng hơn sinh mệnh của chính mình.
Nếu thật là vậy,
Hắn đã không xuất hiện dự cảm bất tường này.
Chẳng lẽ hắn sẽ gặp bất trắc?
Xích Diễm âm thầm kinh hãi.
Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Tuy mất đi Hỗn Nguyên Thiên Tinh, ma công cũng đã hoàn toàn bị phế, hơn phân nửa pháp lực trong cơ thể hắn cũng đã truyền cho Vân Nguyệt, thậm chí còn dùng bí thuật phong ấn chúng lại.
Nhưng hắn vẫn còn dư lại một triệu năm rưỡi pháp lực kia mà!
Trong toàn cõi tiên giới và ma giới, ai có thể vượt qua hắn?
Trừ phi Phật tổ và Thiên Đế lại liên thủ trấn áp… Nhưng, hiện tại hắn đã không còn ma tâm, chỉ còn tiên lực. Chỉ cần Thiên Đế và chư vị thượng thần liên thủ, hắn cũng khó mà chống đỡ.
Thế nhưng… hắn đã biết thu liễm, đã cùng Nguyệt Nhi sống an ổn.
Thiên Đế chính là nhạc phụ tương lai của hắn, làm sao lại ra tay với hắn được?
Vậy, còn ai có thể chia cắt hắn và Nguyệt Nhi đây?
“Ngọn lửa, ngươi ôm chặt quá, ta thở không nổi!”
Vân Nguyệt gắng sức đẩy hắn ra, cố nâng khuôn mặt khỏi lồng ngực hắn.
Lúc này Xích Diễm mới phát hiện bản thân dùng lực quá mạnh, vội vàng buông tay.
“Ngọn lửa…”
Vân Nguyệt từ trong vòng tay hắn bước ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng cảm thấy, giữa hai người bọn họ đã hòa làm một. Bởi vì nàng luôn có thể cảm nhận được tâm tình của hắn.
Ngay cả cảm giác bất an mãnh liệt kia trong lòng hắn, nàng cũng có thể cảm nhận.
Dù không rõ ràng như hắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất rõ. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu trong tim hắn – vì dự cảm xấu kia mà dấy lên.
Nghĩ đến đó, Vân Nguyệt chủ động ôm chặt lấy hắn, gắt gao siết eo hắn trong vòng tay, dịu dàng hứa hẹn:
“Ngọn lửa, ngươi yên tâm. Lúc nãy ta chỉ nói đùa thôi. Ngươi yêu ta sâu đậm như vậy, sao có thể nhẫn tâm rời bỏ ta? Nếu đã như vậy, làm sao ta có thể rời xa ngươi được?
Ta sẽ không thay lòng đổi dạ. Dù cho ngươi có thay lòng, ta cũng sẽ không. Cho nên, ngươi hãy yên tâm. Dù có một ngày ngươi thật sự rời xa ta, rất nhiều vạn năm sau lại nhớ đến ta, nhận ra rằng ta mới là người tốt nhất, ta vẫn sẽ ở đây, chờ ngươi quay về…”
“Xú nha đầu, nói cái gì vậy hả?” – Xích Diễm nghiêm giọng: “Trong mắt ngươi, ta là kẻ bạc tình như thế sao? Với tình cảm, lại bất trung đến thế sao?
Ta nói cho ngươi biết, dù ta có chết cũng không bao giờ vứt bỏ người mình yêu.
Cho nên, đời này, ngươi tuyệt đối không được rời khỏi ta, nghe rõ chưa?”
Lời nói kiên định của Xích Diễm khiến tâm tình Vân Nguyệt dịu đi đôi phần.
Tuy bọn họ chỉ mới ở bên nhau chưa đầy bốn ngày, nhưng tính theo tiên lịch, thời gian đã là trọn vẹn ba năm.
Ba năm ấy, cả hai đều vui vẻ, mãn nguyện. Chưa từng nghĩ đến việc rời xa đối phương, càng chưa từng có dự cảm chẳng lành như lúc này, bởi vậy cũng chưa từng nhắc đến đề tài này.
Nhưng lời cam kết vững như bàn thạch của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt như được uống một liều thuốc an thần.
Nếu hắn đã hứa sẽ không rời bỏ nàng, vậy thì trên đời này, còn ai có khả năng tách họ ra được?
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, nàng kiên định gật đầu.
Tuy nàng không thích việc Xích Diễm đem tính mạng ra để thề thốt, nhưng tình cảm hắn dành cho nàng, rõ ràng đã vượt qua cả sinh mệnh. Điểm này, toàn bộ thần ma ở tiên giới và ma giới đều biết rõ.
Đợi đến khi Vân Nguyệt trịnh trọng gật đầu, trong lòng Xích Diễm mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Tuy vậy, linh cảm bất tường đột nhiên dâng trào trong lòng hắn vẫn chưa hề tiêu tan, như thể một gốc rễ đã cắm sâu, dẫu cố gắng thế nào cũng chẳng thể nhổ bỏ được.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.