Chương 470: Hết thảy phái phản động đều là hổ giấy!

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Vân Nguyệt mở to đôi mắt trong suốt, vô tội, đơn thuần, thiện lương, chớp chớp hai cái, sau đó với giọng không chút do dự lặp lại:

“Ta nói, nếu ngươi dám khiến ta ngủ, hôn hay làm ta không thể cử động, ta liền không để ý tới ngươi nữa. Ta sẽ xoay chuyển đình trời đất, nếu ngươi không cần ta, ta sẽ đi tìm Chiến Tân Đường!”

Chưa để Xích Diễm kịp tiếp tục uy hiếp, Vân Nguyệt đã chủ động ép sát mặt và thân thể mình lại gần hơn nữa. Đôi mắt nàng hơi nheo lại, ngược lại uy hiếp hỏi:

“Ta đã nói rồi. Ngươi muốn làm gì? Ân?”

Thật là quá đáng! Ai mới là người đang bị uy hiếp đây? Rõ ràng là nàng đang cố gắng dụ dỗ hắn, sao hắn lại còn giả bộ như bị hù dọa?

Vân Nguyệt trong trạng thái bất chấp tất cả khiến Xích Diễm nhất thời sững sờ.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Nguyệt Nhi của hắn – người luôn dịu dàng như chú cừu nhỏ, lại vì khát vọng được gần gũi cùng hắn mà bộc lộ ra vẻ mặt như kẻ săn mồi sắp sửa ăn thịt con mồi.

“Nói đi, nhìn bộ dạng này, ngươi còn muốn làm gì nữa?” Vân Nguyệt vừa nói, vừa ra tay mạnh mẽ đẩy hắn ngã xuống.

Xích Diễm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng đẩy ngã nằm thẳng trên tầng mây tím.

Chưa kịp vận lực để đứng dậy, Vân Nguyệt đã ngồi thẳng lên bụng hắn, hai tay đặt lên vai hắn, trong chớp mắt đã đổi thành tư thế nàng áp hắn xuống.

Xích Diễm chỉ thấy đầu óc “ông” một tiếng, sau đó là một trận choáng váng, thừa lại chỉ là nỗi bất lực và vô vàn bất đắc dĩ.

Nói hắn gia Nguyệt Nhi thường ngày ngoan ngoãn như nước, cái gì cũng nghe lời hắn, thế mà gặp chuyện này liền hóa thân thành lang hổ. Ánh mắt nàng lúc này, giống như dã thú đói khát chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng bắt được con mồi, chỉ chờ nhào tới không chút lưu tình cắn nuốt đối phương.

Mà hiện tại… Hắn gia Nguyệt Nhi đã thật sự nhào tới. Hắn phải làm gì đây? Mặc cho nàng nuốt trọn hắn, sau đó theo nàng về gặp phụ vương mẫu hậu xin lỗi?

Không được! Hắn, Xích Diễm, là người một lời nói ra như đinh đóng cột, chưa từng thất hứa. Hơn nữa đây là chuyện hệ trọng, Nguyệt Nhi là thê tử tương lai của hắn, hắn nhất định phải có trách nhiệm, không thể khiến phụ mẫu nàng hiểu lầm điều chi không nên.

Nhưng…

Xích Diễm khổ sở cố gắng nghĩ sang chuyện khác, mong cho đầu óc không bị nàng làm cho phân tâm, mặc cho những nụ hôn ngày càng mãnh liệt, cảm nhận từng chiếc khuy áo bị xé rách không thương tiếc.

Hắn thề, nếu không phải áo bào của hắn làm từ chất liệu đặc biệt, chỉ sợ giờ này trên người hắn chỉ còn một mảnh vải mỏng.

“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con cừu…”

Xích Diễm bắt đầu âm thầm đếm cừu trong lòng. Nguyệt Nhi từng dạy hắn, nếu nàng ngủ mà hắn không thể ngủ, thấy buồn chán thì hãy đếm cừu để tự thôi miên.

Chỉ là hắn đã đếm bao nhiêu con cừu, quần áo đã bị lột gần hết, đôi tay nhỏ nhắn của “kẻ phạm tội” vẫn không ngừng tiến công về phía quần hắn, khiến hắn không thể làm ngơ.

“Nguyệt Nhi!”

Xích Diễm lập tức đưa tay giữ chặt hai cánh tay của Vân Nguyệt.

“Buông tay! Nếu ngươi không buông, ta sẽ xoay chuyển đình trời đất!” Vân Nguyệt tức giận uy hiếp.

Thật đáng ghét! Mỗi lần đến lúc mấu chốt, hắn đều dừng lại. Lần này, nhất định không thể để hắn ngăn cản nữa!

Phong cảnh nơi này mỹ lệ đến lạ thường, không một bóng người. Nơi tuyệt vời thế này mà nàng vẫn không thể giải quyết được hắn, thì nàng chẳng còn xứng mang tên Vân Nguyệt nữa, nên đổi tên thành Xích Vân Nguyệt cho rồi!

Nhìn dáng vẻ Vân Nguyệt gần như đỏ cả mắt, Xích Diễm cũng hiểu, vì bị từ chối quá nhiều lần trong suốt ba năm qua, nàng đã từ thẹn thùng chuyển sang giận dữ, từ bị động thành chủ động.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Hôm nay, sợ là nàng thật sự muốn “ra tay” rồi.

“Nguyệt Nhi, ngươi nhìn mặt biển bên kia kìa, có thấy gì không?”

Lúc này, một bầy cá heo trắng tinh xinh đẹp kết thành đội ngũ, bơi về phía họ. Đàn cá heo phi thân khỏi mặt biển, rồi như những mũi tên bạc lao xuống nước.

Đàn cá heo này ít cũng phải có đến hai trăm con, toàn bộ đều là màu trắng thuần khiết – là đội cá heo lớn nhất mà Xích Diễm từng thấy.

Biết rõ Vân Nguyệt thích động vật, Xích Diễm lập tức chỉ mặt biển, kích động gọi nàng quay lại nhìn.

“Đùng ——”

Ngay sau đó, hắn liền bị một gáo nước lạnh của Vân Nguyệt dội xuống đầu.

Thật uổng công hắn còn vui mừng, trong khi Nguyệt Nhi của hắn chẳng thèm để ý, cũng không bị thu hút chút nào. Không chỉ vậy, nàng còn không chút thương tiếc đẩy hắn ra, rồi chỉ tay về phía cá heo, giận dữ quát:

“Đừng đánh trống lảng với ta! Chiêu này của ngươi đã không linh rồi! Mỗi lần đều muốn nói sang chuyện khác, ngươi lấy đâu ra nhiều đề tài như vậy? Nói cho ngươi biết, giữa chúng ta giờ chỉ còn lại chủ đề nam nữ, mấy chuyện khác ta hoàn toàn không hứng thú!”

Xích Diễm lúng túng khụ khụ hai tiếng, ấm ức biện minh: “Nguyệt Nhi, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải muốn đổi đề tài, ngươi không tin thì quay lại nhìn, đúng là có gần hai trăm con cá heo trắng đang bơi tới.”

Cá heo trắng thuần? Lại còn hai trăm con? Nàng thật sự rất thích cá heo…

Trong lòng Vân Nguyệt hơi dao động, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy kỳ vọng của Xích Diễm, cơn giận trong lòng lại bùng lên mạnh mẽ.

“Hai trăm con thì sao? Hai ngàn con cá heo cũng ở trong biển này thôi! Biển này là địa bàn của ngươi, ngày khác ta muốn xem, chỉ cần nghĩ cách dẫn chúng lại là được, lúc nào chẳng xem được. Ngươi vẫn là nên tự giác một chút! Đường đường là trượng phu, lại chưa từng cùng người ta thành vợ chồng, ngươi đây là chiếm hầm cầu mà không thải ra, ngươi có biết không?”

Lời giáo huấn của Vân Nguyệt khiến Xích Diễm toát mồ hôi.

Phải nói, Nguyệt Nhi nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi không cẩn thận trong việc dùng từ ngữ, khiến hắn vừa nghe vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Cái gì gọi là chiếm hầm cầu không thải ra?

Theo như ý nàng, nàng là hầm cầu, mà hắn là kẻ đang… chuẩn bị “thải”?

So sánh một chuyện đẹp đẽ như vậy thành hình ảnh như thế, quả thật chẳng biết nói gì!

Xích Diễm xoa xoa ấn đường, bỗng thấy đầu đau nhức.

Vân Nguyệt ban đầu còn ngồi bên eo hắn, giờ vì câu dẫn hắn mà sớm đã ngồi lên vị trí mẫn cảm nhất.

Binh lính của hắn, hoàn toàn trái ngược với lý trí kiên cường. Vừa thấy Vân Nguyệt, liền lập tức “đứng nghiêm” sẵn sàng hành lễ.

Sau đó, Nguyệt Nhi của hắn bắt đầu dùng cái mông tròn trĩnh mê người kia không ngừng cọ xát phía trên…

Trong lòng Xích Diễm gào thét: Rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì? Ta có đáng bị đối xử như vậy không? Vậy mà phải sinh sinh chịu đựng để giữ lời hứa với phụ mẫu nàng…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top