Thấy Hứa Thanh dung nhập vào đoạn thủ, Đội trưởng nghiến răng, dồn hết sức lực, ném mạnh đoạn tay đứt về phía khu vực đang mục nát của tường thành huyết nhục.
Trong khoảnh khắc, đoạn tay bay vút qua không trung, tạo thành một đường vòng cung, lao thẳng vào bên trong tường thành.
Ngay khi nó tiến vào phạm vi của tường thành huyết nhục, cấm chế lập tức bộc phát, quét qua đoạn tay nhiều lần.
Dù bị tổn hại, bong tróc một số phần thịt để lộ ra xương cốt, nhưng đoạn tay vẫn trụ vững, cuối cùng rơi vào trong sân và nhanh chóng khép lại.
Ngay sau đó, đoạn tay mở ra và Hứa Thanh từ bên trong bước ra.
Hắn quan sát bốn phía xung quanh.
Đúng lúc này, giữa chín tòa cung điện hình phượng điểu đang dần mục nát, tòa cung điện trung tâm bỗng nhiên phát ra ánh sáng tử sắc.
Cùng lúc đó, từ trong túi trữ vật của Hứa Thanh cũng xuất hiện một ánh sáng tương tự.
Một quả ngọc giản tự động bay ra, lơ lửng trước mặt Hứa Thanh.
Đây chính là ngọc giản mà Tử Huyền Thượng Tiên đã trao cho hắn trước khi rời đi, chứa đựng lực lượng bảo hộ của nàng.
Ngọc giản phát ra ánh sáng chói lòa, ánh sáng này kết nối với tử quang phát ra từ cung điện, hòa vào nhau tạo nên một luồng sáng rực rỡ.
Ngay sau đó, một thân ảnh mơ hồ dần hiện ra trong luồng tử quang của cung điện, phiêu phù giữa không trung, nhìn về phương xa.
Trong lòng Hứa Thanh dâng lên từng cơn sóng lớn.
Thân ảnh đó, chính là Tử Huyền!
Tuy nhiên, từ khoảng cách gần, Hứa Thanh nhận ra Tử Huyền trước mặt không giống hoàn toàn với người trong trí nhớ của hắn.
Không phải về tướng mạo, mà là khí chất.
Tử Huyền trước mắt lạnh lùng hơn, dường như không mang nhiều cảm xúc.
Hứa Thanh đứng im lặng hồi lâu, rồi hít sâu một hơi và bước về phía trước.
Khi hắn tiến gần hơn, các cấm chế trong khu vực như tự động tránh đường, tạo điều kiện cho Hứa Thanh đi thẳng đến cung điện trung tâm.
Đứng trước đại môn của cung điện, Hứa Thanh thở dài, rồi đưa tay đẩy cánh cửa đã bị niêm phong suốt nhiều năm qua.
Cánh cửa mở ra không một tiếng động, bên trong cung điện hiện ra một khoảng không gian đen kịt.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào nhưng không thể xua tan bóng tối trong đại điện.
Hứa Thanh đứng đó một lúc lâu, chờ mắt quen với bóng tối, rồi bắt đầu nhìn rõ bên trong.
Toàn bộ cung điện trống trải, không có bất kỳ đồ vật hay chỗ ngồi nào, chỉ có duy nhất một pho tượng đứng sừng sững ở giữa.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh đến mức có thể cảm nhận được sự vắng lặng vô tận.
Tượng nữ tử đứng đó, mãi mãi vững chắc.
Pho tượng này không phải là Tử Huyền, nhưng tướng mạo của nàng cũng rất đẹp, toát lên sự ung dung và cao quý.
Trên khuôn mặt nàng, có vài nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, thể hiện sự trưởng thành và không cố ý che giấu dấu vết của tuổi tác.
Nụ cười của nàng ôn hòa, ánh mắt tựa như bảo thạch sáng lấp lánh, lộ ra sự từ bi khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi nhìn vào.
Trong tay pho tượng là một chiếc đèn, nàng ôm nó trước ngực như bảo vật quý giá nhất.
Chiếc đèn rất đặc biệt, được tạo thành từ đá tím, hình dạng giống một đóa hoa Tử Kinh nở rộ, phía trên còn có một con phượng điểu màu tím, đôi cánh giương rộng, sống động như thật.
Ngay khi nhìn thấy chiếc đèn này, Hứa Thanh cảm thấy tim đập nhanh, hơi thở trở nên dồn dập.
Đây là mệnh đăng, hoặc chính xác hơn là một ngọn đèn mô phỏng theo mệnh đăng.
Mặc dù chưa từng nhìn thấy mệnh đăng thực sự, nhưng trong lòng Hứa Thanh lại cảm giác rất quen thuộc, như thể đã từng biết đến nó từ trước.
Cảm giác này bắt nguồn từ giấc mộng mà Tử Huyền Thượng Tiên từng kể cho hắn.
“Ta thường làm một giấc mộng, rất nhiều năm…
Trong mộng, ta thấy một thế giới tối đen với một ngọn đèn.”
“Ngọn đèn đó đã tắt, không có ánh sáng, ta không thể chạm đến nó, nó dường như ở rất xa nhưng cũng rất gần.”
“Ta nghĩ ngọn đèn đó giống như một đóa Tử Kinh Hoa nở rộ, trên đó có một con phượng điểu tím, đôi cánh mở rộng, giống như đang bay lượn.”
“Chiếc đèn này xuất hiện trong giấc mơ của ta nhiều lần, và mỗi lần nó đều đã tắt, mỗi lần thế giới trong mộng đều không có ánh sáng.”
Lời của Tử Huyền vẫn còn vang vọng trong tâm trí Hứa Thanh.
Trước đây, hắn chỉ nghĩ rằng đó là một giấc mơ đơn thuần của nàng.
Nhưng giờ đây, khi đứng trước ngọn đèn này, Hứa Thanh nhận ra rằng mọi thứ không hề đơn giản.
Ngọn đèn thật sự này đến từ đâu, Hứa Thanh không biết rõ.
Có lẽ nó nằm trong một Thánh Địa nào đó, hoặc có lẽ nó đã bị lãng quên trong dòng chảy của thời gian.
“Tại sao Tử Huyền lại mơ thấy chiếc đèn này?
Và vì sao thân ảnh của nàng lại xuất hiện trong tử quang?”
“Giữa nàng và chiếc đèn này có liên hệ gì?”
Khi Hứa Thanh đang lẩm bẩm những câu hỏi trong lòng, một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh pho tượng trong đại điện tối đen.
Đó là Tử Huyền.
Nàng chăm chú nhìn pho tượng với ánh mắt chứa đầy ái mộ, và cả sự chua xót.
Sau đó, nàng quay đầu nhìn Hứa Thanh.
Trong đôi mắt lạnh lùng của nàng, một gợn sóng nhẹ nhàng xuất hiện.
Nàng dường như đang nói điều gì đó với hắn, nhưng không thành tiếng.
Hứa Thanh không thể nghe thấy âm thanh gì từ Tử Huyền, chỉ thấy sau khi nàng nói xong, biểu cảm của nàng có chút biến đổi, hiện lên vẻ bi ai.
Nàng không ngừng lùi về phía sau, và lúc đó, một thân ảnh mơ hồ từ phía sau Hứa Thanh bước tới, xuyên qua cơ thể hắn, tiến vào đại điện.
Cảnh tượng này khiến Hứa Thanh chấn động.
Hắn quay đầu nhìn lại, rồi nhanh chóng quay về phía trước, nhìn thấy thân ảnh đã xuyên qua mình.
Đó là một thanh niên cao lớn, mặc hoàng bào có thêu hình tứ trảo kim long, đội đế miện cửu châu.
Dù không phát ra bất kỳ khí tức nào, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Hứa Thanh đã cảm nhận được thiên uy nồng đậm từ người đó.
Thanh niên đứng quay lưng về phía Hứa Thanh, đối diện với Tử Huyền.
Hắn không biết thanh niên nói gì, nhưng Hứa Thanh thấy Tử Huyền bật khóc, ngẩng đầu nhìn ra xa, trong mắt đầy sự lưu luyến và bi thương.
Qua đôi mắt của Tử Huyền, Hứa Thanh mơ hồ thấy hình ảnh bầu trời sụp đổ, và một gương mặt khổng lồ đang từ trên trời hàng lâm.
Cảnh tượng này khiến Hứa Thanh lập tức nhận ra rằng những gì hắn đang chứng kiến không phải là thực tại, mà là một hình ảnh lưu niệm từ quá khứ.
Tử Huyền dường như không hề nhìn Hứa Thanh, mà là đang nhìn về một hướng khác, đúng vị trí nơi hắn đang đứng.
Giờ đây, Tử Huyền không ngừng lắc đầu, miệng nàng mở ra như đang trách mắng điều gì đó, trong khi thanh niên mặc hoàng bào vẫn giữ sự trầm mặc, chỉ vươn tay ra, dường như muốn đưa Tử Huyền cùng hắn rời khỏi nơi này.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Nhưng Tử Huyền kiên quyết lắc đầu từ chối.
Thanh niên mặc hoàng bào, sau một lúc trầm mặc, lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ màu tím.
Hắn nhẹ nhàng tiến đến pho tượng trong đại điện, rót vài giọt chất lỏng từ bình lên ngọn đèn màu tím.
Chất lỏng trong suốt đó giống như dầu thắp đèn.
Sau khi hoàn tất, hắn đặt bình nhỏ còn lại cạnh pho tượng, rồi yên lặng xoay người.
Trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bi thương, và thậm chí còn có chút thống khổ.
Nhìn kỹ hơn, Hứa Thanh nhận ra rằng khuôn mặt của thanh niên có bảy phần tương tự với Tử Huyền, như thể hai người là huynh muội.
Thanh niên chậm rãi bước về phía cửa đại điện, xuyên qua Hứa Thanh một lần nữa, rồi dần biến mất trong bóng tối khi cửa đại điện từ từ khép lại.
Tử Huyền đứng cạnh pho tượng, vẻ mặt tràn ngập nỗi buồn.
Khi đại điện lâm vào bóng tối, ánh sáng từ ngọn đèn trên pho tượng cũng dần mờ nhạt, dù có dầu thắp nhưng nó không thể xua tan bóng tối và từ từ biến mất.
Sự lạnh lẽo giáng xuống, và bóng tối nuốt chửng tất cả, chỉ còn lại một tiếng thở dài vang vọng trong không gian, kéo dài mãi không tan.
Chỉ trong giây lát, toàn bộ bóng tối đột nhiên biến mất, hóa thành tử quang, rồi nhanh chóng cuốn về phía xa, trở lại huyết nhục tường thành.
Theo sự rút đi của tử quang, cái lạnh cũng tan biến nhanh chóng, và mọi thứ trước mắt Hứa Thanh trở lại như bình thường.
Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, hô hấp dồn dập, không khỏi thốt lên.
“Tiểu sư đệ, nơi này có chút phiền phức.
Ta không biết ai đã cư trú ở đây, nhưng lực lượng của họ khắc chế ta rất mạnh, đặc biệt là luồng tử quang vừa rồi…”
Cùng lúc đó, Ảnh tử của Hứa Thanh, sau khi cuốn trở lại, cũng run rẩy dưới chân hắn, truyền tải cảm giác kinh hoàng và uất ức qua tâm thức của Hứa Thanh.
“Sợ…
Không thể vào…
Đi…”
Hứa Thanh nhíu mày, nhìn về phía xa nơi huyết nhục tường thành, rồi bỗng nhiên lên tiếng.
“Đại sư huynh, ta cảm thấy nơi này có gì đó rất quen thuộc.
Ngươi có nghe thấy gì không?”
“Quen thuộc?
Nghe thấy gì?” Đội trưởng ngạc nhiên hỏi.
“Trong tử quang, dường như có một tiếng thở dài,” Hứa Thanh nói một cách nghiêm trọng.
Đội trưởng biến sắc, định nói thêm điều gì đó, nhưng đúng lúc này, từ khoảng cách năm trăm dặm, khu vực an toàn mà quân đoàn Nhân tộc thiết lập bất ngờ vang lên những tiếng nổ lớn.
Âm thanh quá xa để thấy rõ, nhưng Hứa Thanh và Đội trưởng có thể cảm nhận sự dao động của mặt đất.
Đồng thời, lệnh kiếm của hai người cũng bắt đầu rung lên, truyền đến thông báo mới.
“Nhóm thứ ba hàng lâm giả đã đến.
Phụng mệnh Thất điện hạ, thông báo cho những người đã đến tiên cấm trong nhóm đầu tiên: các ngươi đã đóng góp rất nhiều trong bảy ngày qua.
Tuy nhiên, sắp tới nơi này có thể xảy ra biến cố.
Những người trong nhóm đầu tiên có ba canh giờ để tự nguyện rời đi.
Còn nhóm thứ hai, phải ở lại đủ bảy ngày mới có thể rời đi.”
Hứa Thanh và Đội trưởng cùng kiểm tra lệnh kiếm, rồi nhìn nhau.
Cả hai đều không có ý định rời đi, nên liền thu hồi lệnh kiếm và ngồi xuống bên trong đoạn thủ, tiếp tục quan sát huyết nhục tường thành.
Đội trưởng định mở miệng hỏi Hứa Thanh về tiếng thở dài mà hắn vừa nghe thấy, nhưng chưa kịp nói ra lời, hắn bỗng ngưng lại và sững sờ nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng ngay lập tức nhận ra sự khác thường và nhìn Đội trưởng.
“Nhóm thứ ba đã đến nhanh vậy sao?”
“Ta nhớ rằng nhóm thứ hai mới chỉ vừa đến thôi mà…”
Hai người đều đồng loạt rút lệnh kiếm ra, cẩn thận kiểm tra nội dung thông báo.
Khi nhìn thấy dòng chữ “bảy ngày”, tâm trí của họ dâng lên những gợn sóng dữ dội.
“Bảy ngày?” Đội trưởng nheo mắt lại, đầy nghi ngờ.
“Chúng ta đến đây là vào ngày thứ tư, khi nhóm thứ hai vừa đáp xuống,” Hứa Thanh nói với giọng nghiêm trọng.
“Chúng ta chỉ cảm thấy mới qua một nén nhang, nhưng nhìn từ thông báo, hóa ra đã qua ba ngày rồi!”
Ánh mắt của Đội trưởng lóe lên sự kinh hãi.
“Trong ba ngày qua, chúng ta đã làm gì?”
Hứa Thanh sắc mặt trở nên khó coi, mắt nhìn chằm chằm vào huyết nhục tường thành và chín tòa phượng điểu cung điện bên trong.
Hắn cảm thấy có điều gì đó quen thuộc, như thể mình đã quên lãng một điều quan trọng.
Sự quen thuộc từ khu vực này không khác gì so với những gì hắn từng cảm nhận ở đinh 132 trước đây, nhưng có điều gì đó khác biệt.
Dù không hiểu rõ hoàn toàn, Hứa Thanh vẫn lập tức vận chuyển Thiên Cung chi lực từ đinh 132, để tràn ngập toàn thân, bảo vệ chính mình.
Đội trưởng bên cạnh hắn cũng âm trầm, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Khí tức âm lãnh tỏa ra từ cơ thể hắn khi cùng Hứa Thanh chăm chú nhìn vào huyết nhục tường thành.
Hai người im lặng một lúc lâu, không dám tiếp tục tiến về phía trước mà lựa chọn lùi lại.
Nhưng khi họ lùi lại, họ nhận ra rằng chín tòa phượng điểu đại điện bên trong tường thành đã bắt đầu mục nát và tiêu tán.
Cảnh tượng này khiến cả hai dừng bước.
Sự mục nát và tiêu tán cũng dừng lại ngay khi họ dừng bước.
Cả hai cùng nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Họ quyết định bước vài bước về phía trước, và ngay lập tức, sự mục nát của cung điện bắt đầu đảo ngược.
Nhưng khi họ lùi lại, quá trình mục nát lại tiếp tục.
Cứ như vậy, họ tiếp tục lùi lại, cho đến khi đứng cách khu vực huyết nhục tường thành khoảng ngàn trượng.
Chín tòa phượng điểu đại điện đã hoàn toàn tiêu tán trong dòng chảy thời gian, chỉ còn lại một pho tượng tàn phá ở giữa cung điện.
Pho tượng đã bị hủy hoại nghiêm trọng, không thể nhìn rõ mặt mũi, không phân biệt được là nam hay nữ, cũng không thể thấy rõ cánh tay, chỉ còn là một tác phẩm điêu khắc tàn tạ.
Bên cạnh pho tượng đó, một chiếc bình nhỏ màu tím lấp lánh giữa đống đổ nát, dễ dàng thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi