Trông thấy đoàn thiết kỵ ùn ùn kéo đến, Đoạn Sĩ Ngang lập tức nhận ra điều bất thường.
Đó không phải là quân Từ Châu!
Quân Từ Châu lâu rồi không trải qua đại chiến, làm sao có được khí thế sắc bén, vững chãi đến vậy!
Khi nhìn rõ những lá quân kỳ, con ngươi của Đoạn Sĩ Ngang đột nhiên co rút — lẽ nào… là Thường Tuế Ninh từ Giang Đô!
Nhưng sao quân Giang Đô lại có thể đến Biện Châu nhanh đến vậy!
Tình hình biến động này cho thấy quân Từ Châu đã bị kiểm soát hoàn toàn, bởi đến cả tin tức cũng không thể truyền ra!
Đoạn Sĩ Ngang vội nhảy lên ngựa, lao về phía đại quân của mình, giơ cao thanh trường kiếm và quát lớn: “Bày trận, đón địch!”
Sau lưng hắn, đại quân thiết kỵ cuồn cuộn như thủy triều ập tới.
Bên trong cửa thành Biện Châu, trên hai bên thành có vài chỗ hõm nhỏ đủ để hai người ẩn nấp, là nơi dùng cho binh sĩ mai phục hoặc đặt bẫy khi chiến đấu.
Lúc này, một viên võ tướng đang bảo vệ Hồ Lân, tránh né đoàn thiết kỵ rối loạn đang tràn vào.
Hồ Lân bị trọng thương, máu chảy từ trán xuống, vết bầm tím trên lông mày và khóe mắt khiến tầm nhìn bị cản trở.
Trước mắt chỉ là cảnh tượng mịt mù bởi thiết kỵ dày đặc chạy loạn.
Hồ Lân mơ hồ cảm giác mình đang chìm trong ảo ảnh.
Trong đầu ông ù ù vang lên tiếng gươm đao, khiến ông càng khó phân biệt thực hư.
Cho đến khi một con ngựa lớn màu đỏ nâu dừng lại trước mặt ông.
Rồi vài con thiết kỵ khác cũng dừng lại, hộ vệ xung quanh.
Đầu ngựa to lớn, vạm vỡ đến mức khiến Hồ Lân không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn lên.
Khi ánh mắt chạm vào người trên ngựa, khóe môi rỉ máu của Hồ Lân run lên, đôi mắt đỏ ngầu thoáng lấp lánh.
“Ta tới hơi muộn, Hồ Thứ Sử có còn ổn không?”
Trên ngựa là một nữ tử vận áo đen, khoác giáp bạc nhẹ, trên tay và cánh tay đeo khải giáp, nàng nắm chặt dây cương, cất tiếng hỏi Hồ Lân.
Hồ Lân cười gượng gạo trong bộ dạng nhếch nhác, cố sức đáp: “Đại nhân không đến muộn… hạ quan vẫn ổn.”
Nói xong, ông như không còn sức lực để chống đỡ, hay có lẽ vì cuối cùng cũng không cần phải kiên cường nữa, ông lảo đảo quỳ xuống với sự đỡ đần của viên võ tướng bên cạnh, hai bàn tay đầy máu áp xuống nền đá, cúi đầu dập đầu mà lệ tuôn lã chã.
Ông không cách nào diễn tả tâm trạng lúc này.
Những lo âu, khổ sở, thất vọng, cùng với sự bất lực và oán hận về thế đạo này, đã ngưng tụ thành một đám mây đen dày đặc và tanh mùi máu.
Nhưng chỉ với một câu hỏi “Có còn ổn không?” vang lên trong tai, đám mây nặng nề ấy chợt hóa thành một cơn mưa xuân, dịu dàng trút xuống lòng ông, rửa sạch hết mọi bụi trần và máu tanh.
“Ổn là tốt rồi.”
Thường Tuế Ninh nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hồ Lân, nói: “Ngươi cứ lui về trị thương, hãy an tâm giao Biện Châu cho ta, ta sẽ giúp ngươi đoạt lại.”
Hồ Lân cúi đầu thật thấp, chưa kịp đáp lời thì đã nghe một tiếng “Giá!” và bóng nàng đã phóng ngựa ra khỏi thành.
Đoàn ngựa lao lên phía trước, tiếng vó ngựa mang theo khí thế nghiền nát mọi thứ cản đường.
Quân kỳ đỏ thẫm của Tiết độ sứ Hoài Nam Đạo cùng với kỳ hiệu chữ “Thường” được giương cao, binh sĩ cầm cờ nghiêm giọng hô lớn: “Tiết độ sứ Hoài Nam Đạo tới bình loạn!”
Thường Tuế Ninh cưỡi ngựa, nhìn về phía trước là quân Phạm Dương, lập tức hạ lệnh: “Xông lên trước, chia quân phá tan trận địa của chúng!”
Hai bên tả hữu là Cải Nương và Nguyên Tường, họ vội vàng nhận lệnh và lao lên phía trước.
Khang Chỉ phấn chấn đuổi theo, dọc đường đi nàng đã mài đao nhiều lần, chờ mong cuộc chiến này.
Cô thầm nghĩ: lần này nhất định phải lập được chiến công, khiến đại nhân nhìn mình bằng con mắt khác!
Khi những thiết kỵ khoác giáp đen xông thẳng vào trận địa mà không chút do dự, áp lực cuồn cuộn từ họ nhanh chóng đến gần trong nháy mắt, khiến quân Phạm Dương không khỏi run sợ.
Đối với quân Phạm Dương, sự xuất hiện của thiết kỵ Giang Đô là quá đột ngột.
Họ hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý cũng như thể lực.
Vừa mới trải qua trận tấn công thành kịch liệt, tổn thất quân số gấp năm lần quân thủ thành Biện Châu, bọn họ mới rút về phía sau nghỉ ngơi, chưa kịp hồi phục sức lực.
Trước đó nhiều người còn nghe rằng “quân bạn Từ Châu đã đến” nên đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận thắng dễ dàng.
Nhưng tình thế đảo ngược bất ngờ khiến không ít binh sĩ Phạm Dương bối rối, không thể nhanh chóng đạt được nhận thức chung.
Tất cả những yếu tố này đã khiến họ không đủ chuẩn bị, trong khi đoàn thiết kỵ lao tới như thể từ trên trời giáng xuống, chẳng để họ chút thời gian nào.
Đoạn Sĩ Ngang đã tự mình leo lên chiến xa để chỉ huy.
Ngoài hắn, các tướng lĩnh tiền, trung, hậu quân đều nghiêm túc và lo lắng, ra sức ổn định quân sĩ, lập trận nghênh chiến.
Để thuận lợi đánh vào Trung Nguyên, Đoạn Sĩ Ngang đã chuẩn bị nhiều, bao gồm cả việc luyện trận pháp quy mô lớn.
Tuy nhiên, điểm yếu của trận pháp lớn là không thể nhanh chóng bố trí như trận pháp nhỏ.
Đoạn Sĩ Ngang gần như phải mở to mắt chứng kiến thiết kỵ Giang Đô xông đến như những con mãnh thú, lao vào cắn xé quân trận của mình.
Những thiết kỵ này vô cùng dũng mãnh, những con ngựa cao to hiếm có ở Bắc địa.
Đoạn Sĩ Ngang nghe nói rằng sau khi đánh lui giặc Oa, Thường Tuế Ninh buôn bán với Đông La rất nhiều, còn nuôi dưỡng ngựa chiến trên đảo Tinh Châu – nơi nổi tiếng với ngựa tốt.
Những con ngựa xuất sắc ấy được nhập vào Đại Thịnh, nhưng phần lớn đều vào doanh trại Giang Đô.
Những kỵ binh thiện chiến, ngựa chiến ưu tú, tưởng như chỉ lao thẳng lên mà chẳng có chiến thuật, nhưng thực ra lại đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu của quân trận.
Thường Tuế Ninh rất coi trọng phối hợp tác chiến, luôn chú ý huấn luyện trận pháp, khiến Giang Đô quân rõ ràng thành thục hơn hẳn quân Phạm Dương trong việc phá trận pháp lớn.
Huống hồ trận pháp của quân Phạm Dương cũng không cao minh, thời gian tập luyện ít ỏi không cho phép họ luyện trận pháp phức tạp hơn.
Như Cải Nương nói: “Cái trận pháp gà con này mà cũng dám đem ra đối phó, để lão nương một chân đạp sụp xuống!”
Lời nói ấy có phần hạ thấp địch và tự nâng mình lên, nhưng những kỵ binh Giang Đô dũng mãnh lao thẳng vào, như những thanh kiếm sắc xuyên qua những trận pháp chưa kịp kết thành của quân Phạm Dương, đó cũng là sự thật.
“Đừng loạn, lập trận lại cho ta!”
Giữa lúc quân Phạm Dương bắt đầu tan rã, thuộc hạ của Đoạn Sĩ Ngang trên chiến xa cao giọng hét lớn, cố gắng ổn định trận hình.
Tại vùng đồng bằng rộng lớn, một khi đại quân bị xé nát, sĩ khí tan rã, thì chẳng khác nào một đám quân ô hợp, mặc người chém giết!
Nhưng ngay lúc đó, viên võ tướng chỉ huy trận hình chỉ thấy đoàn thiết kỵ Giang Đô đã đến sát bên.
Phía trước là một đội kỵ binh Giang Đô chia ra hai bên mở đường, phía sau họ là hơn chục quân thủ thành Biện Châu đang đẩy những chiếc chiến xa lao thẳng vào.
Các chiến xa ấy là những cỗ xe một bánh ghép lại thành hàng, phía trước gắn lưỡi giáo sắc nhọn, nhắm thẳng vào chiến xa chỉ huy của quân Phạm Dương mà đâm tới.
Trong cuộc xung đột dữ dội ấy, quân Phạm Dương bị đánh bật ngã ngửa, chiến xa cũng bị lật nhào, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Những binh sĩ Phạm Dương trên chiến xa và viên võ tướng vừa ngã xuống chưa kịp đứng lên, đã bị thiết kỵ Giang Đô dùng trường thương đâm xuyên ngực.
Dưới sự mở đường của thiết kỵ Giang Đô, binh lính Biện Châu mang theo cơn phẫn hận gầm lên, đẩy những chiếc chiến xa xông vào giữa đại trận của quân Phạm Dương, tàn sát không chút khoan nhượng những kẻ ngông cuồng tự đến gây hấn này.
Máu thịt tung tóe khắp nơi khi chiến xa đâm vào trận địa quân địch.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Đoạn Sĩ Ngang nhìn chỉ huy chiến xa của quân mình gần như bị phá tan hoàn toàn, quân trận mất chỉ huy rơi vào hỗn loạn, không còn sức chống cự.
Những tên bộ binh kinh hoàng vô lực trước sức mạnh nghiền nát của thiết kỵ, sự đông đảo của quân số hoàn toàn vô nghĩa.
Đoạn Sĩ Ngang nghiến chặt răng, giữa cảnh hỗn loạn ngước mắt nhìn, cố tìm kiếm chủ soái của đoàn thiết kỵ Giang Đô, người đã xoay chuyển cục diện này.
Thường Tuế Ninh!
Đoạn Sĩ Ngang chậm rãi thốt ra cái tên trong tâm trí.
Với sự am hiểu về chiến sự, hắn không tin vào những lời đồn vô căn cứ rằng thiết kỵ Giang Đô có thể “từ trên trời giáng xuống.”
Cách duy nhất để Giang Đô quân có thể xuất hiện nhanh như vậy là do Thường Tuế Ninh đã có ý định động binh từ lâu!
Nàng chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi thánh chỉ từ kinh thành đến Giang Đô, nên mới có thể hành quân cấp tốc đến đây như vậy…
Hành động tự ý chuẩn bị binh mã mà không có lệnh, ắt hẳn là dấu hiệu của mưu đồ!
Đúng như tỷ tỷ đã cảnh báo trong thư, Thường Tuế Ninh không chịu quy thuận, nếu không trừ khử, về sau ắt sẽ thành đại họa.
Lời dặn của tỷ tỷ vang lên trong tâm trí, khuyến khích hắn tìm cách trừ khử Thường Tuế Ninh nếu có cơ hội để lập công lớn.
Đoạn Sĩ Ngang giờ đây bộc lộ sát ý rõ rệt.
Dù để nắm quyền tại Hà Nam Đạo, hay vì đại sự về sau, hắn cũng phải hạ sát Thường Tuế Ninh.
Khi trận hình của quân Phạm Dương tan vỡ, thiết kỵ Giang Đô ùn ùn xông vào, tiếng gươm giáo va chạm vang rền.
Đoạn Sĩ Ngang cùng một đội thân binh vừa phải lâm vào thế phòng thủ, đành tạm thời buông bỏ ý định tìm kiếm Thường Tuế Ninh.
Thế nhưng, hắn chưa kịp tìm thì Thường Tuế Ninh đã tự tìm đến.
Một toán thiết kỵ Giang Đô trong màn bụi máu nhanh chóng áp sát, người cầm đầu có vóc dáng khác hẳn đàn ông, dung mạo cực kỳ nổi bật, rõ ràng là Thường Tuế Ninh.
Đoạn Sĩ Ngang trầm mắt, còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy nàng đưa tay sang bên cạnh, nhận lấy một ngọn trường thương từ kỵ binh.
Không chút chần chừ, nàng cầm thương lao thẳng đến hắn!
Giữa hai chủ soái, thường phải có lời mở đầu, nhưng Thường Tuế Ninh không nói một chữ, lời chào duy nhất là sát khí dày đặc từ ngọn thương đang phóng tới.
Binh lính Giang Đô quanh nàng cũng lập tức xông vào, giao chiến với đám thân binh của Đoạn Sĩ Ngang.
Đối diện với ngọn thương tới tấp, Đoạn Sĩ Ngang vội vàng dùng thương đỡ.
Qua bảy, tám chiêu, hắn đã cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, mà thương pháp đã cao siêu đến vậy.
Động tác của nàng vừa nhanh vừa dẻo, ngọn thương trong tay nàng như hóa thành một phần cơ thể, nhanh đến nỗi khiến hắn không thể nhìn rõ chiêu thức.
Mỗi khi trường thương của hai người giao nhau, Đoạn Sĩ Ngang cảm nhận rõ ràng sức lực của nàng không thể sánh với một võ tướng tráng niên như hắn.
Nhưng nàng nhanh vô cùng và hiểu cách tránh né điểm yếu, hầu như không cho hắn cơ hội giao chiến trực diện.
Càng bất ngờ hơn, nàng như thể biết trước động tác của hắn, dù đây là lần đầu họ giao đấu, và thương pháp của hắn không phải loại phổ biến.
Giữa những đợt tấn công không ngừng của Thường Tuế Ninh, Đoạn Sĩ Ngang thấy trong mắt nàng lộ rõ vẻ bình thản lạ thường, tựa hồ đối diện với một lão tướng chứ không phải một thiếu nữ.
Ngay khi một thân binh của hắn thoát khỏi kỵ binh Giang Đô, vung thương đâm thẳng vào Thường Tuế Ninh từ phía bên, nàng lập tức xoay thương, đâm xuyên qua yết hầu của tên lính kia.
Nàng rút thương về, xác tên lính Phạm Dương ngã xuống.
Nhìn mũi thương lại nhắm về phía mình, Đoạn Sĩ Ngang nghiến răng đón đỡ.
Với kinh nghiệm của một võ tướng, hắn biết mình không thể đấu thương với nàng, đó là thế mạnh của đối phương.
Lúc này, đại quân của hắn đã tan rã, sĩ khí sa sút.
Đoạn Sĩ Ngang hiểu rất rõ ý nghĩa của điều này, và dù không cam tâm, hắn biết không thể tiếp tục chiến đấu — hôm nay hắn thua là vì bị đánh úp, cục diện đã rõ ràng, nếu không nhận thức thực tế mà lui về, chẳng khác nào tự hủy đường lui.
Nhiều võ tướng mang tiếng tăm lừng lẫy thường không chịu nhận thất bại giữa trận, dẫn đến mất lý trí, nhưng Đoạn Sĩ Ngang hiểu tầm quan trọng của việc rút lui đúng lúc.
Thấy quân Giang Đô ngày càng nhiều, hắn bắt đầu dẫn thân binh vừa đánh vừa lui.
Nhóm phó tướng của hắn thấy vậy cũng vội dẫn binh lính đến ứng cứu.
Đoạn Sĩ Ngang đang dần lùi lại phía đại quân, đã cách Thường Tuế Ninh sáu, bảy bước, nàng lập tức ném trường thương lên không.
Trong khoảnh khắc, nàng bật người khỏi yên ngựa, dùng tay trái chống trên lưng ngựa, chân phải xoay vòng, tung cú đá mạnh vào chuôi thương trên không.
Nhìn ngọn thương bay thẳng đến, Đoạn Sĩ Ngang kinh hoảng, vội đưa thương ra chắn.
Với độ chính xác tuyệt đối, hắn chặn mũi thương, nhưng…
Thường Tuế Ninh hiểu rõ lực cánh tay của mình không thể so với võ tướng nam nhi, nhưng sức chân lại không hề yếu.
Với cú đá này, lực phát ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đoạn Sĩ Ngang.
Khi mũi thương và cán thương giao nhau, thay vì bị bật lại, mũi thương vẫn lao về phía trước.
Đoạn Sĩ Ngang đau đớn khi cảm nhận hai tay tê buốt, hắn ý thức được nguy hiểm thì đã quá muộn.
Mũi thương rạch nát cán thương của hắn, đâm xuyên qua cánh tay phải!
Hắn rên rỉ trong đau đớn, tay buông rơi trường thương, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau.
“Đại tướng quân!”
Một thuộc hạ hốt hoảng, nhanh chóng đỡ lấy hắn để hắn không ngã khỏi ngựa.
Đoạn Sĩ Ngang mặt tái nhợt, nhìn Thường Tuế Ninh phía xa với ánh mắt đầy giận dữ, nhưng vẫn cắn răng dứt khoát: “Rút quân… truyền lệnh, nhanh rút!”
Chủ soái bị thương, cục diện sẽ càng chóng suy tàn, nếu không rút lui sẽ chỉ còn nước chết tại đây!
Ra lệnh xong, dưới sự bảo vệ của thân binh, hắn nhanh chóng lùi lại.
Rút lấy một thanh đao, cắn răng chém gãy mũi thương còn cắm trên cánh tay, để lại phần mũi thương trong xương thịt, không thể vội vàng lấy ra.
Lệnh rút quân nhanh chóng lan khắp quân Phạm Dương.
Trời âm u khiến sắc trời nhanh chóng tối lại, Thường Tuế Ninh không tiếp tục xông lên mà ngồi trên lưng ngựa, bình tĩnh quan sát quân Phạm Dương đang cố rút lui.
Ánh mắt nàng dừng lại ở phương hướng Đoạn Sĩ Ngang đang thất bại tháo chạy, trong đáy mắt lóe lên một tia nhìn rõ ràng đã tìm thấy đáp án.
Những kẻ có thể sống sót dưới mũi thương của nàng không nhiều, và Đoạn Sĩ Ngang chắc chắn là một kẻ có bản lĩnh.
Hơn nữa, thương pháp của hắn lại là thứ nàng rất quen thuộc.
Nhiều năm về trước, nàng từng thấy một người sử dụng nó, và người đó đã từng mỉm cười nói với nàng rằng thương pháp này vốn không truyền cho ai khác, nhưng nếu nàng muốn học, ông ấy sẵn lòng phá lệ.
Người ấy không ai khác, chính là Tiểu Vương thúc của nàng, Lý Ẩn.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️