Mấy ngày sau, tấu chương của Nam Dương quận chúa được đưa vào triều đình.
Biên quân đại thắng, Nam Dương quận chúa lại một lần nữa quyên tặng mười vạn thạch quân lương để tiếp tế cho biên quân.
Việc vận chuyển lương thảo vẫn do Nam Dương quân hộ tống, triều đình không cần bận tâm lo liệu.
Thái Hòa Đế đọc xong tấu chương, liền mỉm cười nói với các vị trung thư xá nhân: “Có Thiệu Hoa đường muội đây, trẫm có thể kê cao gối mà ngủ rồi.”
Vương Cẩm là người đầu tiên cười nói phụ họa: “Quận chúa luôn nghĩ cho bách tính, bỏ lương bỏ sức, ủng hộ biên quân.
Khí độ cùng tấm lòng này, thần vô cùng kính phục.”
Lý Bác Nguyên cũng mỉm cười tiếp lời: “Thần ít khi thật lòng khâm phục ai, nhưng giờ đây, đối với Nam Dương quận chúa, thần tâm phục khẩu phục.”
Ánh mắt Giang Di lóe sáng, không biết vô tình hay hữu ý, liền buông lời như đùa như thật:
“Nam Dương quân tuy là quân trấn giữ phiên địa, nhưng binh nhiều tướng mạnh, trang bị tinh nhuệ, là đội quân tinh nhuệ thực thụ.
Thậm chí sức chiến đấu còn nhỉnh hơn cả biên quân!”
Lời này vừa dứt, Trịnh Trân lập tức tiếp lời:
“Thần nhớ rằng quân số trên danh sách của Nam Dương quân chỉ có năm nghìn người.
Trước đó đã điều động bốn nghìn quân hộ tống lương thảo, vậy mà giờ đây lại xuất hiện thêm hai nghìn Nam Dương quân nữa.
Các đội quân trấn giữ phiên địa khác đều kê khai quân số cao hơn thực tế, duy chỉ có Nam Dương quân lại khác biệt, quân số thực tế vượt xa số ghi trong quân sách.”
Câu này nói ra, vô cùng thâm hiểm.
Vương Cẩm nhíu mày, liếc nhìn Trịnh Trân:
“Nam Dương quận chúa quyên lương có công, Nam Dương quân dũng mãnh giết địch, lập đại công tại Tư Châu.
Sao đến miệng Trịnh xá nhân lại biến thành chuyện khác?
Nếu để quận chúa nghe thấy, chẳng phải sẽ khiến nàng ấy lạnh lòng hay sao?
Vậy sau này, còn ai dám trung thành cống hiến cho triều đình nữa?”
Trịnh Trân liếc lại Vương Cẩm một cái, giọng điệu thản nhiên:
“Thần nói đều là sự thật.
Nam Dương quận chúa trung thành với triều đình là không sai, nhưng chuyện nàng ấy nuôi quân riêng, tích trữ binh lực cũng là thật.”
Nói rồi, hắn nghiêm mặt chắp tay:
“Thần biết Hoàng thượng tín nhiệm quận chúa, không nên nói lời bất kính, tránh mang tiếng ly gián.
Nhưng phiên vương tự ý nuôi quân riêng là đại kị.
Nam Dương quận chúa dù sao cũng là phiên vương, phải tuân thủ quy củ của phiên vương.”
“Phủ Cao Lương vương chỉ có hai trăm thân vệ, Võ An quận vương, Đông Bình vương, Hoài Dương vương ở xa tận phiên địa, số thân binh không quá năm trăm.
Chỉ duy Nam Dương quận chúa, thân vệ đông đảo, lại còn đem Nam Dương quân thu về dưới trướng.”
“Nếu tình trạng này tiếp diễn, e rằng dần dà sẽ nảy sinh dã tâm.
Vì danh dự và lợi ích lâu dài của quận chúa, thần xin Hoàng thượng cho điều tra binh lực Nam Dương quận.”
Giang Di nghe vậy, đúng lúc chen vào:
“Trịnh xá nhân quá lo xa rồi.
Đường tỷ Thiệu Hoa dù có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là nữ nhi.
Nàng ấy nuôi nhiều binh sĩ, chẳng qua chỉ để phòng thân.
Một nữ tử, chẳng lẽ lại dám dẫn binh tạo phản hay sao?”
Nói xong, hắn cười ha hả, như thể vừa nói một câu chuyện nực cười vô cùng.
Lý Bác Nguyên thoáng nhận ra điều bất thường, trong lòng thầm nghĩ: Trịnh Trân và Giang Di từ khi nào lại thân thiết thế?
Hai người này một kẻ tung một kẻ hứng, chẳng phải đang muốn bôi nhọ Giang Thiệu Hoa trước mặt Hoàng thượng sao?
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến hắn, nên hắn chỉ lặng lẽ ngồi xem diễn biến.
Vương Cẩm lại cau mày, gương mặt anh tuấn thoáng hiện vẻ giận dữ:
“Nam Dương quân trong trận tập kích doanh trại Nhu Nhiên, đã tổn thất hơn một nghìn người.
Nam Dương quận chúa vì để biên quân có thể tiếp tục thắng trận, lại một lần nữa quyên lương, điều động quân đội.
Một tấm lòng trung thành như vậy, thế mà các ngươi còn bôi nhọ nàng ấy, thực quá đáng!
Ta, Vương Cẩm, không cùng phe với các ngươi!”
Nói rồi, hắn chắp tay, nghiêm nghị bẩm tấu: “Thị phi công đạo, thỉnh Hoàng thượng định đoạt.”
Thái Hòa Đế trước tiên trấn an Vương Cẩm: “Vương xá nhân bình tĩnh, không cần nổi giận.
Những việc Thiệu Hoa đường muội làm, trẫm đều biết rõ.”
Sau đó, ngài nhìn sang Trịnh Trân và Giang Di, chậm rãi nói:
“Thiệu Hoa đường muội ngoài tấu chương, còn gửi cho trẫm một bức thư.
Nàng ấy nói rõ, hai nghìn tinh binh kia, mang danh Nam Dương quân, nhưng thực chất là thân vệ của Nam Dương vương phủ.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Những tinh binh thân vệ này, đều do cố Nam Dương vương để lại cho nàng ấy.
Việc nàng ấy nuôi quân, chưa từng giấu giếm trẫm.
Ngay cả chuyện nàng ấy sai nhà họ Thang mở tiệm lương thực ở phương Bắc, cũng đã báo riêng với trẫm từ lâu.”
Trịnh Trân: “……”
Hắn vốn định vạch trần chuyện Nam Dương quận chúa lợi dụng cửa hàng lương thực để khuếch trương thế lực ở phương Bắc.
May mà chưa kịp nói ra, nếu không thì thật uổng công làm kẻ tiểu nhân.
Thái Hòa Đế cất giọng trầm ổn:
“Thiệu Hoa đường muội quang minh chính đại, vì nàng ấy một lòng vì triều đình và bách tính.”
“Trẫm tin tưởng để Phạm Đại tướng quân cầm binh, tin tưởng Bao Đại tướng quân thống lĩnh Ngự Lâm quân, tin tưởng Lưu tướng quân, Tống tướng quân, Tư Mã tướng quân nắm giữ binh quyền.
Vậy tại sao trẫm lại không thể tin tưởng Thiệu Hoa đường muội?”
Giang Di: “……”
Giang Di cười thầm trong lòng: Nói thì hay lắm, vậy Hoàng thượng cũng tin tưởng ta là đường đệ của người, để ta nuôi quân riêng như Giang Thiệu Hoa đi?
Chung quy lại, Giang Thiệu Hoa là nữ tử, sẽ không uy hiếp đến hoàng vị của Thái Hòa Đế.
Nếu nàng là nam nhi, e rằng đã sớm bị giữ lại trong kinh thành rồi.
Trong lòng hắn tràn ngập oán thầm, nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Hoàng thượng anh minh, lòng dạ bao dung, khiến thần và Trịnh xá nhân bỗng trở thành tiểu nhân thích gây chuyện thị phi rồi.”
Trịnh Trân lấy lại tinh thần, lập tức chắp tay nhận lỗi: “Thần lỡ lời, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Thái Hòa Đế đối với đám bạn đọc sách từ nhỏ cùng mình không có nhiều kiểu cách xa cách của bậc đế vương, chỉ cười bảo:
“Ngươi cũng là vì trung thành lo cho trẫm, sao trẫm lại trách tội được?
Nhưng sau này đừng nói những lời này nữa.
Lỡ mà truyền đến tai Thiệu Hoa đường muội, chọc nàng ấy nổi giận, đánh cho một trận, ngươi lại phải cáo bệnh nghỉ ngơi mất.”
Trịnh Trân cứng người, miễn cưỡng cười theo.
Mọi người trong triều đều cười rộ lên.
Vương Cẩm nhìn thấy cảnh này, trong lòng thấy hả hê vô cùng.
Trong thâm tâm, hắn đã quyết định sau buổi triều, nhất định phải viết thư báo tin này cho Giang Thiệu Hoa, để nàng biết bộ mặt thật của Trịnh Trân.
…
Trịnh Trân ở sau lưng liên tục giở trò, Giang Thiệu Hoa hoàn toàn biết rõ.
Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ cảm thấy đau lòng vì bị phản bội.
Nhưng giờ phút này, khi đã dứt khoát cắt đứt với quá khứ, nhìn lại Trịnh Trân, nàng chỉ thấy hắn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tham vọng, vì quyền thế mà không từ thủ đoạn.
Nàng, Giang Thiệu Hoa, há lại vì một kẻ như vậy mà phải đau lòng hay sao?
Trịnh Trân không xứng!
…
Mười vạn thạch quân lương của Nam Dương quận đã được vận chuyển đến Tư Châu.
Hai nghìn tinh binh của thân vệ doanh, mỗi người có hai chiến mã, hùng dũng tiến về phương Bắc.
Dọc đường, các châu quận mà họ đi qua đều có quan viên ra tận ngoài thành nghênh đón, tranh nhau bái kiến.
Lá cờ rồng đỏ thẫm của Nam Dương vương phủ phấp phới trong gió, tựa như danh tiếng của Nam Dương quận chúa đang vang dội khắp các châu quận phương Bắc.
…
Trong tháng tiếp theo, chiến báo liên tục truyền về.
Sau khi bị tập kích, đại bộ phận lương thảo của quân Nhu Nhiên bị thiêu rụi.
Trong trận hỗn chiến đêm đó, quân thiết kỵ của Nhu Nhiên bị thương vong nghiêm trọng, mất gần tám, chín nghìn tinh binh.
Khả hãn Phục Danh Đôn, kẻ dẫn dắt quân kỵ Nhu Nhiên tàn sát khắp nơi, giận dữ đến mức suýt hộc máu.
Hắn buộc phải thu gom số lương thực và nô lệ cướp được, lui binh về doanh trại.
Sau khi tập hợp lại lực lượng, hắn lại một lần nữa dốc toàn lực công thành.
Tuy nhiên, biên quân vừa giành chiến thắng lớn, sĩ khí đang lên cao, quân thủ thành có lợi thế địa hình, phòng thủ từ trên cao.
Bức tường thành kiên cố tựa như một tấm khiên vững chắc không thể phá vỡ.
Quân Nhu Nhiên liên tục phát động các đợt tấn công mãnh liệt, nhưng đều bị biên quân chặn đứng.
Lúc này, viện quân do Tống tướng quân dẫn đầu, sau hơn một tháng hành quân gấp rút, cuối cùng cũng đến được Tư Châu.
Tống tướng quân nóng lòng lập công, chỉ cho binh sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, sau đó lập tức phát động tấn công vào đại doanh Nhu Nhiên.
Nhưng không ngờ rằng, vừa đối mặt trực diện với quân địch, đã là một trận đại bại.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.