Chương 56: Ta Không Phải Tiêu Hoài An!

Bộ truyện: Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Tác giả: Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Từ Tĩnh ngây người, nhớ lại dáng vẻ kiên quyết của tiểu tử này khi chắn trước mặt nàng lúc nãy, không khỏi tự trách.

Nàng ngồi xổm xuống để nhìn cậu bé ở tầm mắt ngang nhau, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, lo lắng hỏi:

“Trường Tiếu, con sao vậy?

Có phải vừa rồi bị cảnh tượng đó làm sợ hãi không?”

Tiêu Hoài An ngẩn ngơ nhìn nữ tử trước mặt.

Chỉ trong chốc lát không để ý, lại để con sâu xấu xa kia chui vào mắt mình, cay cay, khó chịu vô cùng.

Cậu bé bất giác siết chặt hai bàn tay nhỏ, chà chà đôi mắt hơi đỏ, giọng nói khẽ khàng vang lên:

“Người còn thích ta không?”

Từ Tĩnh sững người, không hiểu được lối suy nghĩ của đứa trẻ, liền nghiêm túc gật đầu:

“Đương nhiên thích.”

“Vậy… dù thế nào đi nữa cũng sẽ thích sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày, nghĩ rằng chuyện vừa rồi đã để lại bóng ma trong lòng cậu, lo lắng nói:

“Trường Tiếu, con sao vậy?

Đừng lo, mấy vị thúc thúc thẩm thẩm kia không cố ý bắt nạt chúng ta đâu.

Họ chỉ hiểu lầm một chút thôi.

Giờ hiểu lầm đã được hóa giải rồi, không sao nữa.”

Tiêu Hoài An do dự nhìn nữ tử trước mặt.

Hai bàn tay nhỏ nhấc lên một chút, rồi lại lặng lẽ buông xuống.

Cậu sợ lắm.

Cậu sợ A Nương biết cậu là Tiêu Hoài An rồi sẽ không thích cậu nữa.

Cậu nhớ Nhàn Vân từng nói, cảm giác này gọi là bất an, là một loại sâu còn tệ hơn cả con sâu làm cay mắt.

Mỗi lần như vậy, chỉ có người ôm cậu thật chặt mới đuổi được con sâu xấu xa ấy đi.

Mỗi khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Nhàn Vân luôn ôm cậu thật chặt, những con sâu xấu xa ấy liền biến mất thật sự.

Hiện tại cậu cũng rất muốn A Nương ôm cậu.

Nhưng cậu không dám nói.

Tiêu Hoài An chớp mắt liên tục, không muốn A Nương nhìn thấy con sâu trong mắt mình.

Những con sâu ấy rất xấu, không chỉ khiến cậu khó chịu, mà còn làm cậu muốn khóc.

Nhưng từ nhỏ mỗi lần cậu khóc, A Nương đều không vui, còn mắng cậu, đánh cậu.

Bây giờ A Nương đối xử với cậu rất tốt.

Cậu không thể làm A Nương không vui.

Từ Tĩnh thấy cặp mắt đỏ hoe, bờ môi mím chặt của cậu bé, không chịu khóc nhưng dáng vẻ lại đáng thương vô cùng, lòng vừa đau vừa khó hiểu.

Nàng thật sự không hiểu đứa trẻ này nghĩ gì, cũng không biết cách dỗ trẻ con.

Thở dài một hơi, nàng dứt khoát đưa tay ôm lấy cậu bé.

Nhìn tiểu tử đang tròn mắt, vô thức ôm lấy cổ nàng, Từ Tĩnh mỉm cười:

“Trường Tiếu đừng sợ.

Không phải con muốn ăn đồ ăn ta nấu sao?

Ta đưa con về nhà nấu cho con ăn, được không?

Nhưng mà đồ ta nấu có lẽ không ngon lắm đâu.”

Thực ra, nàng vốn định đưa cậu bé đi tìm người thân.

Nhưng giờ không còn cách nào khác, đành nhờ Trần Hổ đi tìm giúp.

Tiêu Hoài An giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác, hồi lâu mới kịp phản ứng.

Phát hiện tất cả không phải mơ, đôi tay nhỏ càng siết chặt Từ Tĩnh hơn, cái đầu nhỏ chui vào cổ nàng, giọng mềm mại, khàn khàn:

“Trường Tiếu ăn gì cũng được.”

Cặp môi nhỏ giấu trong bóng tối không nhịn được mà cong lên.

Vòng tay của A Nương mềm mại, thơm tho, còn thoải mái hơn vòng tay của Nhàn Vân rất nhiều.

Hình như… hình như còn hơn cả vòng tay của phụ thân nữa!

Những con sâu trong lòng cậu như đã bị đuổi đi một ít.

Quả nhiên, Nhàn Vân không lừa cậu.

Cảm nhận được sự dựa dẫm của tiểu tử đang ôm chặt lấy mình, Từ Tĩnh khẽ giật mình.

Cảm giác kỳ lạ vừa bị nàng tạm quên lúc trước lại trỗi dậy.

Đứa trẻ này quá thân thiết với nàng.

Chuyện này dường như không chỉ đơn thuần là thích.

Cậu bé xem nàng như mẹ ruột của mình.

Đúng lúc đó, Trình Thanh Thanh từ trong nhà đi ra sau khi giúp Từ Tĩnh thu dọn đồ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng hơi ngẩn người, rồi lắc đầu cười:

“Tĩnh tỷ tỷ, muội thấy tỷ với tiểu tử này thật có duyên.

Hay là tỷ nhận cậu bé làm con nuôi đi?”

Từ Tĩnh trong lòng còn đang nặng trĩu, không nhịn được khẽ quở trách:

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

“Đừng nói bậy.

Trường Tiếu đang không ổn, ta phải đưa cậu bé về trước.

Lát nữa Xuân Dương đến, phiền muội nói nàng tự về nhé.”

Bên ngoài, Trần Hổ và Ngô Hiển Quý – một nha sai khác mấy ngày nay luôn theo nàng, đang đợi.

Nàng về trước cũng tốt, tiện nhờ họ đi quanh đây tìm hiểu xem tiểu tử này có gia đình ở đâu không.

Tiểu tử trong vòng tay tuy nhỏ nhưng khá nặng.

Từ Tĩnh ôm cậu một lát đã mệt, thấy Trường Tiếu tâm trạng khá hơn chút thì thả cậu xuống, nắm tay dẫn ra cửa sau.

Hôm qua sau khi khám bệnh miễn phí, cửa trước vẫn còn bệnh nhân chưa chịu rời đi.

Từ Tĩnh không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát ra bằng cửa sau.

Không ngờ, vừa dắt Trường Tiếu ra khỏi cửa sau của Hạnh Lâm  Đường, nàng đã thấy một người không ngờ tới.

Khi nhìn thấy người nam nhân vốn đã rời đi giờ lại xuất hiện trước mặt, Từ Tĩnh hiếm khi thất thần đứng lặng.

Một linh cảm mơ hồ trong lòng, giờ đây lại nặng nề đè xuống.

Ánh mắt của Tiêu Dật chỉ lướt qua Từ Tĩnh, sau đó nhanh chóng dời đi một cách đầy kiềm chế.

Tầm nhìn chậm rãi hạ xuống, dừng lại trên người cậu bé đang vì kinh hãi mà đông cứng tại chỗ.

Hắn khẽ thở dài, giọng trầm thấp:

“Tiêu Hoài An, con có biết, mỗi lần con trốn đi như thế này đều làm Nhàn Vân lo lắng không yên hay không?”

Từ Tĩnh khẽ cứng người.

Linh cảm trong lòng bỗng hóa thành sự thật, khiến nàng nhất thời không biết phải đối mặt thế nào.

Thì ra, tiểu tử này thật sự là Tiêu Hoài An.

Cậu bé ấy… chính là đứa con mà nàng chưa từng gặp mặt!

Trước đây, Từ Tĩnh từng nghi ngờ.

Nhưng đứa trẻ này nói mình tên là Trường Tiếu, trong khi nàng nhớ rõ con trai nàng tên là Tiêu Hoài An.

Hơn nữa, nàng vẫn luôn nghĩ tính cách kỳ quái của cậu bé này là do bị gia đình ngược đãi.

Thế nhưng Xuân Dương và Xuân Hương lại nói rằng, cậu bé sống rất tốt bên cạnh Tiêu Dật.

Làm sao có thể liên quan đến chuyện ngược đãi?

Nào ngờ, phản ứng kỳ lạ của cậu bé không phải vì điều gì khác, mà là vì nàng.

Hơn hai năm trước, Tiêu Dật đã đón cậu bé về bên mình.

Nguyên chủ và Xuân Dương, Xuân Hương từ đó chưa từng gặp lại cậu.

Nguyên chủ vốn có tâm lý vô cùng méo mó đối với cậu bé.

Khi cậu còn ở bên nàng ta, chưa bao giờ được nhìn thẳng, chỉ cần một chút không vừa ý, cậu lập tức trở thành nơi để nàng ta trút giận.

Vì thế, trong ký ức của nguyên chủ, khuôn mặt của đứa trẻ như bị phủ một lớp sương mờ, không rõ ràng.

Những ký ức ngập tràn oán hận và lệ khí ấy, Từ Tĩnh không muốn nhớ lại, thậm chí cố tình vùi sâu chúng vào góc tối trong tâm trí.

Chính vì vậy, nàng không nhận ra rằng đứa trẻ bên cạnh mình lại chính là đứa con trai bất ngờ “xuất hiện” này!

Khi Từ Tĩnh còn đang ngẩn ngơ, đứa trẻ nàng nắm tay bỗng giật mạnh ra, kích động lao về phía Tiêu Dật.

Cậu bé ôm chặt lấy chân hắn, liên tục lắc đầu, vừa lắc vừa lớn tiếng hét lên đầy kích động:

“Không phải!

Con không phải Tiêu Hoài An!

Không phải!”

Giọng nói rõ ràng mang theo tiếng nức nở.

Ngay cả Tiêu Dật cũng không khỏi ngây người.

Hắn chưa bao giờ thấy đứa trẻ này mất kiểm soát như vậy.

Giống như một con thú nhỏ bị tổn thương, không biết phát tiết thế nào, chỉ có thể bất lực tìm một nơi an toàn để trốn vào.

Tiêu Dật nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, cố gắng kéo cậu đứng lên, “Hoài An…”

“Con không phải!”

Nào ngờ, đứa trẻ càng ôm chặt lấy hắn hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào vạt áo hắn, lớn tiếng gào khóc:

“Con không phải Tiêu Hoài An!

Con không phải!”

Từ Tĩnh ngây ngẩn nhìn cậu bé, thấy giọng nói của cậu đã khản đi mà vẫn hét không ngừng, không khỏi nhíu mày.

Việc nàng không nhận ra cậu, hóa ra cũng có phần do cậu cố tình giấu diếm.

Nhưng tại sao cậu lại không muốn thừa nhận mình là Tiêu Hoài An?

Không chỉ không muốn, thậm chí còn cực kỳ bài xích.

Nàng bất chợt nhớ lại, lúc trước cậu bé từng hỏi nàng với vẻ đầy bất an: “Dù thế nào đi nữa người cũng sẽ thích con sao?”

Trái tim nàng như bị một cây kim nhọn đâm mạnh.

Nếu như những nạn nhân kia thật sự bị ai đó dùng kim châm giết chết…

Thì giờ đây, nàng dường như đã phần nào hiểu được cơn đau họ phải chịu trước khi chết.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top