Lão Tần dẫn Lục Yên đến trước cửa một căn phòng trong tầng hầm, quẹt thẻ mở khóa.
Đứng ngoài cửa, Lục Yên nhìn vào trong, căn phòng được sơn trắng bốn bề, vuông vắn, bình thường đến mức không giống nơi để nhận diện nghi phạm.
Cô vừa định hỏi lão Tần, thì đèn phòng bên cạnh bật sáng.
Qua tấm kính lớn chiếm cả một bức tường, cô thấy Trình Chu.
Đây không phải lần đầu gặp hắn, nhưng vì lần này cô biết chắc hắn là nghi phạm, nên ngay khoảnh khắc nhìn thấy, sống mũi cô như bị vật gì nặng đập vào, một mùi kim loại nồng nặc bất ngờ lan khắp mũi họng.
Không nghe được âm thanh, nhưng cô thấy hắn đang nói.
Khi nói chuyện, vẻ mặt hắn thản nhiên, cao ngạo, nếu không biết hắn là phạm nhân bị thẩm vấn, cô gần như sẽ nghĩ hắn đang ngồi trong quán cà phê nhâm nhi đồ uống.
Nhớ lại lần cuối gặp hắn ở bữa tiệc sinh nhật Đại Chung, hắn đã che giấu quá khéo.
Rõ ràng đã quen biết cô và Giang Thành Ngật từ lâu, nhưng lại giả vờ như lần đầu gặp mặt.
Nghĩ đến việc người này từng theo dõi cô từ tám năm trước, còn liên quan đến cái chết của Đặng Mạn, cô không thể đứng yên, bước nhanh đến, áp chặt tay lên tấm kính, ánh mắt khóa chặt vào hắn.
“Lời khai đến giờ vẫn chưa hoàn chỉnh.”
Lão Tần bước đến bên cạnh, trầm giọng nói.
“Hai ngày hai đêm, tên này cứng đầu như một tảng đá lạnh.
Dù kỹ thuật thẩm vấn tâm lý của bác sĩ Dụ đã có chút hiệu quả, nhưng tâm lý hắn quá khác người.
Hắn chỉ khai qua loa một phần nhỏ, vẫn còn rất nhiều chi tiết quan trọng về cách thức gây án chưa được làm rõ.
Bác sĩ Lục, vào lúc này, lời khai của nhân chứng càng thêm quan trọng.
Cô hãy nhìn kỹ, đừng sợ, đã vào tay chúng tôi, con chó này không thoát được đâu.”
“Được.”
Lục Yên nuốt xuống ngụm nước bọt đắng chát, từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Cuộc thẩm vấn có vẻ tạm dừng, không lâu sau, Giang Thành Ngật và Dụ Chính trao đổi vài câu, rồi lần lượt rời khỏi phòng.
Lão Tần vội đi theo Lục Yên ra ngoài.
“Chỉ mới bắt đầu thôi.”
Dụ Chính quay lưng về phía họ, giọng có phần mệt mỏi.
“Tư duy gây án và mốc thời gian thì tạm hiểu, nhưng còn nhiều chỗ mù mịt.
Tôi có thể hình dung rằng, còn vô số công việc cần làm.
Nhưng đội trưởng Giang, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến lâu dài.
Trong nửa tháng tới, tôi sẽ tiếp tục phối hợp với các anh, cho đến khi hoàn thiện lời khai của tên này.”
“Những việc tiếp theo quá vụn vặt, cứ để tôi sắp xếp.
Bác sĩ Dụ, mấy hôm nay anh vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Giang Thành Ngật vừa nói, vừa liếc qua Dụ Chính, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở Lục Yên.
Vừa thấy Lục Yên, lòng anh liền trấn tĩnh lại.
Sau buổi thẩm vấn vừa rồi, ngực anh như bị hai tấm đá nặng nề đè chặt, khó thở vô cùng.
Suốt quá trình thẩm vấn, có lúc anh cảm thấy lạnh toát cả người, thậm chí chỉ muốn rời khỏi phòng ngay lập tức để đích thân kiểm tra xem cô có an toàn không.
Lúc này, dù biết cô bình an vô sự, anh vẫn không kìm được việc nhìn cô thêm vài lần.
Cô bước chậm lại gần, ánh mắt luôn giao nhau với anh.
Cô trầm mặc, nhưng không hề tỏ ra yếu đuối.
“Bác sĩ Lục.”
Dụ Chính quay lại.
“Thế nào, nhận diện xong rồi chứ?”
Lục Yên không muốn để lộ cảm xúc, đi đến bên Giang Thành Ngật, gượng cười đáp: “Rồi.”
Dụ Chính cười, giọng có chút cảm thán: “Không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng cũng qua được rồi.”
Cả bốn người đều im lặng một lúc.
Giang Thành Ngật quay sang lão Tần: “Lão Tần, anh cũng mệt rồi.
Anh và bác sĩ Dụ đi nghỉ đi, những việc sau để tôi lo.”
“Đội trưởng Giang nói vậy sao được.”
Lão Tần rõ ràng biết còn nhiều việc phải làm, kiên quyết từ chối: “Tôi sẽ dẫn bác sĩ Lục đi ghi lời khai trước, xong sẽ quay lại cùng anh tiếp tục thẩm vấn tên biến thái kia.”
Lục Yên mãi nghĩ về lời khai của Trình Chu liên quan đến Đặng Mạn, nhưng Giang Thành Ngật lại không đề cập đến, và hoàn cảnh hiện tại cũng không thích hợp để hỏi, nên cô chỉ biết im lặng.
Khi vào thang máy, cô nhìn kỹ sắc mặt của Dụ Chính, lo lắng hỏi:
“Bác sĩ Dụ, anh trông không khỏe, có phải cơ thể khó chịu không?”
Dụ Chính lắc đầu, giọng hơi khàn.
Khi cửa thang máy mở, anh định bước ra, nhưng cơ thể chao đảo, ngã nhào về phía trước.
Đưa đến bệnh viện, Dụ Chính được chẩn đoán bị huyết áp cao thoáng qua và rối loạn điện giải, cần nghỉ ngơi trên giường.
Buổi tối, sau khi thăm Dụ Chính và biết anh đã ổn định, Giang Thành Ngật và Lục Yên rời bệnh viện.
“Chúng ta đi ăn trước đã.”
Giang Thành Ngật vẫn nhớ cô muốn ăn món Tứ Xuyên từ sáng.
“Ăn xong, anh còn phải quay lại cục làm thêm.”
“Tối nay vẫn không về nhà ngủ sao?”
Cô lo lắng cho sức khỏe anh vì đã thức hai đêm liên tiếp.
“Về.”
Không khí trong xe hơi ngột ngạt vì máy sưởi, anh cởi áo vest, tháo cúc đầu tiên của áo sơ mi để giảm bớt nhiệt.
Cô nhìn anh, im lặng không nói.
“Sao thế?”
Anh nghiêng người, cẩn thận cài dây an toàn cho cô.
“Có thể anh về muộn một chút, nếu em mệt thì ngủ trước đi.
Lần sau anh không ở nhà, anh sẽ nhờ dì Lưu đến ở cùng em.”
Cô vẫn im lặng nhìn anh, cảm giác sau vài giờ vừa rồi, thái độ của anh đã có chút thay đổi.
Dù ở đồn cảnh sát hay bệnh viện, anh dường như luôn muốn dõi theo cô từng giây.
“Trình Chu đã khai gì về vụ Đặng Mạn chưa?”
Nhận thấy anh cố tình lảng tránh chủ đề này, cô chủ động hỏi.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Anh đặt điện thoại sang một bên, không trả lời.
Cô cảm thấy nặng nề, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Đặng Mạn tự sát hay bị hại?
Có liên quan đến Trình Chu không?”
Ánh đèn trong bãi đậu xe hắt qua cửa kính, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt nghiêng của anh.
Anh im lặng một lúc, rồi lấy từ túi quần bên trái ra một chiếc bút ghi âm, quay sang nhìn cô: “Vụ này quá đặc biệt, lời khai của Trình Chu không được phép sao chép.
Nhưng bác sĩ Dụ , với tư cách chuyên gia tâm lý hỗ trợ phá án, được phép giữ lại lời khai.
Hôm qua, anh đã trao đổi với anh ấy và được phép mang một số đoạn ghi âm cho em nghe.”
Thái độ anh vẫn có chút do dự.
“Vậy em có thể nghe, đúng không?”
Cô hỏi, nhanh chóng cầm lấy bút ghi âm từ tay anh.
Anh quay đầu nhìn về phía trước, không phản đối.
Lục Yên thấy tim mình quặn lại.
Tám năm chờ đợi chỉ để tìm ra sự thật.
Cô cẩn thận ấn nút phát và nghe giọng một người đàn ông:
“Cô ta đã bị mấy chuyện liên quan đến đĩa DVD làm cho rối tung.
Thi trượt đại học, tình bạn cũng không giữ được.
Một người yếu đuối như vậy, mỗi ngày đều sống trong đau khổ.
Để giúp cô ta có một màn ‘bị ép tự sát’ hoàn hảo, tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ…”
Giang Thành Ngật chỉ trích ba đoạn khai, tổng cộng khoảng 45 phút.
Trong bãi đỗ xe, người qua kẻ lại.
Lục Yên chăm chú lắng nghe, hoàn toàn quên mất thế giới xung quanh.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng đến đoạn cuối, cảm giác đau đớn trào dâng trong lòng.
Khi nghe Trình Chu kể về việc nhìn thấy Đặng Mạn vào tiệm văn phòng phẩm mua bút máy, cô như rơi vào một hố sâu vô tận, bật khóc nức nở.
“Đặng Mạn—”
Nước mắt tuôn trào.
Cô siết chặt chiếc bút ghi âm nhỏ bé trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực, như thể đang nắm lấy bàn tay Đặng Mạn ngày ấy trong làn nước.
Giang Thành Ngật im lặng ôm cô vào lòng, môi khẽ chạm vào tóc cô, an ủi mà không nói một lời.
Cô khóc không ngừng, nỗi đau xé lòng vì tình bạn, tình yêu và những sinh mệnh đã ra đi.
Lục Yên khóc đến mức không phân biệt nổi mình đang khóc vì Đặng Mạn, vì cô và Giang Thành Ngật, hay vì chính bản thân mình.
Cô chỉ biết rằng chưa bao giờ mình cảm thấy đau đớn như vậy.
Tám năm dồn nén cuối cùng bùng nổ, cô không biết làm cách nào khác để giải tỏa ngoài việc gục đầu khóc nức nở.
Chiếc áo sơ mi của anh bị nước mắt cô làm ướt một mảng lớn, nhưng cô vẫn không ngừng lại, tiếng khóc xé lòng khiến người nghe cũng phải quặn thắt.
Xe khởi động, cô ngồi thu mình lại, gục vào ghế, khóc đến mức làm ướt cả lưng ghế.
Nỗi giận dữ, xót xa, bất lực lấp đầy lồng ngực, cô khóc như một con thú bị thương.
Xe dừng lại, Giang Thành Ngật vòng tay ôm cô vào lòng.
Có lẽ thêm một giờ nữa, cô mới dần bình tĩnh lại.
Anh tháo dây an toàn, bước xuống xe, đi vòng qua đầu xe rồi mở cửa cho cô.
Anh nắm lấy tay cô, dẫn đi trên con đường đông đúc.
Lục Yên nhận ra đây là đường dẫn đến quán Tứ Xuyên, bàn tay siết chặt tay anh, cuối cùng cũng ngừng khóc hẳn.
Khi đi đến đoạn đường vắng hơn, cô bất chợt nói: “Giang Thành Ngật, em vẫn thấy rất khó chịu.”
“Làm thế nào để em không khó chịu nữa?”
Anh dừng lại, dịu dàng lau nước mắt cho cô, ánh mắt tràn đầy kiên nhẫn.
“Anh cõng em một đoạn được không?”
Đôi mắt sưng húp như quả hạch đào, nhưng cô thản nhiên đưa ra yêu cầu.
Anh nhìn cô, không thấy khó coi, ngược lại còn cảm thấy cô thật trẻ con.
Ánh mắt anh chợt mơ màng, như thấy lại cô gái 18 tuổi năm nào.
Lòng anh đau nhói, có chút lo lắng mơ hồ.
Anh vui vẻ quay lưng lại, nói: “Lên đi.”
Cô trèo lên lưng anh, để mặc anh vững vàng cõng mình.
Cô vòng tay ôm lấy vai anh, má áp sát gò má anh.
Một cảm giác an toàn lạ kỳ ùa tới, cô mong mỏi được anh cõng như vậy cả đời.
“Lục Yên.”
Anh im lặng một lúc, rồi bất chợt nói, “Chúng ta kết hôn nhé.”
Xung quanh phút chốc lặng thinh.
Khi nhận thức được lời anh nói, sống mũi cô cay xè, ôm chặt lấy cổ anh.
Không chút do dự, cô nghẹn ngào đáp: “Được.”
Anh cảm nhận có gì đó mát lạnh rơi xuống cổ mình, biết đó là nước mắt cô.
Đi thêm một đoạn, anh khẽ nói: “Khóc một lần cho xong tối nay đi.”
“Tại sao?”
Cô thấy ấm ức, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Anh nghiêng mặt, giọng nói đầy chắc chắn: “Từ mai trở đi, em chỉ được cười, không còn cơ hội để khóc nữa.”
Cô sững sờ một lúc lâu, rồi mạnh mẽ xoay mặt anh lại, hôn tới tấp.
Vừa khóc vừa cười, cô nói: “Giang Thành Ngật, anh sao lại tốt như vậy.”
Một lời hứa.
Cứ theo lời anh nói.
Từ nay về sau, chỉ có nụ cười, không còn nước mắt.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.