Kim Cương tông lão tổ ngay lập tức trở nên cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả phía ngoài tiệm thuốc.
Trên đầu đường, lão giả lớn tiếng hô lên:
“Ân công!”
Trong cách xưng hô này chứa đựng vô vàn tình cảm, và sắc mặt của lão giả càng thêm kích động.
Toàn thân hắn run rẩy, đôi mắt ngấn lệ, biểu cảm vô cùng mãnh liệt, như thể mọi cảm xúc trong người đang trào dâng dữ dội.
“Ta đã tìm ngài rất lâu, rất lâu rồi!”
“Ân cứu mạng ngày trước của ngài, ta mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Chỉ tiếc là lúc đó ta còn đắm chìm trong tu hành, khi tỉnh lại thì lão nhân gia ngài đã rời đi.”
“Ngài thậm chí không thu một xu phí khám bệnh hay đan dược với ta!”
Giọng lão giả run rẩy, cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, kiên trì tiến thêm vài bước, đến gần cửa tiệm thuốc của Hứa Thanh, còn cách hơn mười trượng.
“Chuyện này khiến ta vô cùng áy náy, vì thế ta không ngừng tìm kiếm ngài.
Trời cao có mắt, rốt cuộc hôm nay ta cũng tìm thấy lão nhân gia ngài.”
Lão giả lau khóe mắt, ngay trước cửa tiệm thuốc, hắn cúi đầu trịnh trọng bái lạy Hứa Thanh, người vẫn đứng yên mặt không biểu cảm.
Khi ngẩng đầu lên, lão giả nhìn Hứa Thanh với ánh mắt cầu khẩn.
“Lần này, xin ngài cho ta cơ hội báo đáp ân tình.
Nhất định ngài phải nhận lấy đại lễ mà ta đã chuẩn bị.”
Lão giả chịu đựng sự đau lòng, lấy ra ba chiếc túi trữ vật, hai tay nâng lên.
Trần Phàm Trác nhìn thấy cảnh tượng này mà lòng đầy mờ mịt.
Hắn có thể cảm nhận được sự chân thành và kích động của lão giả, kẻ trước đây còn hùng hổ giờ lại đang hạ mình.
Nhất là khi hắn nhận ra lão giả chỉ có ba chiếc túi trữ vật, và giờ vì muốn báo ân, lão sẵn sàng dâng tất cả lên.
Cảnh tượng này khiến Trần Phàm Trác cảm động, nhưng cũng cảm thấy vô cùng quái dị.
Theo bản năng, hắn quay lại nhìn về phía Hứa Thanh, vị đại sư trong tiệm thuốc.
Bên trong tiệm, Hứa Thanh vẫn điềm tĩnh vuốt ve chiếc bình trong suốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão giả đang run rẩy bên ngoài.
Trong tâm trí hắn, lời nói của Kim Cương tông lão tổ nhanh chóng truyền đến:
“Chủ tử, người này có lừa dối, gian dối vô cùng.
Hắn không phải là chim tốt đâu!
Nhìn qua thì giống như trong thoại bản những kẻ phản trắc, rất dễ trở mặt.
Không giống với ta chút nào.”
Hứa Thanh không để ý đến lời của Kim Cương tông lão tổ, mà bước ra khỏi tiệm thuốc.
Lão giả này dùng mưu mẹo, Hứa Thanh nhìn thấu rõ mọi chiêu trò của hắn.
Những thủ đoạn như vậy có thể hiệu quả với người khác, nhưng với Hứa Thanh thì chẳng có tác dụng gì.
Lần trước để lão giả trốn thoát, nhưng hôm nay gặp lại, Hứa Thanh không có ý định buông tha.
Kim Cương tông lão tổ cũng cảm nhận được sát ý từ Hứa Thanh, liền chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lệnh ra tay.
Khi Hứa Thanh tiến đến gần hơn, áp lực đè nặng lên lão giả càng lớn.
Trán hắn đầy mồ hôi, tim đập loạn nhịp khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hứa Thanh.
Thấy phương pháp của mình không hiệu quả, lão giả hoảng loạn, trong lúc quét mắt nhìn Trần Phàm Trác, hắn bỗng nhiên cắn răng và lớn tiếng nói:
“Ân công, ngài đối với Lý Hữu Phỉ ta ân lớn như trời biển.
Hôm nay, xin ngài nhất định nhận lễ tạ của ta, Lý Hữu Phỉ!”
Nghe cái tên Lý Hữu Phỉ, Trần Phàm Trác cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn cố gắng lục lọi ký ức.
Lão giả lo lắng khi thấy Trần Phàm Trác vẫn chưa nhận ra mình, bèn gấp gáp lớn tiếng hơn:
“Ta, Lý Hữu Phỉ, đã sống hai giáp tại Khổ Sinh sơn mạch, tranh đấu cả đời, cuối cùng hiểu được tầm quan trọng của việc biết ơn.
Ân công, cái ngày ngài ra đi…”
Ngay khi lão giả nói đến đây, Trần Phàm Trác bỗng nhiên nhớ ra, ánh mắt trợn to, kinh hãi thốt lên:
“Ngài là Khổ Sinh Tiên Nhân, Lý Hữu Phỉ tiền bối!”
Trần Phàm Trác kinh ngạc tột độ.
Trần Phàm Trác nhìn chằm chằm lão giả trước mặt, cảm xúc trong lòng dâng trào.
Hắn thở dốc, nhìn lão với sự kính sợ và chấn động.
Trong những năm sống ở Khổ Sinh sơn mạch, hắn đã từng nghe vô số truyền thuyết về Lý Hữu Phỉ, người vừa chính vừa tà, nhưng xét về tổng thể, hiệp khí lớn hơn tà khí.
“23 năm trước, hắn đã giết toàn bộ Lân Huyết tông, giải cứu vô số trẻ sơ sinh phàm tục khỏi việc bị luyện đan.
Khổ Sinh sơn mạch vẫn lưu truyền rằng chính Khổ Sinh Tiên Nhân Lý Hữu Phỉ đã ra tay.”
“Hơn bốn mươi năm trước, khi Bái Huyết tông gây tội ác, hắn cũng ra tay tàn sát hơn phân nửa đệ tử tà phái trong ba ngày.”
“Trong suốt sáu mươi năm qua, hắn thường xuyên giúp đỡ phàm nhân tại các thổ thành trong lúc gặp thiên tai, nhân họa.”
Trần Phàm Trác thở sâu, cúi đầu thật sâu trước lão giả: “Tiền bối, chuyện động phủ là lỗi của vãn bối.
Mọi vật phẩm vãn bối sẽ trả lại đầy đủ.
Kính xin tiền bối tha thứ.”
Trần Phàm Trác có vẻ kích động, nhưng hắn hiểu rõ rằng, kẻ sống sót ở Khổ Sinh sơn mạch như hắn đều không phải hạng tầm thường.
Hắn có thể nhận ra mối liên hệ giữa lão giả và Hứa Thanh.
Dù tình thế thật hay giả, đây có thể là cơ hội tốt để hóa giải nguy cơ của mình.
Lão giả nghe đến đây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật hắn chính là Lý Hữu Phỉ, người thường xuyên thay đổi thân phận để làm việc trong bóng tối.
Trong lúc đối mặt với sinh tử nguy cơ, hắn muốn Hứa Thanh thấy rằng mình vẫn có giá trị để sống sót.
Lý Hữu Phỉ hiểu rằng những người muốn gia nhập Nghịch Nguyệt điện như Hứa Thanh đều là những kẻ không cam chịu số phận.
Hắn muốn cho Hứa Thanh biết, bản thân hắn cũng là một người như vậy, dù chưa hoàn toàn vượt qua được khảo hạch của Nghịch Nguyệt điện.
Nghĩ đến đây, lão giả nhìn Hứa Thanh với ánh mắt cầu xin.
Hứa Thanh dừng bước, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào Lý Hữu Phỉ nhưng không nói gì.
Sự im lặng của Hứa Thanh khiến tâm trạng của lão giả càng thêm căng thẳng, áp lực trên vai hắn không ngừng gia tăng.
Một lúc sau, Hứa Thanh giơ tay phải lên, lập tức ba túi trữ vật trước mặt lão giả bay đến tay hắn.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Sau đó, Hứa Thanh quay người bước vào tiệm thuốc mà không nói thêm lời nào.
Khi Hứa Thanh rời đi, áp lực khủng khiếp đè nặng trên người lão giả lập tức biến mất.
Cảm giác thoát chết khiến Lý Hữu Phỉ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn bóng lưng của Hứa Thanh, cúi đầu trịnh trọng bái lạy, rồi nhanh chóng rời đi.
Lão giả không hề nhận ra rằng từ trong bóng tối, một con mắt thuộc về Ảnh tử đang âm thầm theo dõi hắn.
Hứa Thanh không giết Lý Hữu Phỉ ngay lập tức, hắn muốn quan sát thêm.
Nếu Lý Hữu Phỉ thật sự là người như Trần Phàm Trác miêu tả, Hứa Thanh có thể tha cho hắn.
Nhưng nếu phát hiện ra hắn có ý định xấu hay gian trá, Ảnh tử sẽ ra tay tiêu diệt hắn triệt để.
Sau khi Lý Hữu Phỉ rời đi, bầu trời dần trở lại bình thường.
Sương mù biến mất, không còn dấu vết của sự quỷ dị trước đó.
Trần Phàm Trác nhìn tất cả với lòng kính sợ đối với Hứa Thanh đã đạt đến cực điểm.
Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã cung kính từ đầu, và giờ đây càng cảm thấy cần phải cẩn trọng hơn nữa.
Trần Phàm Trác cúi đầu một lần nữa trước tiệm thuốc, rồi từ từ rời đi.
Bên trong tiệm thuốc, Linh Nhi tròn xoe mắt nhìn Hứa Thanh với ba túi trữ vật trong tay.
Với tính cách tham tiền của Linh Nhi, Hứa Thanh đã hiểu rõ từ khi tiệm thuốc mở cửa.
Cười nhẹ, Hứa Thanh dùng thần thức kiểm tra túi trữ vật, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm, hắn đưa túi cho Linh Nhi.
Linh Nhi reo lên vui mừng, nhanh chóng nhận lấy và bắt đầu dò xét từng túi, như thể đang mở một chiếc hộp ước nguyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy niềm vui sướng khi lấy ra từng món bảo vật.
Hứa Thanh nhìn Linh Nhi một lúc, rồi quay lại phòng sau, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống.
Hắn lấy tấm gương ra và bắt đầu nhập thần, tiếp tục hành trình phá vỡ rào cản.
Cứ thế, ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Vào buổi rạng sáng ngày thứ tư, Hứa Thanh cuối cùng cũng đứng trước ánh sáng tiếp ứng của Nghịch Nguyệt điện.
Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc phấn khích và mong đợi.
“Dùng hơn một tháng, cuối cùng ta cũng sắp hoàn thành khảo hạch thứ ba này!”
“Quá khó khăn.”
Hứa Thanh thầm cảm thán, tay phải nắm lại, dồn toàn bộ sức mạnh để tung ra một quyền mãnh liệt về phía trước.
Tiếng ken két vang lên, và đoạn đường cuối cùng dài một trượng đã bị phá vỡ.
Ngay khi đường thông được mở, một luồng sáng chói lòa bao trùm lấy Hứa Thanh.
Hắn bước tới trước, như đi qua một tầng nước lạnh lẽo, và khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trong một ngôi miếu cổ xưa.
Ngôi miếu này không lớn, chỉ khoảng mười trượng vuông vức, ánh sáng trong đó ảm đạm, không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống hay hương khói.
Trong miếu chỉ có một bệ thờ, ngoài ra không có gì khác.
Hứa Thanh phát hiện mình đang đứng trên bệ thờ, nhưng không còn trong hình dáng con người.
Thay vào đó, hắn đã trở thành một pho tượng.
Pho tượng này mặc trường bào, với dung mạo của một lão giả, thần sắc nghiêm nghị, mang dáng vẻ uy nghiêm.
Cái cằm của pho tượng còn có râu dài chấm ngực, và sau lưng là một cái hồ lô khổng lồ.
Nhìn từ xa, pho tượng toát lên cảm giác thần thánh.
Quan sát kỹ hơn hình dáng của chính mình, Hứa Thanh phát hiện pho tượng này dường như được ban cho sinh mệnh từ một lực lượng bên ngoài, không phải của hắn.
Nó có vẻ như là một chiếc áo giáp được ban phát từ nơi đây.
“Sao lại như vậy?
Ngôi miếu này vốn đã có một pho tượng, và sau khi ta tiến vào, linh hồn ta đã nhập vào pho tượng này?”
Hứa Thanh suy nghĩ một lúc rồi thử di chuyển.
Cả ngôi miếu rung chuyển, bụi bặm rơi xuống khi Hứa Thanh bắt đầu điều khiển thân thể pho tượng, bước từng bước xuống khỏi bệ thờ.
Mỗi bước đi của hắn đều không mấy linh hoạt, nhưng hắn dần dần quen với cảm giác này.
Sau khi khám phá toàn bộ ngôi miếu, Hứa Thanh nhận thấy tu vi của mình ở đây không có tác dụng, tất cả sức mạnh đều bị phong tỏa bởi lớp áo giáp pho tượng.
Để di chuyển, hắn chỉ có thể dựa vào việc điều khiển thân thể pho tượng.
Tuy nhiên, túi trữ vật vẫn có thể sử dụng được.
Ánh mắt Hứa Thanh hướng về phía cánh cửa lớn của miếu.
Cánh cửa đã bị thời gian ăn mòn, màu đỏ thẫm của nó phai mờ và nổi lên lớp da vỡ vụn.
“Phía ngoài cánh cửa này, chính là Nghịch Nguyệt điện.”
Với ánh mắt mong chờ, Hứa Thanh khống chế pho tượng bước đến gần cánh cửa.
Khi tay hắn chạm vào cánh cửa, bất ngờ một dị biến xảy ra!
Cùng lúc đó, ở biên giới Thanh Sa đại mạc, bên ngoài Khổ Sinh sơn mạch, một luồng ánh sáng rực rỡ năm màu đang bay nhanh qua bão cát.
Luồng sáng này di chuyển với tốc độ kinh hoàng, khi thì lóe lên rồi thuấn di đến vị trí xa hơn, càng lúc càng nhanh.
Những hiểm nguy trong đại mạc dường như chẳng là gì với nó.
Với tốc độ đủ nhanh, nó có thể tránh khỏi mọi trở ngại.
Thỉnh thoảng, luồng sáng này sẽ dừng lại giữa không trung, như thể đang dò tìm một phương hướng.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy rằng bên trong ánh sáng đó chính là Anh Vũ, con nối dõi của Ngô Kiếm Vu.
Anh Vũ dừng lại, chiếc mũi nhún vài cái, đầu lắc lư để tìm kiếm vị trí.
Giờ đây, khi nó đã ở cách Khổ Sinh sơn mạch không xa, ánh mắt của nó sáng lên.
“Còn là gia gia ta lợi hại, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”
“Tình cảnh này, nếu cha ta ở đây, nhất định sẽ thi hứng dâng trào và ngâm thơ một bài.
Ta, người thông minh nhất trong số các con nối dõi của cha, sẽ thay cha ngâm thơ vậy.”
“Nhất vũ xuất thế đa toán thí, khoái khiếu ba ba gia lai liễu.”
[“Một con vẹt mới ra đời, cha của nó có đáng kể gì, hãy gọi ông của nó đến đây.”]
Anh Vũ ngạo nghễ mở miệng, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối vì không có ai bên cạnh để tán thưởng tài năng thơ ca của mình.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi