Chương 584: Thiên Nhân chi biện

Bộ truyện: Đại Đạo Chi Thượng

Tác giả: Trạch Trư

“Ta cũng không rõ Thiên Cơ Sách có thật sự ở trên người ta hay không, chỉ là khi ta hợp đạo tại Thiên Đình, ý thức đột nhiên bị Thiên Cơ Sách triệu hồi đi.”

Trần Thực cũng không hề giấu giếm, kể lại tường tận chuyện bản thân từng gặp được Thiên Cơ Sách, cùng việc Thiên Đạo đạo văn của Thiên Cơ Sách lưu lại dấu ấn sâu bên trong ý thức hắn, “Ta không biết những dấu ấn Thiên Đạo này có tác dụng gì, nhưng khi tu luyện Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, ta tự nhiên lĩnh ngộ được những ảo diệu ẩn chứa trong các kiếm chiêu, phát huy uy lực của kiếm pháp đến cực hạn.”

Trọng Lân nghe xong thì trợn mắt há mồm. Tuy hắn đã đoán được Thiên Cơ Sách giúp Trần Thực lĩnh hội, nhưng không ngờ trong sâu thẳm ý thức của Trần Thực lại tồn tại một quyển Thiên Cơ Sách hoàn chỉnh.

“Thiên Cơ Sách thần cơ diệu toán, nhất định đã tính ra bản thân sẽ gặp kiếp nạn, cho nên mới lưu lại dấu ấn vào ý thức của ngươi, để tránh thoát tai kiếp này!”

Trọng Lân kích động đến mức đi tới đi lui không ngừng, bỗng nhiên dừng lại cười nói: “Thiên Đình đang chuẩn bị tái tạo Thiên Cơ Sách, Trần đạo hữu, trong ý thức của ngươi có ẩn chứa dấu ấn của Thiên Cơ Sách, đây chính là cơ hội để lập công kiến nghiệp! Ngươi chỉ cần giao ra dấu ấn của Thiên Cơ Sách, giúp tái tạo Thiên Cơ Sách, công lao của ngươi tất nhiên là lớn không gì sánh được!”

Trần Thực hỏi dò: “Giao ra bằng cách nào?”

“Chỉ cần giao ra ý thức của ngươi là được…”

Trọng Lân nói đến đây thì khựng lại, chau mày trầm tư.

Nếu Thiên Đình biết trong ý thức của Trần Thực cất giấu Thiên Đạo lạc ấn của Thiên Cơ Sách, tất nhiên sẽ trích xuất ý thức của Trần Thực ra, rồi cẩn thận tìm kiếm những dấu ấn này. Một phen tìm kiếm như vậy, chỉ e cần phải tốn thời gian rất dài, thậm chí là nhiều năm, mới có thể lục soát ra toàn bộ lạc ấn Thiên Đạo.

Trong khoảng thời gian đó, ý thức của Trần Thực mơ tưởng quay lại thân thể là chuyện không tưởng!

Huống chi, việc này cũng không do Trần Thực quyết định, không phải hắn có quyền lựa chọn.

Điều càng mấu chốt hơn, chính là Thiên Đình sau khi tái tạo Thiên Cơ Sách, tất sẽ hủy đi “sao lưu”, mà Trần Thực chính là bản sao lưu ấy!

Thiên Đình thu thập đạo văn Thiên Đạo mà các Thiên Cơ tú sĩ lĩnh hội, sẽ không tiêu diệt những tú sĩ ấy, vì những gì họ lĩnh ngộ chỉ là muôn một trong biển cả, hơn nữa lại phân tán trong các tú sĩ của Thiên Cơ phủ, có tiêu diệt hay không cũng không ảnh hưởng đại cục.

Thế nhưng, nơi Trần Thực lại là dấu ấn Thiên Đạo hoàn chỉnh, nên nhất định phải bị tiêu hủy!

Trọng Lân mặt mày ủ rũ, nếu muốn Trần Thực giao ra dấu ấn, tức là buộc Trần Thực phải chết, thậm chí sống không bằng chết. Trần Thực đã từng cứu mạng hắn trong Luyện Ma Tỉnh, lẽ nào hắn có thể lấy oán báo ân?

Thế nhưng thân là Thiên Cơ tú sĩ, hắn lại mang trọng trách trên vai, trái với chức trách cũng không phải điều hắn mong muốn.

Trần Thực thấy hắn đang giằng co trong lòng, liền bước tới vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười nói: “Tú sĩ, ngươi tuân theo Thiên Đạo, lại giãy dụa trong nhân đạo, khó mà quyết đoán. Cớ sao không thuận theo bản tâm?”

Trọng Lân ngẩn ra, chắp tay thỉnh giáo: “Thế nào gọi là nhân đạo?”

“Nhân đạo, Lão Tử viết là đức. Phu Tử viết là nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương cung kiệm nhượng, trung hiếu liêm sỉ dũng.”

Trần Thực mỉm cười nói tiếp: “Mặc Tử nói là kiêm ái, phản đối chinh phạt. Mạnh Tử nói dân là quý nhất, xã tắc thứ nhì, quân là nhẹ nhất. Hàn Phi Tử cho rằng trị loạn phải dựa vào pháp và thuật, cốt lõi không nằm ở thưởng phạt. Phật Đà dạy rằng chúng sinh bình đẳng. Người thường thì viết về củi gạo dầu muối tương giấm trà, cầm kỳ thư họa ca múa hoa, còn gọi là khói lửa nhân gian. Đó chính là nhân đạo. Ngươi tuân theo Thiên Đạo, cho rằng ta nên giao ra dấu ấn Thiên Đạo để tái tạo Thiên Cơ Sách. Nhưng lại thấy nếu ta giao ra thì tất phải chết, phụ bạc ân nghĩa, trong lòng ngươi do dự giằng co, ấy là nhân đạo.”

Trọng Lân lại hỏi: “Vậy ta nên lựa chọn thế nào?”

Trần Thực mỉm cười đáp: “Không thuận theo nhân đạo, chính là không phải người. Hai chữ Tiên Nhân, vẫn còn chữ ‘Nhân’. Lựa chọn thế nào, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

Trong đầu Trọng Lân như vang lên một tiếng sấm nổ, vô số âm thanh hỗn tạp ập tới, trong đầu hắn tranh luận không dứt, kẻ thì bảo hắn nên thuận theo Thiên Đạo, người lại khuyên hắn nên làm người trước. Còn có những kiến giải về Thiên Đạo mà hắn lĩnh ngộ từ Thiên Cơ Sách cũng ào ào xuất hiện, hóa thành đạo âm lặp đi lặp lại tụng niệm.

Thậm chí ký ức xưa cũ cũng ùn ùn kéo về, hiện lên trong tâm trí hắn không ngừng, đủ loại thanh âm vang rền, khiến hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Khi hắn còn đang thiên nhân giao chiến, Trần Thực đã tiếp tục ma luyện Hỗn Nguyên Kiếm Kinh.

Chiêu thứ sáu — Thu Tồ Phong Vũ.

Thu tồ phong vũ, dục tố tuyết sương.

Chiêu thứ bảy, Đại Mạc Sa Tẫn.

Đại mạc sa tẫn, nghiêm huyệt nan trắc.

Chiêu thứ tám, Thiên La Tạp Khuyết.

Thiên la tạp khuyết, hồng luân như huyết.

Chiêu thứ chín, Hồng Mông Phẩu Phân.

Hồng Mông Phẩu Phân, Huyền Hoàng phán cách.

Tám chiêu phía trước, mỗi khi Trần Thực thi triển, tinh nghĩa trong kiếm chiêu tự nhiên hiện rõ, từ đó dễ dàng lĩnh ngộ ra những ảo diệu ẩn tàng trong từng chiêu pháp. Ngoại trừ chiêu thứ tám Thiên La Tạp Khuyết có phần khó lĩnh hội, nhưng sau vài lần thi triển, Trần Thực cũng đã nắm được ảo diệu bên trong.

Duy chỉ có chiêu thứ chín Hồng Mông Phẩu Phân, mặc cho hắn thi triển bao nhiêu lần, tâm niệm vận chuyển thế nào, trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng, chiêu này hoàn toàn không thể phát huy uy lực, dù chỉ nửa phần!

Trần Thực không chịu khuất phục, lại lần nữa thi triển Hồng Mông Phẩu Phân, mong muốn có thể lĩnh ngộ ra cái gọi là “Hồng Mông Phẩu Phân, Huyền Hoàng phán cách” trong lời miêu tả, thế nhưng chiêu này vẫn chỉ có hình mà không có thực, hoàn toàn không có lấy một tia uy năng.

Trần Thực chớp mắt mấy cái, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ngay cả Thiên Đạo cũng không thể hiểu rõ ảo diệu của chiêu này? Hay là nói, chiêu thứ chín trong Hỗn Nguyên Kiếm Kinh này, đã vượt ra ngoài phạm trù của Thiên Đạo rồi?”

Nhưng điều này sao có thể?

Nhảy ra Ngũ Hành, siêu thoát Âm Dương, thì còn có thể lý giải. Nhưng vượt qua cả Thiên Đạo, điều đó quá mức hoang đường!

Thế nhưng nếu chiêu này không hề vượt khỏi Thiên Đạo, cớ sao lại không thể lĩnh hội?

“Có thể thấy được, ta có thể tìm hiểu được ảo diệu của Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, những Thiên Đạo lạc ấn kia hẳn là vẫn còn chút tác dụng.”

Trần Thực lại lần nữa thi triển Hồng Mông Phẩu Phân, vẫn là không có nửa điểm uy lực, ánh mắt dần lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn thầm nghĩ: “Thiên Đạo còn không hiểu, ta cũng mờ mịt chẳng khác gì… Nhưng Thiên Đạo làm không được, không có nghĩa là ta không thể làm! Một chiêu này, sớm muộn gì ta cũng sẽ lĩnh ngộ ra!”

Sau một hồi lâu, hắn buông ra một tiếng than.

“Quá khó khăn!”

So với khi hắn lĩnh hội Đại Hoang Minh Đạo Tập, tìm ra sơ hở trong công pháp, thì chiêu này còn khó hơn gấp bao nhiêu lần!

“Cái gọi là Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, thật sự là ai cũng có thể học, phổ biến như công pháp bình thường sao?”

Trần Thực tuyệt vọng đến mức muốn buông xuôi, chợt nghĩ đến một chuyện quái lạ: Hỗn Nguyên Kiếm Kinh chiêu cuối cùng vượt khỏi Thiên Đạo, rõ ràng là tiên pháp cấp cao nhất, vậy mà lại là công pháp ai cũng có được, chỉ cần phi thăng là có thể học? Chuyện này sao có thể?

“Lại còn Hỗn Nguyên Đạo Kinh, môn công pháp này cũng huyền diệu khó lường, e rằng còn ở trên cả Đại Hoang Minh Đạo Tập. Vừa có công pháp, vừa có nguyên bộ thần thông, đến tột cùng là ai đã lưu lại Hỗn Nguyên Đạo Kinh?”

Chuyện này quá đỗi quỷ dị.

Đem công pháp thần thông cấp cao nhất xem như công pháp phổ thông phổ truyền khắp nơi, rốt cuộc là ai có thủ đoạn lớn đến vậy? Mục đích lại là gì?

“Ta nghĩ thông rồi!”

Đột nhiên, tiếng hô của Trọng Lân vang lên, khiến Trần Thực giật mình bừng tỉnh. Chỉ thấy Trọng Lân hét lớn một tiếng, nhảy vọt lên thật cao, kích động nói: “Ta nghĩ thông rồi! Trần đạo hữu, ta cuối cùng đã suy nghĩ rõ ràng!”

Trần Thực nhìn hắn, trong lòng đầy nghi hoặc không biết hắn rốt cuộc đã nghĩ thông điều gì.

Trọng Lân vô cùng hưng phấn nói: “Cuối cùng ta đã hiểu rõ mối quan hệ giữa Thiên Đạo và Nhân Đạo!”

Trần Thực nói: “Dám thỉnh giáo?”

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Trọng Lân khó giấu vẻ kích động, lập tức nói nhanh: “Thiên Đạo bao quát vạn tượng, dung chứa chúng sinh. Con người là linh trưởng trong vạn vật, cũng nằm trong Thiên Đạo. Mọi người thuận theo Thiên Đạo, thì có hôn nhân gả cưới, sinh lão bệnh tử; nếu không thuận Thiên Đạo, thì lại tìm đường cầu đạo để trường sinh bất tử. Nhân đạo đối với Thiên Đạo, vốn luôn tồn tại thuận và nghịch. Ta là Thiên Cơ tú sĩ, là người giải đọc Thiên Đạo, nhưng đồng thời ta cũng là một linh trưởng, cho nên ta cho rằng, ta nên thuận thiên mà ứng nhân.”

Trần Thực nghi hoặc hỏi: “Xin giải thích rõ hơn?”

Trọng Lân mỉm cười nói: “Thiên Đạo lựa chọn ngươi, chủ động đem Thiên Đạo lạc ấn lưu tại trong ý thức của ngươi, ta hẳn là nên thuận theo ý chỉ Thiên Đạo, không nên nhúng tay vào. Đây gọi là thuận thiên. Còn ngươi có ân với ta, từng cứu ta một mạng, đối đãi với ta như bằng hữu, ta lúc này thuận theo nhân đạo, nên lấy ân báo ân, không thể đi Thiên Đình tố cáo. Đây gọi là ứng nhân. Thuận thiên ứng nhân, chính là đạo xử thế của ta!”

Hắn ngộ ra điểm này, trong lòng như được khai mở, chỉ cảm thấy thiên địa khoáng đạt, từ nay về sau trong mọi hành vi xử thế đều có nguyên tắc rõ ràng, con đường cũng theo đó mà thông suốt, sáng rỡ!

Thậm chí, nhận thức này còn có thể vận dụng vào việc tu hành thần thông đạo pháp của chính mình, từ đó diễn sinh ra vô số biến hóa thần thông trước nay chưa từng nghĩ đến!

Trần Thực trầm ngâm suy nghĩ, rồi mỉm cười nói: “Trọng đạo hữu đối với lý giải thiên nhân chi đạo, đã vượt qua ta một bậc.”

“Không dám.”

Trọng Lân cười đáp: “Nếu không có đạo hữu chỉ điểm, ta vẫn là kẻ ngơ ngác hồ đồ, chỉ biết mù quáng tuân theo Thiên Đạo, thực chất chẳng qua là vâng lệnh Thiên Đình thần quyền, chẳng khác gì kẻ mê muội.”

Trần Thực khiêm tốn thỉnh giáo: “Tuy ta có Thiên Đạo lạc ấn, nhưng đối với Thiên Đạo lại hiểu biết cực kỳ nông cạn. Những lạc ấn Thiên Đạo trong ý thức ấy, phải dùng như thế nào, lý giải ra sao, làm thế nào để lĩnh ngộ? Những điều này ta hoàn toàn không rõ. Đạo hữu là Thiên Cơ tú sĩ, người chuyên giải đọc Thiên Đạo, còn xin chỉ dạy.”

Trọng Lân cười nói: “Đạo hữu, ta giải đọc Thiên Đạo đạo văn, chẳng qua là như trăng trong nước, hoa trong sương, hoa không phải hoa, nguyệt chẳng phải nguyệt, chỉ là biểu tượng bên ngoài, còn đối với chân chính Thiên Đạo thì lại chẳng nhìn ra được gì. Đạo hữu không cần lý giải Thiên Đạo đạo văn, chỉ thuận theo bản tâm thi triển thần thông, vậy mà lại tự nhiên cảm ngộ ra ảo diệu trong kiếm chiêu, chẳng phải là còn vượt hơn ta rất nhiều sao?”

Trần Thực dò hỏi: “Vậy tức là… ngay cả ngươi cũng không biết nên lý giải thế nào để lĩnh ngộ?”

“Đúng vậy.”

Trọng Lân thẳng thắn gật đầu: “Đạo hữu là Kim Tiên, đã phi thăng đến Địa Tiên giới, Thiên Cơ Sách vì thế mới lưu lại trong ngươi một đoạn đạo văn kỳ dị. Ta giải đọc đạo văn, cho rằng ngươi có khả năng là đại gian đại ác, bởi vậy mới đến đây dò xét. Nhưng đoạn đạo văn này nhất định đã chỉ ra ngươi đại gian đại ác sao? Từ khi kết giao đến nay, ta không cho là vậy. Có thể thấy được, cho dù là Thiên Cơ tú sĩ giải đọc Thiên Đạo đạo văn, cũng chưa chắc đã hiểu đúng.”

Trần Thực mỉm cười nói: “Ta không phải Kim Tiên, ngươi đã hiểu lầm rồi.”

Trọng Lân mỉm cười nhìn hắn, mà Trần Thực cũng giữ nụ cười, nhìn thẳng lại.

“Ta đột nhiên lại cảm thấy ngươi chính là kẻ đại gian đại ác.” Trọng Lân nói.

Trần Thực liền bật cười ha hả.

Trọng Lân lại nói tiếp: “Bất quá, ngươi hợp đạo tại Thiên Đình, không theo quy củ, lẽ ra Thiên Đình phải sớm ra tay, đem đạo cảnh của ngươi phế bỏ. Thế nhưng, đến nay Thiên Đình vẫn chưa tìm đến ngươi, vì sao vậy?”

Hắn đầy vẻ nghi hoặc.

Ngay cả Trần Thực cũng có phần mơ hồ, nói: “Có lẽ là trong Thiên Đình, thực sự có người âm thầm bảo hộ ta.”

Trong lòng hắn mờ mịt, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là Hậu Thổ nương nương đã ra tay, ban cho ta một chỗ dựa, cho nên Thiên Đình mới chưa xử lý chuyện ta hợp đạo?”

Đang miên man suy nghĩ, thì tiếng của tổng binh Trương Nhàn từ xa vọng đến: “Trần đạo hữu, Thiên Vương có lệnh, mời ngươi lập tức đến gặp.”

Hắn đứng bên ngoài đạo cảnh nơi Trần Thực hợp đạo, không được phép của Trần Thực thì không thể bước vào đạo cảnh này, đành phải truyền âm từ xa.

Không chỉ có hắn, mà ngay cả Thiên Binh đang tu luyện đạo pháp tại Tây Thiên Đãng cũng không thể đặt chân vào đạo cảnh của Trần Thực, chỉ có thể đi vòng qua mà tránh. Trớ trêu thay, đạo cảnh của Trần Thực lại có phạm vi quá rộng, kéo dài đến vạn dặm.

May mà Tây Thiên Đãng bản thân đã rộng lớn vô cùng, cho nên dù thiếu đi một mảnh đất lớn như vậy cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là có chút chướng ngại trong việc quan sát thiên tượng.

Trần Thực cùng Trọng Lân rời khỏi đạo cảnh, Trương Nhàn lập tức tiến lên đón, nói: “Thiên Vương muốn gặp ngươi, mau chóng đi một chuyến. Chuyện này không thể trì hoãn!”

Trần Thực dò hỏi: “Thiên Vương vì sao muốn gặp ta?”

Trương Nhàn lắc đầu: “Không biết.”

Trần Thực khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia bất an.

Trương Nhàn đi trước dẫn đường, rất nhanh đã đến được Đốc Chiến Đài. Đốc Chiến Đài bồng bềnh giữa tầng không Tây Thiên Đãng, là một mảnh cung khuyết tiên gia, tọa lạc cao vời, từ nơi đây có thể thu trọn Tây Thiên Đãng vào trong tầm mắt.

Lý Thiên Vương tay nâng Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, đứng trên một lầu các nguy nga giữa đài ngọc, từ trên cao quan sát chúng tướng Tây Thiên Đãng diễn luyện đạo pháp.

Trương Nhàn đưa Trần Thực đến nơi, liền dừng bước, nói: “Ta chỉ là một tổng binh nho nhỏ, không có tư cách bước lên trên.”

Trần Thực theo đó bước lên mười bậc thang, chỉ thấy hai bên Đốc Chiến Đài đứng san sát các Thần Nhân, ai nấy đều cường đại vô song, thần lực khuấy động, thần thái trang nghiêm.

Trần Thực không dám phân tâm, dọc theo bậc thang mà đi lên, có cung nữ tiếp dẫn, mời hắn vào trong ngọc lâu. Trần Thực cúi đầu bước theo, đi qua năm đạo cầu thang, xuyên qua hành lang khúc khuỷu, tiến vào một gian phòng trà, lại từ một bên vòng qua, mới đến được nơi Lý Thiên Vương đang đứng trên ngọc đài.

Trần Thực khom người thi lễ: “Thiên Binh Trần Thực, bái kiến Thiên Vương!”

Lý Thiên Vương tay vẫn nâng bảo tháp, không quay đầu lại, chỉ nói: “Thần Tiên vốn là một nhà, ngươi đã là tiên chân, không cần đa lễ. Trần tiên gia, đến đây.”

Trần Thực liền đứng thẳng người, đi đến bên cạnh ngọc đài.

Vừa đứng bên cạnh Lý Thiên Vương, hắn liền cảm thấy thân thể vị Thiên Vương này vĩ ngạn phi thường, khí tượng mênh mông, so với bản thân hắn thì thể phách lớn hơn rất nhiều.

Dịch Kinh có câu: Kiến Long Tại Điền, lợi kiến đại nhân. Lý Thiên Vương chính là loại “đại nhân” trong lời cổ nhân nói.

Thân thể ông cao lớn mà uy vũ, thể phách cường tráng nhưng không thô lỗ, dung mạo tuấn lãng mà vẫn mang phong thái nho nhã, ánh mắt như sao lạnh mà vẫn ẩn tàng ôn hòa, thần lực sáng rực nhưng không mất đi vẻ linh diệu phi phàm.

Lý Thiên Vương nhìn xuống Tây Thiên Đãng, hỏi: “Trần tiên gia nhìn thấy điều gì?”

Trần Thực phóng mắt nhìn xuống, khen: “Tây Thiên Đãng tráng lệ như gấm thêu, Thiên Hà cuồn cuộn, Thiên Binh hùng mạnh, điều động như cánh tay, đánh đâu thắng đó.”

“Không cần vuốt mông ngựa.”

Lý Thiên Vương đưa tay chỉ về một phương xa, nói: “Trần tiên gia, nhìn bên kia.”

Trần Thực theo hướng tay ông nhìn lại, thì thấy ông chỉ đúng vào nơi mình hợp đạo, liền nghi hoặc hỏi: “Thiên Vương có ý là?”

Lý Thiên Vương sắc mặt trầm tĩnh như nước: “Ngươi có thể nhìn thấy rõ nơi mình hợp đạo, vạn dặm cương vực tỏ tường, nhưng trong mắt người khác thì nơi đó lại là mây mù lượn lờ, mơ hồ hỗn loạn. Tây Thiên Đãng, giống như đột nhiên bị thiếu mất một khối lớn! Nơi này, vốn là chỗ cô được Ngọc Đế giao phó để luyện binh!”

Khi nói đến đây, ngữ khí của ông không kìm được mà nâng cao mấy phần, trong tiếng nói phảng phất ẩn chứa lôi đình.

Trần Thực nhất thời lúng túng, nói: “Thiên Vương thứ lỗi. Vãn bối theo chó phi thăng, không biết Thiên Đình quy củ. Sau khi hợp đạo, lại bị giam trong thiên lao chờ hỏi chém, cũng không ai đến nói cho ta biết về chuyện này.”

Lý Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui: “Ngươi nhắc đến thiên lao, chẳng lẽ muốn nói là có người trong cung làm chỗ dựa cho ngươi? Lá gan thật lớn! Cô phụng mệnh Ngọc Đế luyện binh, thống lĩnh ba trăm nghìn Thiên Binh Thiên Tướng, có thể cầm Linh Lung Hoàng Kim Tháp, tiến cung diện thánh! Cô còn sợ cái gì?”

Nói đến đây, giọng điệu của ông chợt trầm xuống: “Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì mới chịu chuyển nơi khác để hợp đạo?”

Trần Thực chớp mắt mấy cái, nhất thời không nghe rõ.

Lý Thiên Vương càng thêm bất mãn, cười lạnh: “Ngươi đừng nói là ngươi thật sự nghĩ cô sợ kẻ nào trong cung kia? Nực cười! Cô thống soái tam quân, ngoài trừ bệ hạ, còn có ai cần phải e sợ? Chỉ cần ngươi không nhắc đến Thiên Đình, bất kỳ nơi nào khác, chỉ cần cô có thể làm được, sẽ dốc sức mà thỏa mãn ngươi!”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top