Chương 594: Thiên tư tuyệt đại

Bộ truyện: Đại Đạo Chi Thượng

Tác giả: Trạch Trư

Nê Bồ Tát đưa mắt nhìn Trần Thực cùng Nồi Đen đi xa, sắc mặt thoáng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Lôi Bộ chỉ phong tỏa, cũng không phái người tiến vào Phong An quận, rõ ràng là muốn đem ta cùng kẻ tạo thành ô nhiễm đại đạo kia vây chết trong Phong An quận. Phàm là ai muốn rời đi, liền dùng Thuần Dương Thần Kính thiêu chết. Xem ra, Lôi Bộ cũng không muốn để Phong An quận biến thành lãnh địa hương hỏa của ta.”

Hắn xoay người rời đi, thân hình dần biến mất, tránh né mà chạy về phía Trương Nhàn và những người khác.

Trần Thực cùng Nồi Đen bước nhanh đến miếu thờ Đại Thế Chí Bồ Tát, Trần Thực vừa đi vừa nói:

“Phật môn cùng Đạo môn giống nhau, đều là con đường Tiên Đạo, truy cầu trường sinh cùng siêu thoát. Bất quá, Phật môn đồng thời cũng đi theo con đường Thần Đạo, tụ tập hương hỏa cùng tín ngưỡng. Đại Thế Chí Bồ Tát đem miếu thờ của mình xây dựng tại Lôi Đình huyền tỉnh, hơn phân nửa là đụng chạm đến lợi ích của Lôi Bộ. Cho nên người Lôi Bộ không nhúng tay, trái lại còn lẫn nhau kiêng dè, mới khiến Thiên Đình phái chúng ta – đám tân binh Thiên Binh doanh – đến điều tra việc này.”

“Gâu.” Nồi Đen lên tiếng.

“Ngươi nói không sai. Chư Thần Lôi Bộ, chính là muốn nhìn thấy đạo thống của Đại Thế Chí Bồ Tát bị hủy diệt, nhưng lại không muốn gây tổn thương đến hòa khí đôi bên, cho nên mới không tự mình xuất thủ.”

Trần Thực suy đoán: “Trong này e rằng có ba thế lực đang âm thầm tranh đấu. Một là Tây Thiên, hai là Lôi Bộ của Thiên Đình, ba chính là thế lực bố trí hành động lần này – một phe Tiên Nhân ở ngoài sáng, một phe ẩn nấp trong tối. Mà kẻ bố trí đại đạo ô nhiễm kia, hẳn là vẫn còn để lại dấu vết.”

Bởi vì có câu “người dựa vào y phục, Phật dựa vào mạ vàng”, miếu thờ Đại Thế Chí Bồ Tát vô cùng xa hoa tráng lệ. Miếu chiếm diện tích rộng lớn, tiền viện ba tầng, hậu viện bốn tầng, lại phân thành Đông – Tây bảy sân nhỏ, đều có bảo điện, bên trong thờ phụng Kim Thân Bồ Tát.

Các bảo điện này thờ phụng đủ loại La Hán, Kim Cang, Tôn Giả Kim Thân pho tượng, lại có Tàng Kinh Các, Võ Bị Tự, ngoài miếu còn có nơi cư trú cho đệ tử.

Trần Thực đi vào phòng thu chi, bắt lấy một vị tăng nhân phụ trách thu chi, vị hòa thượng kia lập tức hóa thành tượng đất, nhưng vẫn may mắn giữ được tính mạng.

“Miếu thờ Đại Thế Chí Bồ Tát, tổng cộng có một trăm lẻ sáu ngàn đệ tử.”

Nê hòa thượng nói: “Ruộng tốt mấy chục vạn khoảnh, còn có bốn mươi lăm tòa tiên sơn, bảy mươi tám con sông, chùa miếu danh nghĩa còn nắm giữ mỏ khoáng, nhà máy luyện kim, xưởng hầm lò, phòng luyện đan, cửa hàng xe ngựa, binh khí phường, bến tàu, phiên chợ, hiệu vàng bạc… đều có không ít.”

Trần Thực nhíu mày hỏi: “Các ngươi tuy có nhiều đệ tử, nhưng có thể canh tác từng ấy ruộng đất, kinh doanh từng ấy sản nghiệp sao?”

“Tự nhiên là không thể kinh doanh hết.”

Nê hòa thượng mỉm cười đáp: “Cho nên ruộng đất giao cho tá điền quản lý, mỏ khoáng thì thuê lao công, kiếm tiền từ thân những người đó. Chúng ta là đệ tử thì không làm sản xuất, chỉ tụng kinh niệm Phật, thanh tu mà thôi.”

Trần Thực nhíu chặt lông mày: “Các ngươi cái gì cũng không làm sao?”

“Đương nhiên không phải cái gì cũng không làm. Tuần sát mỏ khoáng, giám sát tá điền, còn phải thẩm duyệt sổ sách, tránh để kẻ dưới lừa gạt. Nếu còn có thời gian rảnh, thì ủ phân, tưới hoa nuôi cỏ, thưởng trà ngắm trăng, cũng là một loại tu hành.”

Trần Thực phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống.

Nê hòa thượng vội vàng lui ra ngoài, nhưng đi quá vội, bị chân chó của Nồi Đen làm trượt ngã, rơi chia năm xẻ bảy.

Nồi Đen quăng cho hắn một ánh mắt áy náy, rồi thu hồi chân chó.

Trần Thực giả vờ không nhìn thấy, cũng không trách cứ.

Một người một chó tiếp tục điều tra trong chùa miếu, nơi này tụ tập không ít nê hòa thượng, len lén nhìn về phía bọn họ.

Phần lớn bảo điện bên trong cung phụng Bồ Tát, Kim Cang, La Hán, đều còn sống, cảnh giác nhìn bọn họ. Nếu không thấy bọn họ còn giữ được nhục thân, tất nhiên sẽ tiến lên quát hỏi.

Những vị Bồ Tát, Kim Cang, La Hán này dù Kim Thân bị phá, nhưng quanh thân vẫn quấn thần lực, thực lực vẫn khá mạnh mẽ.

Trần Thực đẩy một tôn Kim Cang cản đường sang một bên, thẳng tiến phía trước, quát lớn:

“Thiên Binh đang làm nhiệm vụ, không cho phép ai cản trở. Kẻ nào dám ngăn cản, giết chết không tha!”

Kim Cang kia trừng mắt nhìn, thấp giọng thì thầm: “Thiên Binh doanh từ khi nào mà ngang ngược như vậy?”

Nồi Đen bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, mặt chó ánh lên vẻ nghiêm nghị, khiến Kim Cang kia cúi đầu, không dám đối mặt.

Nồi Đen thu hồi ánh mắt, đuổi theo Trần Thực.

Trần Thực quan sát bốn phía, chỉ thấy nơi hương hỏa thịnh vượng nhất chính là Ma Ha Na Bát bảo điện ở chính giữa.

Một người một chó đi vào bảo điện này, đến trước lư hương. Lư hương dài hơn hai trượng, rộng bốn thước, phía trên có mái vòm, khói lửa hun đen bóng, bên trong đầy tàn hương và hương chưa cháy hết.

Nồi Đen tìm kiếm trong đống tàn hương, cuối cùng tìm được một cây hương cháy dở chỉ còn hơn một tấc.

“Đây chính là cây hương đã làm hỏng Kim Thân của Đại Thế Chí Bồ Tát sao?”

Trần Thực xem xét nén hương, bên trong chứa một loại lực lượng kỳ dị, là dị đạo lực. Loại lực lượng này hắc ám vô cùng, không thuộc về Âm Dương, nghĩ đến ngay cả đạo tràng Âm Dương cũng khó đối phó.

“Bất quá, trong này còn có một loại lực lượng rất quen thuộc…”

Trần Thực hơi kinh ngạc, cẩn thận cảm ứng, trong tàn hương có một luồng lực lượng khác rất yếu ớt, nhỏ bé khó nhận ra, nhưng không thể giấu được hắn, bởi vì hắn từng cảm nhận được loại lực lượng tương tự trên thân rất nhiều thần chỉ.

“Là Hương Hỏa Thần Đạo… Không đúng, không quá giống… Trong này tích chứa e rằng là Tiên Đạo, nhưng là do Thần Đạo diễn biến mà thành Tiên Đạo! Kỳ quái, thật kỳ quái…”

Hắn do dự một chút, châm lửa nén hương.

Tàn hương phát ra ánh lửa đỏ tươi, chầm chậm thiêu đốt, nhưng hương khí không trôi về phía Trần Thực, mà là trôi về một phương hướng khác.

Nén hương này là kính dâng cho Nê Bồ Tát, hương khí tự nhiên trôi về phía vị trí của Nê Bồ Tát.

Trong hương khí, lực lượng hắc ám lập tức bùng phát, đồng thời luồng thần lực mơ hồ kia cũng phóng đại gấp bội!

Trần Thực lộ ra nụ cười: “Đúng là Tiên Đạo, không phải Thần Đạo.”

“Nồi Đen, Tiên Đạo và Thần Đạo phát triển đến nay đã rất khó dung hợp, nhưng truyền thuyết kể rằng thời Tam Thanh, Tam Thanh Tổ Sư chính là từ văn tự Vu Tế của Đại Thương lĩnh ngộ ra huyền diệu của Tiên Đạo. Mà Vu Tế đạo văn phát triển thêm một bước, chính là Thần Đạo ngày nay.”

Trần Thực vứt bỏ nén tàn hương kia, bước ra ngoài, mỉm cười nói:

“Bởi vậy, vô luận là Tiên Đạo hay Thần Đạo, đều có chung một nơi phát nguyên, chính là Vu Tế đạo văn. Nếu như hiểu rõ điểm này, liền có thể đả thông Thần Đạo cùng Tiên Đạo. Đây cũng chính là việc mà gia gia cùng Tiểu Ngũ bá bá hiện giờ đang làm.”

Nồi Đen vội vàng đuổi theo hắn. Việc Trần Dần Đô cùng tạo vật Tiểu Ngũ đang làm, Nồi Đen cũng biết một phần – chính là lấy phù lục làm căn bản, một lần nữa diễn biến Tiên Đạo đạo văn.

Mà phù lục cấu tạo, hoàn toàn dựa trên rất nhiều thần chỉ của Đại Thương, bởi vậy Trần Thực mới có thể nói, bọn họ đang mưu đồ đả thông Thần Đạo cùng Tiên Đạo.

Trần Thực bay lên không trung, vừa tìm kiếm vừa nói tiếp:

“Nhưng mà, người bố trí đại đạo ô nhiễm này lại dùng đến độc hương hỏa, không biết bằng cách nào mà có thể đả thông Thần Đạo cùng Tiên Đạo. Người này chính là một thiên tài, tuy rằng chỉ đả thông một mạch Thần Tiên chi đạo của bản thân, nhưng hành động lần này vẫn cực kỳ phi phàm. Sư phụ của hắn, tất nhiên là một vị thần chỉ, hơn nữa còn là một vị Thổ Địa Thần.”

Hắn bay ra ngoài vài trăm dặm, đột nhiên như thấy được điều gì, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Nồi Đen vội vã đuổi kịp, chỉ thấy nơi đây là một tòa miếu thờ Thổ Địa, so với miếu thờ Đại Thế Chí Bồ Tát thì nơi này rõ ràng vô cùng đạm bạc, keo kiệt.

Miếu thờ Thổ Địa chỉ là một căn phòng không cao quá đầu người, không có sân nhỏ, phía trước có một hố lửa nhỏ dùng để đốt vàng mã, lư hương chỉ cao hơn một xích, đặt ngay bên sườn đất, cắm hương hỏa vào là được. Miếu thờ này nhìn qua đã rất lâu năm, hai bên cửa còn có câu đối, chữ đã mờ nhạt đến mức khó nhìn rõ.

Dựa theo khí tức hương hỏa còn lưu lại, miếu thờ này hẳn là tổ miếu Thổ Địa của Phong An quận, hương hỏa cổ xưa, trong hương khí còn có thể truy nguyên đến ba trăm ngàn năm trước, thời đại đám người chó còn khấn nguyện cầu an.

Một tòa tổ miếu như thế, hương hỏa lại nghèo nàn đến trình độ gần như bị lãng quên, có thể thấy vị Thổ Địa Thần được tế tự ở đây tu vi cũng không hề cao cường.

Trần Thực dò xét xung quanh, không phát hiện Thổ Địa Thần trong miếu, trên bàn thờ cũng trống rỗng, liền chuyển hướng đến thôn trang gần đó.

Trong thôn chỉ có vài hộ dân cư, cũng đã bị đại đạo ô nhiễm ảnh hưởng, hóa thành tượng đất.

Trần Thực tiến vào thôn, tìm được một người bùn cũ, mở lời hỏi:

“Ta là tiên quan của Thiên Đình, có chuyện muốn hỏi thăm lão trượng. Trong thôn các ngươi, có từng xuất hiện tu sĩ không?”

Người bùn cũ nói:

“Tu sĩ à? Không từng có qua.”

Trần Thực mỉm cười:

“Vậy miếu thổ địa ngoài thôn, có ai quản lý không?”

“Ờ, có chứ, là một người trẻ tuổi tên Hương Tú, họ Sở, tính tình có phần cổ quái, hay lẩm bẩm một mình, ở ngay căn phòng phía bên kia.”

Người bùn cũ nói:

“Hắn là hài tử được Thổ Địa Công thu dưỡng, ngày thường quét dọn miếu thổ địa, nghe nói đã bái Thổ Địa Công làm sư phụ. Nhưng mà… hắn đâu phải là tu sĩ?”

Trần Thực mỉm cười:

“Khó nói trước được. Có khi có người thiên tư cực cao, chỉ cần theo Thần Linh cũng có thể tu hành.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Hắn dẫn theo Nồi Đen bước đến trước phòng của Sở Hương Tú, cửa phòng không khóa, vừa đẩy liền mở.

Trong phòng không có ai, khắp nơi đều bày đầy giấy tờ, trên giấy thường là các loại phù lục.

Trần Thực nhặt lên xem, dần dần lật qua, chỉ thấy phù lục vẽ trên giấy hết sức kỳ quái, là các loại hình thái của Thổ Địa Công, còn có địa chí loại thần văn. Hiển nhiên, tổ miếu Thổ Địa Công không biết tu hành thế nào, chỉ có thể truyền thụ cho hắn tri thức bên trên Thần Đạo.

Trần Thực tiếp tục xem, lại phát hiện trên giấy, phù lục cũng đang dần dần biến hóa, địa chí thần văn cũng đang không ngừng diễn hóa, dần chuyển thành đạo văn.

Hắn khẽ nhướng mày: Sở Hương Tú này vậy mà từ trong Thần Đạo lĩnh ngộ ra được sự biến hóa giữa thần và tiên, những thứ mà tổ miếu Thổ Địa Công dạy cho hắn — lại bị hắn từ đó bước ra một con đường tu tiên!

Người này trí tuệ, cũng không kém gì ta.

Trần Thực không khỏi tán thưởng, nói với Nồi Đen:

“Sở Hương Tú hành động rất phi thường.”

Đang nói, bên ngoài có một tượng đất bước đến. Dáng người gầy gò cao ráo, còn cao hơn Trần Thực một hai phần, mặc áo vải thô, có lẽ vì thường xuyên cúi đầu nên lưng hơi còng, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thực và Nồi Đen thì có chút ngạc nhiên.

Trần Thực mỉm cười:

“Thiên Binh doanh Trần Thực, đây là sư đệ ta – Nồi Đen. Phụng mệnh Thiên Vương đến điều tra vụ án liên quan đến Nê Bồ Tát. Gặp qua Sở đạo hữu.”

Tượng đất kia chính là Sở Hương Tú, hơi ngại ngùng.

Sở Hương Tú bước đến trước bàn cơm ngồi xuống, cúi đầu, hai chân khép lại.

Sở gia chỉ có bốn bức tường, không có nhà chính tiếp khách, cũng không có bàn ghế kiểu Tiên gia, chỉ có hai chiếc ghế đơn cùng một cái bàn gỗ.

Trần Thực nhìn quanh rồi hỏi:

“Đạo hữu, chiếc ghế này là của sư phụ ngươi sao? Hai thầy trò các ngươi chắc hẳn thỉnh thoảng cũng cùng nhau ăn cơm ở đây?”

Khóe miệng Sở Hương Tú giật nhẹ:

“Ừ… là sư phụ thu dưỡng ta. Lão nhân gia thỉnh thoảng sẽ đến nhà của ta.”

Trần Thực cười nói:

“Sư phụ ngươi hẳn là một người rất hiền hậu, đối với ngươi cực kỳ tốt.”

Sở Hương Tú khẽ gật đầu:

“Ân nghĩa của sư phụ đối với ta, nặng như núi.”

Trần Thực dò hỏi:

“Thổ Địa Công vốn đi theo con đường Hương Hỏa Thần Đạo, mà ngươi thì vẫn là một người sống. Dù cho ngươi giảng đạo ở Phong An quận, ngưng tụ tín ngưỡng, thì cũng là đi con đường Thần Đạo. Ngươi vì sao lại có thể thành tiên?”

Sở Hương Tú đứng dậy, Nồi Đen lập tức nắm chặt Trượng Thiên Thiết Xích, nhe răng trợn mắt.

Trần Thực khoát tay, ra hiệu không cần làm quá.

Sở Hương Tú đi vào giữa đống giấy, lật ra những phù lục và đạo văn mà hắn từng vẽ, nói:

“Chính là như vậy.”

Sở Hương Tú ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi xem hiểu được sao?”

Hắn lại cúi đầu, thanh âm trầm thấp mang theo chút khổ sở:

“Người khác đều xem không hiểu. Ta cầm đi hỏi bọn họ, bọn họ nói là chữ như gà bới.”

Ánh mắt Sở Hương Tú dần trở nên sáng rõ, trên mặt cũng hiện lên ý cười, nói năng cũng dần nhiều hơn.

“Sư phụ thu dưỡng ta khi nơi này đang nạn đói. Ta theo cha mẹ chạy nạn đến đây, cha mẹ chết đói, ta cũng đói đến ngất đi. Sư phụ dùng cống phẩm trong miếu cứu sống ta. Từ đó về sau, ta liền đi theo sư phụ.”

“Người ở trấn và thôn phụ cận thường đến tìm sư phụ nhờ cậy: người thì bỏ đồ, người thì vứt con, có ruộng hoang, có dịch châu chấu, đều tìm đến hắn. Lễ vật mang đến cũng không nhiều, chỉ là một ít củ quả, rau dại. Ta theo sư phụ sống nhờ những món ấy mà lớn lên.”

“Sư phụ nói ông ấy không biết tu hành ra sao, liền truyền lại cho ta mấy thứ đó. Ta cũng không hiểu lắm, chỉ cố gắng ghi nhớ, giúp sư phụ làm việc, cũng giúp người trong làng trừ trùng, tìm vật, khai hoang…”

Trần Thực thầm nghĩ:

“Bậc này ngô tính, còn cao hơn cả ta năm xưa.”

“Ngươi tu hành lâu như vậy, hẳn là đã hợp đạo rồi chứ?” – Trần Thực hỏi.

Sở Hương Tú đáp:

“Ta cũng không biết tu vi của mình là gì. Chỉ cảm thấy một ngày nọ, chẳng có lý do gì lại bị sét đánh trúng, sau đó có tiên khí tiên quang thổi đến. Sư phụ nói với ta, ta sắp hợp đạo. Dù ông ấy là Thổ Địa Thần của Phong An quận, nhưng Phong An quận không đủ lớn để hợp đạo. Hợp đạo cần một nơi rất lớn. Ông ấy không làm được gì hơn.”

“Ta không muốn để sư phụ phiền lòng. Ông ấy nói nếu ta không hợp đạo, thì sống chẳng được bao lâu sẽ chết.”

Sở Hương Tú mím môi:

“Nếu muốn hợp đạo, chỉ có thể đến Hắc Ám Hải. Ta liền rời đi, Hắc Ám Hải rất xa, ta đi suốt hơn mười năm.”

Trần Thực nhướng mày:

“Ngươi hợp đạo ở Hắc Ám Hải, gặp phải chuyện gì quái dị sao?”

Sở Hương Tú nhìn hai tay mình – hai bàn tay cũng là chất đất bùn, nói:

“Hợp đạo mà, chính là cùng đại đạo thiên địa dung hợp. Hắc Ám Hải bên trong đại đạo có chút cổ quái. Ta cũng phải bỏ không ít tâm huyết, trước sau mất vài chục năm mới có thể hợp đạo thành công.”

Trần Thực nhìn hai tay hắn, nói:

“Ngươi đã đem đại đạo của Hắc Ám Hải dẫn nhập vào Tiên giới rồi?”

Ánh mắt Trần Thực nâng lên, chạm vào ánh mắt của hắn, hai người đối diện, trong lòng đều tự suy nghĩ riêng.

Trần Thực hỏi:

“Sau khi ngươi trở về, sư phụ ngươi vì sao không thấy?”

Sở Hương Tú lại nhìn chăm chú hai tay mình, nói:

“Hẳn là… đã chết rồi. Ta rời đi gần năm mươi năm, lúc trở về thì trong miếu không còn ai. Người phụ cận cũng ít còn tin Thổ Công, mà đều đi tin Bồ Tát. Ta đi hỏi rất nhiều người, cũng không ai biết ông ấy chết như thế nào. Ông là Thổ Địa Thần của Phong An quận… sao lại chết được?”

Trần Thực nói:

“Ngươi không có chứng cứ cho thấy là Đại Thế Chí Bồ Tát làm.”

“Đúng vậy. Ta không có chứng cứ.”

Sở Hương Tú cúi đầu, bùn đất nơi hốc mắt như đọng nước, đôi mắt đất trở nên ướt át, những giọt bùn đặc rơi xuống từng chút, khàn giọng nói:

“Ta không biết là ai làm… nhưng kẻ được lợi thì ta biết. Kẻ được lợi lớn nhất, nhất định có vấn đề! Cho nên, ta dùng đất trong miếu của sư phụ, làm thành một nén nhang…”

“Ngươi đến bắt ta về Thiên Đình thụ thẩm sao? Ta sẽ không ngồi yên chờ chết.”

Trần Thực trầm giọng:

“Ngươi đã thi pháp, khiến không ít người chết. Ta phụng mệnh đến đây điều tra vụ án này, không thể không bắt ngươi trở về.”

Sở Hương Tú lắc đầu:

“Ta không hề thi pháp khiến mưa giáng xuống. Ta vừa mới từ bên ngoài trở về, cũng đang truy tra rốt cuộc là ai đã làm chuyện đó.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top