“Nồi Đen tại Thiên Binh doanh, chỉ e có ba trăm ngàn sinh tử chỉ giao.”
Trần Thực liếc nhìn Nồi Đen một cái, xác nhận rằng ở Tây Ngưu Tân Châu quả thực có ngoại đạo, mà lại đã sớm tiềm phục bên cạnh hắn, “Chỉ sợ Nồi Đen chỉ hô một tiếng, Thiên Binh doanh liền lập tức tạo phản Thiên Đình, treo cổ Lý Thiên Vương.”
Tiên tử kia vẽ ra địa lý đồ, lại cẩn thận chỉ ra từng nơi dọc đường, cực kỳ kiên nhẫn tỉ mỉ.
Trần Thực liên tục cảm tạ, tiên tử kia da trắng như tuyết, dung mạo khuynh thành, nụ cười ngọt ngào, nhưng đối với hắn lại hơi thiếu kiên nhẫn, nói: “Ngươi quá cao ngạo lạnh nhạt, đối với người khác cũng lạnh lẽo thờ ơ, ta chẳng qua nể mặt Hắc Tiên Nhân, mới chịu tương trợ lần này. Ta đi trước. Hắc đạo hữu, hôm khác cùng uống rượu.”
Nồi Đen tiễn nàng rời đi.
Trần Thực có chút xấu hổ thu hồi địa lý đồ, đi sang bên cạnh tìm Giang Quá, nhưng Giang Quá vẫn chưa về, đoán rằng còn ở bên ngoài hấp thu linh khí tiên sơn tu luyện. Thiên Binh doanh có nhiệm vụ, hoặc là phát lương tháng thì hắn mới quay về.
Chỉ là lương tháng vừa mới phát qua, mà Hỏa Tự doanh cũng không có nhiệm vụ, vì vậy Giang Quá trong thời gian ngắn hẳn sẽ chưa trở lại.
Trần Thực viết một phong thư, nhét vào khe cửa Thiên Đạo cư của Giang Quá, sau đó mới rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Trần Thực cùng Nồi Đen đến bến đò Thiên Hà.
“Thiên Binh không được phép tự tiện xuất doanh, chỉ khi có điều lệnh của thượng quan mới được ra ngoài.”
Thần quan trấn giữ bến đò, sắc mặt nghiêm nghị nói.
Trần Thực đang định quay lại tìm Ngũ Quan Vân Ngũ Đô Đốc để xin điều lệnh, thì một vị thần quan khác chú ý tới hai người, mắt sáng rỡ lên, cười nói: “Là Trần Thực Trần Thiên Binh sao?”
Trần Thực dừng bước: “Chính là Trần mỗ.”
Thần quan kia mặt mày hớn hở, nói: “Quả nhiên là Trần Thiên Binh. Người khác cần điều lệnh, nhưng Trần Thiên Binh thì không cần. Người đâu, chuẩn bị thuyền! Đưa Trần Thiên Binh lên thuyền! Trần Thiên Binh, ngươi đây là muốn cùng Hắc Tiên Nhân ra ngoài du hành sao?”
Trần Thực gật đầu, nhìn chiếc tỉnh tra đang dần tới gần, thuận miệng nói: “Có thể muốn đi ra ngoài một thời gian, sẽ không quá lâu.”
Thần quan kia thân cao hơn bốn trượng, đưa tay giữ lấy một góc tỉnh tra, giữ cho thuyền ổn định, cười nói: “Ra ngoài lâu một chút cũng không sao. Nếu như có thể một đi không trở lại thì càng hay… Ý ta là biển rộng mặc cá bơi, Trần Thiên Binh đã là Tiên Nhân, không bị câu thúc, cần gì phải ở Thiên Binh doanh chịu khổ? Ha ha ha, ta cũng không phải là đang để ngươi thừa cơ đào tẩu đâu!”
Nói rồi lại cười ha ha.
Trần Thực cùng Nồi Đen bước lên tỉnh tra, thần quan kia cười tươi như hoa, vẫy tay tiễn biệt, đưa mắt nhìn tỉnh tra rời khỏi tỉnh môn, càng lúc càng nhanh, rồi biến mất trong tĩnh quang của Thiên Hà.
“Vì sao lại để bọn họ đi?”
Một vị thần quan khác nghi hoặc nói, “Thiên Binh nếu có thể tự tiện ra ngoài, chẳng phải Thiên Binh doanh sẽ đại loạn sao? Nếu bọn họ đào tẩu không trở lại thì làm sao? Nếu ở bên ngoài gây chuyện thì phải làm thế nào? Mấy việc này đều đã có tiền lệ!”
Thần quan kia đáp: “Vị này là tiểu tổ tông, không thể đắc tội. Thiên Vương cũng từng phân phó, nếu Trần Thực muốn đi, thì không nên giữ hắn lại, để hắn đi. Nếu hắn không có ý định rời khỏi Thiên Binh doanh, thì phải mê hoặc hắn rời khỏi. Tuyệt đối không thể để hắn ở lại trong doanh! Hắn mà xảy ra chuyện, chúng ta không gánh nổi!”
Hắn nhìn về hướng tỉnh tra rời đi, lẩm bẩm nói: “Ta chưa từng thấy Thiên Vương nào lại cẩn thận như vậy, giống như tiễn ôn thần, chỉ mong hắn sớm đi sớm yên.”
Trần Thực ngồi trên tỉnh tra, lần nữa tế ra Tử Thiên Tiên Hồ Lô, thu thập Huyền Thiên Cực Quang.
“Ta ngồi hai lần thuyền, luyện ra bốn đạo kiếm khí, còn cần ra ngoài thêm mấy lần nữa mới có thể luyện ra nhiều kiếm khí hơn.”
Đợi khi Tiên Hồ Lô đầy, Trần Thực lập tức vận luyện Hôn Nguyên Kiếm Kinh, luyện chế đạo thứ năm và đạo thứ sáu kiếm khí.
Khi xuống thuyền, hai đạo kiếm khí này đã luyện được bảy tám phần.
Trần Thực đem sáu đạo kiếm khí thu vào Tiên Hồ Lô, trong hồ lô truyền ra âm thanh va chạm của sáu đạo kiếm khí, thanh giòn vang dội, sáu đạo kiếm khí đang luyện hóa lẫn nhau.
Hắn tiện tay ném Tiên Hồ Lô một cái, hồ lô rung động rồi biến mất, là bị hắn thu vào trong Đạo Khư.
“Có đạo cảnh thật sự là thuận tiện.”
Trần Thực không khỏi cảm thán.
Hai người đi tới một nơi gọi là Phân Âm tỉnh, nơi thiên địa phân Âm Dương. Trong « Sưu Thần Ký » có nói: “Thiên địa chưa phân, hỗn hợp thành một, sau đó mới có phán đoán nhị nghi, Âm Dương định vị, cho nên thanh khí bay lên thành Dương Thiên, trọc khí rơi xuống thành Âm Địa.”
Lại nói: “Thế giới gọi là Hậu Thổ, chính là lúc thiên địa vừa phân, đất vàng tạo thành, vì thế gọi là Thổ Mẫu.”
Phân Âm tỉnh vì thế mà có tên gọi này, là nơi ở của Hậu Thổ Hoàng Địa.
Trần Thực xuống tỉnh tra, cùng Nồi Đen một trước một sau, xuyên qua bến đò.
Bến đò Thiên Hà được xây trên dãy Thái A sơn mạch của Phân Âm tỉnh, địa thế cực kỳ cao vút. Trần Thực vừa rời bến đò, liền đối diện với một vùng biển rộng mênh mông hiện ra trước mắt, vô số khí lãng màu vàng cuồn cuộn, được ánh dương chiếu rọi liền rực rỡ vàng óng, phản chiếu cả sắc mặt người cũng nhuộm sắc hoàng kim. Trong biển có vô số tiên sơn tiên đảo lớn nhỏ, xanh tươi sinh cơ, dạt dào linh khí.
Tiên sơn tiên đảo còn có thể di động, ẩn hiện trong tầng tầng hoàng khí, phía dưới sơn đảo là từng con cự chu đầu rồng mọc ra, bơi lội trong biển.
Giữa các đảo núi, có thuyền Tiên Nhân xuyên qua, trên thuyền treo đầy cờ xí.
Tại nơi giao giới giữa biển và trời, là một vùng huyền khí trong suốt xanh thẳm, sâu không lường được, như thâm không, mà còn thâm hơn trăm ngàn lần, dường như ngay cả phàm nhân cũng có thể ngao du trong đó như mọc cánh.
Nơi này chính là chỗ thiên địa tương giao trong Huyền Hoàng Hải.
“Thật bao la!”
Trần Thực tâm thần nhẹ nhõm, không khỏi tán thán.
Phân Âm tỉnh, chính là chỉ những tiên sơn tiên đảo trong biển này, vô số hòn đảo hợp lại thành Phân Âm tính.
“Không có địa lý đồ, muốn tìm đến Hậu Đức Thiên Cung, muôn phần gian nan.”
Trần Thực cảm khái nói.
Bên cạnh bến đò chính là Thái A huyện, tuy mang chữ huyện, nhưng cương vực rộng lớn vô cùng, dãy Thái A sơn mạch kéo dài vạn dặm, phong vân phi phàm. Thái A huyện là khối lục địa duy nhất trong Phân Âm tỉnh, phần còn lại đều là hải vực. Nơi này có rất nhiều Tiên Nhân sinh sống trong dãy Thái A, cũng có không ít Tiên Nhân ẩn cư nơi phố thị phồn hoa, hòa mình vào thế tục, mài luyện đạo tâm.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Trần Thực cùng Nồi Đen xuyên qua huyện thành Thái Hòa, liền cảm ứng được những khí tức Tiên Nhân vô cùng cường đại và phi phàm.
Bọn họ rời khỏi Thái A huyện, thẳng hướng tiến về Huyền Hoàng Hải. Lúc này, có mấy người chú ý đến bóng lưng của hai người, lập tức chạy về phía huyện nha Tru Tiên bảng, ai nấy đều lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng, vội vàng đuổi theo.
Cùng hướng đến Huyền Hoàng Hải còn có không ít người, xe ngựa nối đuôi không dứt. Có kẻ là đến Phân Âm tỉnh buôn bán, có kẻ thì đến bái phỏng Tiên Nhân trong biển tiên sơn, cầu đạo học nghệ.
Trần Thực phát hiện thỉnh thoảng có ánh mắt dừng lại trên người mình, trong lòng khẽ động, ra hiệu cho Nồi Đen cảnh giác.
Nồi Đen đảo mắt nhìn bốn phía, đang định ảnh hưởng cảm tri của người khác, thì bỗng nhiên một ánh mắt sắc bén quét tới, khiến tâm thần nó chấn động mãnh liệt, đầu óc ông ông vang vọng, nhất thời khó lòng vận dụng năng lực.
Trong lòng nó kinh hãi, lập tức hiểu ra nơi đây tàng long ngọa hổ, dù là trên đường đi gặp được Tiên Nhân, cũng có khả năng che giấu tồn tại vô cùng cường đại, không dám làm càn.
Không bao lâu sau, bọn họ đã đến biên giới Huyền Hoàng Hải. Nơi đây có một thôn trấn tên là Đăng Hải trấn, là bến tàu cuối cùng để vào biển.
Từ nơi này có thể lên thuyền tiến về từng tiên đảo, tiên sơn trong Huyền Hoàng Hải.
Trần Thực nghe được bên cạnh có người cười nói: “Cái gọi là Đăng Hải, là vì tại Huyền Hoàng Chỉ Hải này, dù là phàm nhân đặt chân lên mặt biển, cũng sẽ không chìm xuống, có thể đi trên biển mà tiến.”
Trong lòng hắn khẽ động, bước chân giẫm lên Huyền Hoàng Chi Hải, đạp lên lớp hoàng khí như sóng biển kia, cảm thấy dưới chân mềm mại, giống như đang giẫm lên mặt đất mùa xuân mềm nhũn, nhưng thân thể lại không hề chìm xuống, được một luồng lực lượng nhu hòa nâng đỡ, vô cùng thoải mái.
“Huyền Hoàng Hải quá đỗi huyền diệu!”
Tâm tư hắn khẽ động, dứt khoát không đi thuyền, mà cùng Nồi Đen trực tiếp bộ hành tiến về Hậu Đức Quang Đại Thiên Cung.
“Nơi này Huyền Hoàng Hải, so với lần trước ta từng thấy, đã có khác biệt rất lớn.”
Trần Thực nhìn quanh bốn phía. Khi hắn trộm lấy Phù Tang Thụ, đã từng vượt qua Huyền Hoàng Hải, nhưng mặt biển khi đó cùng nơi này lại có chỗ khác biệt.
“Chẳng lẽ là vì gần với Hắc Ám Hải? Ngoại đạo của Hắc Ám Hải ảnh hưởng tới đại đạo Huyền Hoàng Hải?”
Đi được nửa ngày, Trần Thực cùng Nồi Đen rốt cuộc cũng hiểu vì sao người khác đều đi thuyền, rất ít có người đi bộ.
Trong Huyền Hoàng Hải, hoàng khí vô cùng nặng nề, rơi trên chân, dính trên y phục, mỗi bước chân đi giống như đang gánh vác cả Thái Sơn mà hành tẩu.
Tuy Trần Thực cùng Nồi Đen thần thông quảng đại, nhưng cũng bị hoàng khí đè nặng đến mức chỉ cảm thấy càng đi càng mỏi.
“Chúng ta có thể bay từ trên không!”
Trong lòng Trần Thực khẽ động, bước chân bay lên không trung.
Hắn rõ ràng chỉ nhấc một bước nhỏ, vậy mà chớp mắt đã phát hiện chính mình đã cách mặt biển vài trăm dặm, nhưng theo hắn phi hành, mặt biển bên dưới lại như càng lúc càng xa.
Trần Thực cùng Nồi Đen cố gắng khống chế phương hướng, chăm chú nhìn mặt biển, gắng sức bay về phía trước, nhưng phát hiện đã bay ra mấy vạn dặm mà cảnh tượng mặt biển vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Cảm giác giống như bọn họ từ đầu đến cuối vẫn chưa từng động đậy.
Hai người không dám thử thêm, đành phải hạ xuống lại mặt biển, tiếp tục bộ hành tiến lên.
May mắn là bọn họ phát hiện cũng có không ít Tiên Nhân giống như mình, định dựa vào cước lực mà tiến vào Huyền Hoàng Hải, ai nấy đều phải chịu khổ không ít.
“Hổ thẹn.”
Trần Thực thầm nghĩ, “Chuyến đi này, nên đi thuyền. Dù tốn bao nhiêu tiền, cũng phải lên thuyền.”
Lúc này, có mấy Tiên Nhân thở hổn hển đi tới, một người bất mãn nói: “Hai cái tên ngốc kia rõ ràng có thuyền không ngồi, nhất định phải đi bộ, khiến chúng ta cũng phải đi theo! Hiện tại thì hay rồi, người còn chưa gặp, chân đã mỏi muốn gãy.”
Đúng lúc đó, có người lén kéo người đang nói, ý bảo đừng nói nữa. Người kia vừa ngẩng đầu liền thấy Trần Thực cùng Nồi Đen, trong lòng cả kinh, vội vàng ngậm miệng.
Trần Thực nhìn thoáng qua những người đó, không lên tiếng.
Đám người kia cũng không nói gì thêm, lặng lẽ giẫm lên mặt biển, bước về phía trước.
Trần Thực cùng Nồi Đen liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì.
Trần Thực vung tay lên không trung, lấy ra một chiếc Tử Kim Quan, buộc lại tóc, đội lên đầu, lại cài thêm châu trâm.
Nồi Đen trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây thiết bổng đen nhánh, vừa đi vừa dùng bổng buồn bực gõ xuống mặt biển.
Phía sau mấy vị Tiên Nhân kia cũng không nói lời nào, có người lấy ra cây quạt, quạt gió quanh cổ, giữa những phiến quạt lấp lóe tử lôi tí hon, cũng có người khuôn mặt tươi cười, tế ra một vòng trăng nhỏ, lơ lửng quanh cổ.
Có người lấy ra Kim Tiên Đao tỉa móng tay, có người lấy sáo ngọc thổi một khúc nhạc du dương, thậm chí còn biến âm đùa giỡn.
Trên mặt Trần Thực vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng trong ma tỉnh, dưới Huyết Thụ, Thiên La Hóa Huyết Thần Đao ông ông rung động không ngừng, tùy thời có thể bay ra.
Đám người kia cũng mang nụ cười trên mặt, từng đôi mắt đồng loạt chuyển về phía Trần Thực và Nồi Đen.
Có người thấp giọng cười nói: “Cảnh sắc nơi đây đúng là tuyệt vời, chỉ là…”
Đúng lúc đó, một chiếc thuyền lướt đến, trên thuyền ló đầu ra một nữ hài mắt ngọc mày ngài, cười híp mắt nói: “Mấy vị, đi mệt rồi chăng? Muốn lên thuyền không?”
Nàng hưng phấn duỗi hai tay ra, giơ mười ngón tay: “Giá gấp mười lần!”
“Cô nương thật là gian thương.”
Trần Thực mỉm cười, bỗng nhiên nhấc chân, liền xuất hiện trên boong thuyền, cười nói: “Nhưng thân ở giữa biển, không thể không lên thuyền.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!