Chương 62: Đại Tuyết (Phần 1)

Bộ truyện: Tuế Thì Lai Nghi

Tác giả: Phi 10

Kim Lăng thành đối với Trần Ngưng Điền mà nói là một nơi vô cùng đặc biệt, bởi nơi đây có người nàng hằng thương nhớ, cũng lưu giữ biết bao mộng tưởng thuở thiếu thời của nàng.

Trinh Nghi và Trần Ngưng Điền quen biết khi mười một tuổi, mười lăm tuổi chia xa, cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.

Đến nay, sau tám năm, hai người mới được trùng phùng, nước mắt lấn át nụ cười, khóe mắt ầng ậng lệ, vừa chua xót vừa vui mừng khôn xiết.

Trần Ngưng Điền đã thay đổi rất nhiều, từ trong ra ngoài.

Trinh Nghi kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế cao bên án thư cạnh cửa sổ, vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa chăm chú nhìn người bạn trước mặt, trong đôi mắt đong đầy lệ vẫn ánh lên ý cười, nàng nói:

“Đức Khánh, cớ sao dường như chỉ có một mình ta già đi?

Còn ngươi vẫn y như thuở trước vậy?”

Dung mạo con người dĩ nhiên sẽ đổi thay theo năm tháng, nhưng trong mắt Trần Ngưng Điền, Trinh Nghi vẫn thanh tú linh động như thuở thiếu thời.

Nếu phải nói có gì khác, thì chính là đường nét nay đã thêm phần rõ ràng, phong thái càng thêm thanh thoát.

Nàng như ngọn núi xanh thuở nào, nhưng nay sương mù đã tan, để lộ ra vẻ đẹp chân thực của núi non trước mắt thế gian.

Sương mù tan đi, tất nhiên cũng đồng nghĩa với việc có nhiều người hơn được trông thấy dung nhan ấy.

Trong lúc chuyện trò, vạt váy đoan trang tinh tươm của Trần Ngưng Điền khẽ lay động.

Nàng cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy một con mèo nhỏ đang ngồi ngay ngắn, ngước đầu lên, giơ một móng vuốt vờn lấy tà váy của nàng.

Trần Ngưng Điền sững sờ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết, lập tức cúi người ôm lấy cục bông xù có bộ lông trắng cam ấy, giọng nói lẫn trong tiếng nghẹn ngào:

“Quýt?

Quýt vẫn còn đây sao…”

Nàng ôm Quýt vào lòng, nước mắt thấm ướt bộ lông mềm mại của nó.

Khi vô tình nhìn sang xấp bản thảo chi chít những phép tính trên án thư, nàng bật cười giữa nước mắt, vừa cảm thấy nực cười, lại vừa cảm thán—hóa ra Đức Khánh ở bên cạnh nàng thật sự chẳng thay đổi chút nào.

Người vẫn như trước, mèo cũng như trước, ngay cả những bài toán nhìn qua đã đau đầu, tính mấy lần vẫn chẳng ra kết quả cũng chẳng hề đổi thay!

“Đức Khánh, ngươi còn nhớ không?

Ngày trước bàn học của ngươi cũng đặt ngay cửa sổ như thế này.

Ngươi dạy ta học toán, nhưng chỉ vài ngày là ta không theo nổi, bút của ngươi còn bị ta cắn cho mòn cả đầu…”

“Chuyện bút hỏng vẫn là chuyện nhỏ.” Trinh Nghi tiếp lời, “Sau đó ngươi dứt khoát không thèm học nữa, chỉ ôm Quýt mà vuốt lông cho nó, đến mức con mèo này suýt bị ngươi vuốt trọc rồi.”

Trần Ngưng Điền bật cười, cúi đầu chạm trán vào Quýt, rồi lại tiếp tục kể về những chuyện vui thuở xưa.

Nàng chỉ muốn nhắc đến những kỷ niệm cũ, còn Trinh Nghi thì quan tâm đến cuộc sống hiện tại của nàng hơn.

Những điều viết trong thư vẫn quá sơ sài, Trinh Nghi nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo của bạn:

“Uyển Ngọc, ngươi sống tốt không?”

Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến tim Trần Ngưng Điền khẽ run lên.

Nàng nhìn người bạn thân trước mặt, khẽ cười, rồi nhẹ giọng đáp:

“Hai đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời, cơm áo cũng chẳng thiếu thốn… Cuộc sống như vậy, sao có thể nói là không tốt chứ?”

Quýt từ khi già đi lại càng thêm kiêu ngạo, ngoài Trinh Nghi ra, nó hiếm khi chịu để ai ôm quá lâu—phần lớn mọi người đều không biết cách ôm mèo đúng cách, khiến nó chẳng thoải mái chút nào.

Nhưng hôm nay, Quýt lại lặng lẽ nằm trong vòng tay Trần Ngưng Điền rất lâu, nghe nàng trò chuyện cùng Trinh Nghi.

Mãi đến khi trời sắp tối, nha hoàn nhà họ Khổng ở ngoài cửa mới cất giọng nhắc nhở.

Trinh Nghi vốn định giữ Trần Ngưng Điền ở lại qua đêm, nhưng đến lúc này cũng không tiện nài ép nữa.

Dù trong lòng muôn vàn lưu luyến, nàng vẫn chỉ có thể tiễn bạn lên xe rời đi.

Chiếc xe lừa xanh lộc cộc chạy qua con đường lát đá, tiếng vó lừa gõ xuống nền đường vang lên trong gió lạnh, dần xa.

Trong một ngôi chùa, một vị tăng trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng trong đại điện, tiếng mõ gỗ cũng vang vọng lan xa.

Trần Ngưng Điền có thể nán lại Kim Lăng thêm vài ngày, là vì nàng đã nói dối phu quân và người nhà rằng thân thể không khỏe—hoặc cũng có thể nói, đó không hẳn là lời nói dối, bởi nàng thực sự đã cố tình để nhiễm lạnh mà ho ra máu.

Ngày cuối cùng trước khi rời khỏi Kim Lăng, nàng đã tìm đến chùa Kỳ Hà với danh nghĩa cầu phúc.

Sau lần gặp lại Trinh Nghi, nàng đã hỏi bạn mình một lần nữa:

“Đức Khánh, ngươi chưa từng nói chuyện đó với hắn, đúng không?”

Chỉ một chữ “hắn”, Trinh Nghi đã hiểu nàng đang nói đến ai, liền đáp:

“Ta đã hứa với ngươi, tất nhiên sẽ giữ kín chuyện này.”

Năm đó, Vương Giới bị cuốn vào vụ án khoa cử, bị giam trong lao ngục.

Khi ấy, Trần Ngưng Điền đã cầu xin trượng phu viết thư thỉnh tội cho hắn.

Dẫu sao, lời nói của hậu duệ Khổng gia ở Sơn Đông cũng có ít nhiều trọng lượng… Đó là lần đầu tiên nàng bước qua ranh giới, dù trong mắt nàng, Vương Giới chẳng qua chỉ là hậu nhân của thế giao, là vị huynh trưởng trong lòng nàng mà thôi.

Cuối cùng, chồng nàng cũng đồng ý.

Nhưng khi bức thư được chuyển đến tay Trinh Nghi, chuyện của Vương Giới đã kết thúc, án khoa cử cũng đã kết thúc, mọi chuyện thế tục đều đã thành quá vãng.

Bão tuyết ào ào, phủ một lớp bạc trắng lên ngôi chùa nơi núi non.

Trần Ngưng Điền nghĩ, dẫu chỉ là cố nhân bình thường, nếu đã đi ngang qua, nàng cũng nên ghé thăm một lần.

Huống hồ năm xưa, giữa nàng và hắn chưa từng vượt quá khuôn phép, hắn vẫn luôn là một bậc quân tử chính trực, để lại cho nàng đủ tư cách mà không phải thẹn với lòng.

Nhưng… nhưng nay, khi trông thấy hắn khoác áo tăng mỏng manh, lặng lẽ quét dọn đường chùa giữa trời tuyết trắng, nàng lại chẳng còn cách nào nâng cao chiếc ô trong tay mà che chắn cho hắn nữa.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Trần Ngưng Điền đứng yên, vị tăng trẻ tuổi kia cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Hai ánh mắt giao nhau, cách biệt bởi muôn vàn bông tuyết lất phất rơi.

Tuyết mềm nhẹ mà mỏng manh, nhưng lại vạch nên một khoảng cách tựa vực sâu vạn trượng, chẳng ai có thể bước qua.

Trong “Nguyệt Lệnh Tập Giải” có viết: “Tiểu Tuyết, tam hậu, bế tắc nhi thành đông.” (Tiểu tuyết, ba kỳ, vạn vật đóng băng, mùa đông thành hình.)

Khi ba tiết khí của Tiểu Tuyết kết thúc, đại tuyết ập đến.

Vào tháng cuối đông, Tiền Dữ Linh quay về nhà mẹ đẻ để tặng lễ vật cuối năm.

Gia Hưng cách Kim Lăng không xa, hằng năm Tiền Dữ Linh đều về thăm nhà nhiều lần.

Cũng vì thế, đám tiểu bối trong nhà họ Tiền rất thân thiết với vị cô mẫu có phong thái tiêu sái này.

Mỗi khi nàng quay về Kim Lăng, luôn có kẻ nhỏ tuổi tìm đến nàng để thỉnh giáo.

Hôm nay có người đến nhờ chỉ dạy thư họa, Tiền Dữ Linh không chút khó khăn đáp ứng; ngày mai có người đến xin chỉ điểm thi từ văn chương, nàng cũng thuận tay hướng dẫn; nhưng đến ngày thứ ba, vị tiểu điệt mới hơn mười tuổi kia lại cầm một quyển sách toán học đến—

“Đem thứ này đến hỏi ta, e là nhầm người rồi.” Tiền Dữ Linh cười, liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh, giúp nàng sắp xếp thư từ và bản thảo thơ ca, rồi nói: “Nghi Cát, chuyện này ngươi phải tìm vị nữ sử của nhà bên cạnh chỉ giáo mới đúng.”

Tiền Nghi Cát chừng mười tuổi, nửa tin nửa ngờ nhìn sang Trinh Nghi, thi lễ xin chỉ dạy.

Từ đó trở đi, suốt ba ngày liên tiếp, mỗi khi Trinh Nghi đến gặp Tiền Dữ Linh, Tiền Nghi Cát đều chạy đến hỏi nàng về toán học.

Thấy đứa nhỏ này thực sự có chút ngộ tính với môn toán, Trinh Nghi liền nói:

“Chi bằng trước tiên hãy đọc kỹ ‘Lịch Toán’ và ‘Trù Toán’, những vấn đề mấy ngày nay ngươi hỏi, trong sách đều có cách giải.”

Tiền Nghi Cát ngây người, rồi chần chừ hỏi lại:

“Nữ sử nói đến ‘Lịch Toán’ và ‘Trù Toán’ của tiên sinh Mai Văn Đỉnh sao?

Nhưng… tiểu sinh hiện tại thực sự khó mà đọc hiểu được…”

Trinh Nghi cũng sững sờ:

“Khó đọc đến thế sao?”

“……”

Tiền Nghi Cát không nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn nàng.

Tiền Dữ Linh bật cười, nói với Trinh Nghi:

“Muội nghĩ ai cũng giống muội sao?

Tám, chín tuổi đã có thể hiểu được những thuật toán khó nhằn đó?

Không phải chỉ cần biết chữ là có thể đọc thông đâu!”

Nàng lại nói tiếp:

“Chứ đừng nói là một đứa trẻ như hắn, ngay cả nhiều nhân sĩ có học vấn cao thâm, bao gồm cả ta, đến nay vẫn chưa chắc có thể nắm bắt được hết những chỗ tinh vi, phức tạp trong ‘Lịch Toán’ đâu!”

Trinh Nghi như sực nhớ ra điều gì, liền cười bảo Tiền Nghi Cát:

“Ngươi chờ ta hai ngày, hai ngày sau ta lại đến.”

Hai ngày sau, Trinh Nghi mang đến một quyển sách chép tay, trong đó là phần đầu của ‘Lịch Toán’ đã được nàng giản lược và phân tích lại một cách dễ hiểu.

Tiền Nghi Cát vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nâng niu quyển sách như báu vật, trong lòng càng thêm kính phục Trinh Nghi.

Nhà họ Tiền con cháu đông đúc, thường xuyên qua lại với các văn xã lớn ở Giang Nam.

Bản chép tay này sau đó được truyền đến Kim Lăng toán học xã, khiến nơi đây dậy lên một trận chấn động.

Có người cảm thán:

“Thực sự có thể nói là… nghĩa lý súc tích mà rõ ràng, đạo lý tinh giản mà hiển lộ, cốt lõi đầy đủ, minh bạch thông suốt!”

“Nếu không phải đã lĩnh hội toàn bộ ‘Lịch Toán’, nếu không phải đã đạt đến cảnh giới thông thạo như lòng bàn tay, thì tuyệt đối không thể có được sự phân tích thấu đáo đến vậy!”

“Chẳng lẽ người này đã miệt mài nghiên cứu hàng chục năm trời?”

“Không biết vị tiên sinh này là ai?

Ta chưa từng nghe nói Kim Lăng có một bậc kỳ tài về toán học như vậy!”

Đến khi nghe nói người viết ra quyển sách này là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử trẻ tuổi, toàn bộ toán học xã im lặng trong chốc lát, rồi sau đó lại càng bàn tán sôi nổi hơn nữa.

Bản chép tay ấy tiếp tục được sao chép, truyền tay giữa những người yêu thích toán học.

Đến mùa xuân năm sau, quyển sách đã theo chân một thư sinh Tuyên Thành trở về quê, rồi được chuyển đến trước mặt một người bạn của hắn:

“… Đây là bản ‘Tiểu Lịch Toán’ truyền ra từ Kim Lăng, huynh thử đoán xem ai là tác giả?—Là một nữ tử Kim Lăng!

Hình như chính là người mà huynh từng nhắc đến!”

Trong sân viện tràn ngập sắc xuân, một nam tử vận áo bào trắng đơn sơ đưa tay nhận lấy quyển sách, lật xem một cách chăm chú.

Trong mắt hắn ánh lên một tia cười hiếm hoi.

Hồi lâu sau, hắn mới khẽ nói:

“Những gì Nhị muội giỏi, đâu chỉ có thế này.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top