Tân Hựu không trả lời câu hỏi của Hạ Thanh Tiêu, chỉ hỏi tiếp:
“Là đi Nam phương sao?”
Nếu không có hai lần trước nàng lấy danh nghĩa tướng thuật nhắc nhở, lại đúng lúc xảy ra sự kiện tương ứng, Hạ Thanh Tiêu chắc chắn sẽ nghi ngờ đối phương đã điều tra hắn.
Nhưng lúc này, hắn chỉ kinh ngạc trước thuật tướng của thiếu nữ trước mặt.
Chuyện này… chẳng phải quá thần kỳ sao?
“Đúng, ta phụng mệnh xuất công đi một chuyến xuống phía Nam.”
“Có thể nói rõ nơi cụ thể không?”
Hạ Thanh Tiêu lộ vẻ áy náy, cười nhạt:
“Chuyện này không tiện tiết lộ.”
Tân Hựu khẽ cong môi, nở nụ cười như có như không, tiếp tục dựa vào vỏ bọc tướng thuật để thăm dò:
“Không tiện thì thôi.
Hạ đại nhân chuyến này đi công, có gặp huyết quang phải không?”
Ánh mắt Hạ Thanh Tiêu co rút lại, nhưng không trả lời.
Từ sự trầm mặc của hắn, Tân Hựu đã hiểu rõ đáp án, nắm tay siết chặt một chút, nhưng trên mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào:
“Ta chỉ muốn nhắc Hạ đại nhân, chuyến Nam phương lần này có thể mang đến tai họa về sau, mong đại nhân cẩn trọng.”
“Đa tạ Khấu cô nương nhắc nhở, ta sẽ chú ý.”
Đôi mắt Hạ Thanh Tiêu lại hiện lên ý cười.
Chính điều này càng khiến Tân Hựu chắc chắn, chủ đề vừa rồi chính là việc Hạ Thanh Tiêu không muốn ai nhắc đến.
Xuất công, nhiệm vụ mật, chuyến Nam phương tháng Tư, tất cả những gì nàng hỏi ra đều dẫn đến một kết luận không chút may mắn nào.
Tân Hựu cười nhạo chính mình, trước khi quay người bước đi, như bị ma xui quỷ khiến, nàng buột miệng hỏi:
“Là Uyển Dương sao?”
Đôi đồng tử của Hạ Thanh Tiêu chấn động mãnh liệt.
Gương mặt luôn giữ vẻ điềm đạm nay tràn đầy kinh ngạc.
Đúng là Uyển Dương.
Hy vọng nhỏ nhoi và mong chờ mơ hồ trong lòng Tân Hựu hoàn toàn tan biến, hóa thành tro bụi.
Nàng quay người, từng bước đi về phía trước, bước chân chậm rãi nhưng kiên định.
Nàng có thể cảm nhận ánh mắt hắn vẫn dõi theo mình.
Nàng biết, câu hỏi cuối cùng ấy chắc chắn sẽ khiến Hạ Thanh Tiêu kinh ngạc, thậm chí hoài nghi.
Nhưng có gì quan trọng đâu?
Thù giết mẹ, không đội trời chung.
Nàng tuyệt đối không thể nhận sai người.
Dù Hạ đại nhân có điều tra thế nào, nàng vẫn chỉ là biểu cô nương của Thiếu Khanh phủ trong mắt thế nhân – Khấu Thanh Thanh.
Hạ Thanh Tiêu nhìn bóng lưng Tân Hựu dần khuất, lòng tràn ngập suy tư.
Tướng thuật… thực sự có thể chính xác đến mức này sao?
Một cô nương mồ côi nương nhờ nhà người khác, làm thế nào học được tướng thuật?
Nếu như lần chậu hoa rơi kia còn có thể là sắp đặt từ trước, thì việc hôm trước tên quan lại bị bắt bất ngờ rút dao tấn công hắn tuyệt đối không thể do Khấu cô nương khống chế.
Dẫu khó tin đến đâu, hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng Khấu cô nương là một bậc thầy tướng thuật hiếm thấy.
Nhớ đến lời nhắc nhở mới đây, khóe môi Hạ Thanh Tiêu không tự chủ cong lên.
Tân Hựu không quay về Đông viện mà vừa đi vừa hồi tưởng chi tiết trong hình ảnh, bước vào con phố khi màn đêm dần buông.
Trên phố, người qua lại tấp nập, cờ xí phấp phới.
Hương rượu, hương trà hòa với tiếng nói cười tạo nên khung cảnh nhộn nhịp đầy sức sống của kinh thành.
Tân Hựu đi ngang qua từng quán rượu, trà thất.
Trong hình ảnh, Hạ Thanh Tiêu ngồi trong một nhã thất, nhưng không thể nhìn ra đó là trà lâu nào.
Chỉ có điều, từ cửa sổ nhã thất nhìn ra ngoài, nàng trông thấy một lá cờ xanh có dòng chữ “Nhạc Lai Tửu Lâu”.
Nàng dừng bước, hỏi một trung niên có vẻ là tửu khách:
“Thưa đại thúc, ông có biết Nhạc Lai Tửu Lâu không?”
“Nhạc Lai Tửu Lâu?”
Người đàn ông trung niên nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Cô nương muốn hỏi tửu lâu Nhạc Lai nào?
Kinh thành ta biết có đến ba quán tên Nhạc Lai.”
Tân Hựu giữ giọng khách khí:
“Ta chỉ biết tên Nhạc Lai Tửu Lâu, không rõ là ở đâu.
Đại thúc có thể cho biết vị trí ba quán ấy không?”
“Gần đây có một quán, còn một quán ở phía Nam thành…”
Nghe người trung niên nói xong, Tân Hựu hành lễ cảm tạ:
“Đa tạ đại thúc đã chỉ giáo.”
Thấy nàng định đi, người trung niên không nhịn được nhắc nhở:
“Trời sắp tối rồi, cô nương một mình thì chớ đi lung tung.”
Tân Hựu lại tạ ơn, rồi hướng về Nhạc Lai Tửu Lâu gần nhất.
Không xa đó, dưới chân tường, hai gã lêu lổng liếc mắt nhìn nhau, ánh lên vẻ phấn khích.
“Con nhóc kia hình như đi một mình.”
“Chậc, gan cũng lớn thật, không những một mình mà còn dám nói chuyện với người lạ.”
“Gan lớn thì tốt, gan nhỏ sao dám ra khỏi nhà mà để chúng ta gặp chứ?
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Đi thôi, có việc làm rồi.”
Tuổi trẻ, dung mạo xinh đẹp – chỉ cần hội đủ một trong hai điều này đã đủ khiến loại người này nảy sinh ý đồ xấu, huống chi nàng lại có cả hai.
Tân Hựu nhận ra có người theo dõi mình nhưng không dừng bước.
Những loại vô lại trên đường như thế này, ngày trước khi nàng một mình chu du khắp nơi đã gặp không ít.
Bản lĩnh thì chẳng ra sao, nhưng tâm địa lại cực kỳ hiểm ác.
Với loại người này, nàng thường chọn cách đánh ngất rồi vứt thẳng đến cửa nha môn.
Hiện tại, nàng không có thời gian để dây dưa, chỉ tìm đường đông người mà đi, không cho đối phương cơ hội ra tay.
Nhạc Lai Tửu Lâu đã ở trước mắt.
Tân Hựu nghiêng đầu nhìn sang phía đối diện.
Đó là một tiệm cầm đồ.
Không phải nơi này.
Tân Hựu cũng không kỳ vọng có thể tìm thấy ngay lập tức.
Nàng khẽ thở dài, tiếp tục đi đến tửu lâu Nhạc Lai tiếp theo.
Rẽ khỏi con phố chính, đường xá lập tức trở nên vắng vẻ.
Tiếng bước chân phía sau ngày một gần.
Tân Hựu nhíu mày, còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đại nhân tha mạng!
Đại nhân tha mạng!”
Hạ Thanh Tiêu với vẻ mặt không chút cảm xúc, ra lệnh cho thuộc hạ:
“Đưa hai tên này đến Binh mã ty nha môn.”
“Rõ!”
Hai gã vô lại bị Cẩm Lân Vệ giải đi, Hạ Thanh Tiêu sải bước đến chỗ Tân Hựu.
“Khấu cô nương, sao lại đi một mình thế này?”
“Chỉ là ra ngoài đi dạo một chút thôi.
Còn hai người kia…”
“Ta vừa nhìn thấy hai tên đó dáng vẻ khả nghi, lại cứ bám theo cô nương, chắc là bọn bắt cóc.
Trời tối rồi, Khấu cô nương một mình ra ngoài rất nguy hiểm, để ta đưa cô về thư cục.”
Lời từ chối đã ra đến miệng nhưng Tân Hựu lại nuốt xuống:
“Thế thì thật làm phiền Hạ đại nhân.”
“Không phiền, ta cũng không có việc gì khác.”
Hạ Thanh Tiêu nói, nhấc chân bước về hướng thư cục, cố tình giảm tốc độ để đi chậm lại.
Khắp nơi, đèn đuốc đã thắp sáng rực, hòa cùng ánh sao trên trời.
Kinh thành khi màn đêm buông xuống vẫn tràn đầy sức sống, khác hẳn với sự bận rộn ban ngày, toát lên vẻ thoải mái và nhàn nhã.
Tân Hựu lặng lẽ bước đi, ánh mắt thoáng lướt qua nam tử bên cạnh.
Có lẽ các tửu lâu Nhạc Lai ở kinh thành không chỉ có ba nơi nàng nghe được.
Liệu Hạ Thanh Tiêu đã đến tửu lâu nào?
Hạ Thanh Tiêu khẽ nhướng mày.
Khấu cô nương dường như đang nhìn mình, chẳng lẽ trên người có gì không ổn?
Ngay khoảnh khắc này, hắn bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng lại làm như không phát hiện, giữ ánh mắt nhìn thẳng mà bước tiếp.
Hai người giữ im lặng suốt quãng đường cho đến khi đến cổng hông của Thanh Tùng Thư Cục.
Hạ Thanh Tiêu dừng bước, nói:
“Khấu cô nương mau vào đi.
Sau này nếu phải ra ngoài, tốt nhất nên mang theo nha hoàn hoặc hộ vệ.”
“Ta biết rồi, cảm tạ Hạ đại nhân đã tiễn.
Hạ đại nhân cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tân Hựu khẽ nhún gối hành lễ, rồi bước qua cổng hông vào Đông viện, suốt đường không quay đầu lại.
Hạ Thanh Tiêu đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng thái độ của Khấu cô nương với hắn hình như không còn giống trước đây.
Dù vẫn giữ vẻ khách khí, song trong đó phảng phất chút lạnh nhạt.
Không phải là không thể lạnh nhạt, nhưng sự thay đổi này không thể vô duyên vô cớ.
Chẳng lẽ cô ấy ghét việc mình thường xuyên đến thư cục, chỉ đọc mà không mua sách?
Hạ Thanh Tiêu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có thể suy ra khả năng này.
Hôm sau, khi Tân Hựu vừa định ra ngoài thì gặp Lưu Chu đang thần sắc hoảng hốt.
“Đông gia, có chuyện kỳ lạ muốn bẩm báo!
Hạ đại nhân đã mua toàn bộ những cuốn du ký kia rồi!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.