Chương 652: Người một nhà

Bộ truyện: Đại Đạo Chi Thượng

Tác giả: Trạch Trư

Nữ tiên kia nhìn thấy Trần Thực cùng Kim Úy Nhiên, khẽ giật mình, tựa hồ cảm giác được chút quen thuộc, nhưng không biểu lộ ra ngoài.

“Cô nương, tại hạ là Trần Thực của Thiên Binh doanh, vị này là Kim Úy Nhiên, cũng thuộc Thiên Binh doanh.” Trần Thực tiến lên đối diện nữ tiên, dò hỏi: “Không biết cô nương xưng hô thế nào?”

Nữ tiên liếc mắt nhìn hai vị Thần Tướng đứng bên, thấy hai vị Thần Tướng như tượng gỗ bất động, không có ý can thiệp, lúc này mới lên tiếng: “Ta là Ngưu Tĩnh Tĩnh, vệ quân thủ hộ Dao Quang Trì Huyển, từng trấn thủ nơi đây. Gặp qua hai vị sư huynh.”

Tâm niệm Trần Thực vừa động, quanh thân hiện ra từng đạo Tĩnh Phù, tạo thành một không gian kín, khiến kẻ bên ngoài không thể nghe lén được cuộc đối thoại.

Chưa đợi Trần Thực mở lời, Kim Úy Nhiên đã vội hỏi: “Trâu cô nương, chẳng hay lạc ấn Dao Quang Trì có phải ở trên người ngươi?”

Ngưu Tĩnh Tĩnh trong lòng chấn động, đang muốn phủ nhận, Kim Úy Nhiên đã vội vàng nói: “Ngọc Hành Môn lạc ấn ở trên thân ta, còn Thiên Cơ Sách lạc ấn tại thức hải Trần công tử! Ngươi không cần lo lắng, chúng ta cùng một loại!”

Trần Thực khẽ nhíu mày, Kim Úy Nhiên lại không giữ mồm miệng, đem bí mật thổ lộ sạch sành sanh.

Ngưu Tĩnh Tĩnh nghe vậy thì nhẹ nhõm thở phào, cười nói: “Cuối cùng cũng gặp đồng loại. Hai tháng nay dọa ta muốn chết! Trần đạo hữu mang theo Thiên Cơ Sách? Không phải Thiên Cơ Sách đã bị hủy từ mấy năm trước rồi sao?”

Trần Thực đáp: “Thiên Cơ Sách bị hủy một ngày trước, lạc ấn đã truyền vào thức hải ta. Sau đó nghe tin Thiên Cơ Sách bị phá, ta cũng chấn động không thôi.”

Ngưu Tĩnh Tĩnh cười nói: “Ta cũng suýt bị dọa chết! Mấy ngày nay, ác mộng triền miên! Phải rồi, lạc ấn Dao Quang Trì trên người ta cực kỳ quái dị, lúc nào cũng tự sản sinh linh dịch tiên khí. Hiện tại ta luôn cảm thấy chỉ cần mở miệng, liền có tiên khí trào ra ngoài.”

Kim Úy Nhiên nói: “Trên người ta cũng có dị trạng. Mỗi khi ngủ say, liền mộng thấy bản thân hóa thành một cánh cửa, tồn tại trong Chư Thiên Vạn Giới, dẫn dắt Tiên Nhân phi thăng. Có khi, đầu ngón tay ta còn có thể phóng ra một đạo quang mang phi thăng, chỉ tới đâu thì nơi đó liền hiện ra.”

Hai người quay sang nhìn Trần Thực, hắn nói: “Ta lĩnh ngộ đạo pháp và thần thông vô cùng nhanh chóng, rất nhiều đạo pháp chỉ cần không vượt qua Thiên Đạo, ta đều có thể tùy tiện ngộ ra. Có lúc, ta còn cảm ứng được ai đó mà không rõ nguyên do.”

Ngưu Tĩnh Tĩnh hưng phấn nói: “Chúng ta đã trở thành người chấp chưởng Thiên Đạo! Nhất định sẽ thành tựu phi thường ở Địa Tiên giới!”

Kim Úy Nhiên cũng kích động, cười lớn: “Người chấp chưởng Thiên Đạo! Giờ coi như khổ tận cam lai.”

Trần Thực nói: “Ta hoài nghi, người giống chúng ta, e rằng còn có ba mươi vị nữa.”

Kim Úy Nhiên khẽ động tâm, nói: “Trước đây từng có tin truyền rằng ba mươi ba Thiên Đạo pháp bảo đều bị hủy diệt, ý của công tử là, những Thiên Đạo pháp bảo đó sớm đã chọn ra Tiên Nhân làm người chấp chưởng?”

Trần Thực suy đoán: “Ta cảm thấy, chúng ta chưa chắc do pháp bảo chọn, mà có thể là người nắm giữ Thiên Đạo pháp bảo.”

Ngưu Tĩnh Tĩnh và Kim Úy Nhiên đều ngẩn ra, chưa hiểu thấu ý tứ.

Trần Thực nói tiếp: “Tiên Đình phá hủy Thiên Đạo pháp bảo là vì những pháp bảo đó do cường giả Thiên Đình nắm giữ. Kẻ nào sở hữu chúng tức là đại biểu cho thiên địa chính thống. Tiên Đình muốn động thủ với Thiên Đình, tất phải trước tiên phá vỡ tính chính thống ấy. Thiên Đình biết rõ điều này, nhưng lại không rõ Tiên Đình là ai, vì thế cần tạo cơ hội cho đối phương ra tay, qua đó lần theo dấu vết.”

Ngưu Tĩnh Tĩnh ánh mắt sáng rỡ, nói: “Vậy nên Thiên Đình cố ý để Tiên Đình có cơ hội phá hủy pháp bảo, đồng thời từ sớm đã chọn chúng ta làm vật chứa Thiên Đạo lạc ấn. Khi địch thủ lộ diện, bọn họ sẽ ra tay tiêu diệt!”

Kim Úy Nhiên cười nói: “Thiên Đình còn có thể dùng lạc ấn trong thức hải chúng ta để tái luyện Thiên Đạo pháp bảo!”

Trần Thực gật đầu: “Bước tiếp theo, chính là lúc chân tướng giữa Thiên Đình và Tiên Đình bộc lộ. Khi đó, đôi bên tất sẽ dốc toàn lực, đối đầu sinh tử.”

Ngưu Tĩnh Tĩnh phấn chấn: “Mà chúng ta – những người chấp chưởng Thiên Đạo – chính là then chốt chiến thắng của Thiên Đình!”

Kim Úy Nhiên tràn đầy tin tưởng, nói: “Thiên Đình để chúng ta rời đi, tiến vào Nê Lê đại thế giới, chính là để tránh trận chiến này, bảo toàn lực lượng cốt lõi!”

Trần Thực trầm tư, luôn cảm thấy Thiên Đình an bài không đơn giản như vậy, nhưng nhất thời vẫn chưa rõ được sâu xa bên trong.

“Đợi đến khi đến Nê Lê đại thế giới, hẳn sẽ hiểu rõ Thiên Đình nghĩ thế nào.” Hắn âm thầm suy tính.

Tinh tra chở bọn họ rời khỏi Địa Tiên giới, men theo Thiên Hà cuồn cuộn giữa đêm tối. Bên dưới chính là Huyền Hoàng Hải mênh mông rộng lớn vô song.

Thiên Hà chính là Tinh Hà, do vô số vì sao hội tụ mà thành, cảnh tượng tráng lệ tuyệt luân.

Từng tỉnh vực lớn nhỏ nối tiếp nhau bởi dòng Thiên Hà.

Trần Thực nhìn xuống Huyền Hoàng Hải, trong lòng chợt mông lung. Hắn từng đi qua Huyền Hoàng Hải, thấy trong biển có cảnh tượng lạ thường, một khi bay lên giữa biển, liền rơi vào vô ngân tinh không, dù phi hành nhanh đến đâu cũng như đứng nguyên một chỗ.

Lúc này ngồi trên tinh tra, nhìn về phía Huyền Hoàng Hải, hắn chỉ cảm thấy biển này rộng vô bờ, vô biên vô hạn, vô số thế giới trôi nổi giữa sóng biển, tỉnh vực xoay quanh, như tấm bèo trôi giữa đại dương.

Trong biển cả ấy, là vô vàn vì sao lấp lánh.

Quang cảnh như mộng ảo, tựa hồ không giống thế giới chân thực.

“Địa Tiên giới, Huyền Hoàng Hải, Hắc Ám Hải… từ trước tới nay khó mà nhìn rõ toàn cảnh. Không biết hình thái chân thực của chúng là gì.”

Tinh tra chậm lại, dừng bên một tỉnh vực, nhẹ nhàng tiến vào tỉnh môn.

Đám người Trần Thực đến rìa tinh tra, nhìn về tỉnh vực phía trước, chỉ thấy trong đó có cung điện nguy nga, thần lực cuồn cuộn hội tụ về trung tâm.

Nơi đây khí tức của Tây Thiên Kim Đế đặc biệt mãnh liệt, khiến người ta bất giác chiến ý sục sôi.

“Chẳng lẽ nơi này chính là Thiên Cung của Tây Thiên Kim Đế?”

Ánh mắt Trần Thực dời sang phía biên giới Hắc Ám, nhìn về một đại thế giới hắc ám, thầm nghĩ: “Vậy thì đây hẳn là một trong tứ đại bộ châu – Tây Ngưu Hạ Châu.”

Ba người còn đang phóng mắt trông quanh, chợt có Thần Tướng bước tới, dẫn theo hai vị Tiên Nhân trẻ tuổi.

Ánh mắt Trần Thực rơi lên thân hai người nọ, liền cảm nhận được khí tức quen thuộc.

“Bọn họ cũng là người chấp chưởng Thiên Đạo. Không biết pháp bảo mà họ nắm giữ là gì?”

Hai người kia lên thuyền, tinh tra tiếp tục hành trình, tiến vào vùng tỉnh không hắc ám.

Trần Thực dò hỏi: “Hai vị đạo hữu xưng hô thế nào?”

Một trong hai là nam tử cao lớn hữu lực, nói: “Sơn nhân Hạ Hầu Phong, Tiên Nhân Tây Ngưu Hạ Châu, trông coi kho vũ khí tại Tây Thiên Cung.”

Người còn lại là một nữ tử thanh tú nhưng vóc dáng nhỏ bé, đáp: “Ta là Long Uyên Linh, là Thiên Binh thuộc vệ sở của Tây Thiên Kim Đế.”

Kim Úy Nhiên vận pháp lực bao phủ xung quanh, cười nói: “Hai vị có Thiên Đạo lạc ấn nào trên người?”

Hai người kia trong lòng chấn động.

Kim Úy Nhiên mỉm cười: “Chúng ta cũng là người có Thiên Đạo lạc ấn. Trước đêm Thiên Đạo pháp bảo bị hủy hai tháng trước, chúng ta đã vô tình tiếp nhận lạc ấn.”

Hạ Hầu Phong trầm giọng: “Ta cũng vậy. Ta được lạc ấn của Thiên Đạo pháp bảo Tây Thiên Chiến Cổ, vốn được cung phụng tại Tây Thiên quần đấu.”

Long Uyên Linh nói: “Còn ta được lạc ấn của Ngũ Ngục Hình Thiên Trụ, cung phụng tại Kim Đế Thiên Cung.”

Chúng tiên tụ hội một chỗ, trao đổi tin tức.

Không lâu sau, một chiếc tinh tra khác từ Địa Tiên giới đến, đi tuyến khác nên giờ mới hội hợp tại biên giới Hắc Ám Hải.

Trên thuyền cũng có mấy Tiên Nhân trẻ tuổi, đứng sau vài vị Thần Tướng.

Những Tiên Nhân kia cũng nhìn về phía nhóm người Trần Thực, lộ vẻ kinh ngạc.

Tinh tra cập bến cuối cùng ngoài Hắc Ám Hải, nhẹ nhàng dừng lại, mọi người xuống thuyền.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Trên bến đã có mấy chiếc tinh tra khác neo đậu, Thần Tướng cao lớn đứng sừng sững, bất động như pho tượng.

Dưới chân họ là hơn mười Tiên Nhân, thần sắc bất an.

Nhóm Trần Thực tiến lên bờ, dưới sự dẫn dắt của Thần Tướng, đến bên cạnh những Tiên Nhân kia. Hai hàng Thần Tướng đứng vững, vây quanh bọn họ vào giữa.

Lại có một chiếc tỉnh tra khác đến nơi, từ trên thuyền bước xuống sáu người, dưới sự dẫn dắt của Thần Tướng đi tới bên cạnh đám người Trần Thực, riêng phần mình đứng yên bất động.

Chúng tiên đồng loạt giữ im lặng chờ đợi. Kim Úy Nhiên vò đầu bứt tai, ho khan không ngừng, muốn mở miệng hỏi thăm các Tiên Nhân khác xem có phải cũng nhận được Thiên Đạo lạc ấn hay không.

Trần Thực thầm nghĩ: “Hắn có thể nhịn được suốt hai tháng, thật sự là không dễ.”

Chẳng bao lâu, lại có tinh tra đến, chở theo càng nhiều Tiên Nhân.

Sau hai ngày chờ đợi, cuối cùng một chiếc tinh tra nữa cập bến, từ trên thuyền bước xuống hai nữ tử, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Trần Thực cảm nhận được khí tức quen thuộc của Đông Thiên Thanh Đế trên người các nàng, thầm nghĩ: “Thì ra là đến từ Đông Thiên, chẳng trách trễ mấy ngày.”

Hắn quan sát một vòng, vừa khéo ba mươi ba vị Tiên Nhân, ứng với ba mươi ba kiện Thiên Đạo pháp bảo.

“Thiên Đình đem chúng ta – những người chấp chưởng Thiên Đạo – tập hợp đưa tới Nê Lê đại thế giới, rốt cuộc là để làm gì?”

Trần Thực trầm tư: “Nê Lê đại thế giới nằm nơi sâu thẳm Hắc Ám Hải, vô cùng xa xôi. Chẳng lẽ Thiên Đình thật sự là vì bảo vệ chúng ta, nên mới đưa đến một nơi không thuộc về bất kỳ thế lực Tiên Đình nào?”

Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy suy đoán này có điểm không ổn, nhưng lại là giả thuyết hợp lý nhất.

“Thiên Đình quả thực là khổ tâm vì chúng ta.” Kim Úy Nhiên ở một bên cười nói.

Trần Thực nghĩ nghĩ, quyết định giữ khoảng cách với tên này. Kim Úy Nhiên cái miệng như thùng rỗng, chuyện gì cũng nói ra tuốt, thật khó giữ bí mật.

Đúng lúc này, một chiếc lâu thuyền từ Hắc Ám Hải chầm chậm tiến tới, neo tại bến. Trên thuyền là Thần Tướng dưới trướng Lý Thiên Vương, một người cầm đầu trầm giọng quát: “Những vị tiến về thay quân Tư Nguyên Sơn Quan tại Nê Lê đại thế giới, nghe lệnh, lên thuyền!”

Ba mươi ba vị Tiên Nhân lần lượt bước lên lâu thuyền. Trần Thực cũng lẫn vào đám người, cẩn thận quan sát lâu thuyền này, chỉ thấy bên ngoài thuyền đầy vết cháy sém và dấu tích bị chém rách, hiển nhiên đã trải qua chiến hỏa.

Hắn leo lên thuyền, lâu thuyền khẽ dừng lại một chút, rồi bắt đầu di chuyển về phía Hắc Ám Hải.

Chúng Tiên Nhân bất giác căng thẳng, lần lượt tế ra Tiên khí, cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài, đề phòng dị vật trong biển ám tập kích.

Trần Thực không quan tâm lắm, thì bên cạnh lại truyền tới giọng Kim Úy Nhiên: “Chư vị huynh đài, tại hạ là Kim Úy Nhiên, Thiên Binh doanh dưới trướng Thiên Đình. Trên người chư vị mang khí tức quen thuộc, hẳn cũng là người nhận được Thiên Đạo pháp bảo lạc ấn? Không dám giấu giếm, tại hạ cũng là như vậy…”

Trần Thực nhíu mày, im lặng không nói.

Giọng Kim Úy Nhiên vẫn tiếp tục: “… Trên thân ta là Ngọc Hành Môn lạc ấn, còn bên cạnh là Trần Thực đạo hữu, cũng xuất thân từ Thiên Binh doanh, người mang Thiên Cơ Sách lạc ấn…”

Không lâu sau, Kim Úy Nhiên trở lại bên cạnh Trần Thực, cười nói: “Trần đạo hữu, bọn họ cũng là người mang Thiên Đạo pháp bảo lạc ấn, muốn cùng nhau đàm luận một phen. Ngươi là người đầu tiên đạt được lạc ấn Thiên Cơ Sách, chắc hẳn hiểu rõ cách dùng, chia sẻ một chút kinh nghiệm cho mọi người chứ?”

Trần Thực lắc đầu: “Tại hạ đối với Thiên Đạo lạc ấn cũng biết chẳng bao nhiêu, miễn cưỡng nói ra chỉ thêm chê cười.”

Kim Úy Nhiên còn định nói nữa, bỗng một thanh âm chen vào: “Trần đạo hữu mấy năm nay, hẳn cũng không thu hoạch được gì?”

Trần Thực nhìn sang, chỉ thấy đó là một trung niên Tiên Nhân, trán rộng, cằm nhọn, ánh mắt sắc bén khiến người ta cảm thấy rờn rợn.

Kim Úy Nhiên giới thiệu: “Trần đạo hữu, vị này là tiền bối Ninh Đạo Sơn, Kim Tiên của Bắc Cực Tử Vi Thiên Cung, người cũng là Thiên Đạo người chấp chưởng, được lạc ấn của Thiên Quyển Bảo Ấn.”

Ninh Đạo Sơn nói: “Trần đạo hữu, hiện tại chúng ta đồng thuyền cộng mệnh, đều nhận được Thiên Đạo pháp bảo lạc ấn, lại chẳng hiểu gì về cách dùng. Ngươi là người đầu tiên nhận lạc ấn, chắc chắn hiểu rõ hơn chúng ta. Mong đạo hữu đừng giữ riêng.”

Các Thiên Đạo người chấp chưởng khác cũng tụ lại, có người khuyên nhủ: “Trần đạo hữu, lần này đến Nê Lê đại thế giới đầy hiểm nguy, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới mong sống sót. Nếu đạo hữu không tiếc chia sẻ, chúng ta đều sẽ ghi nhớ ân tình này.”

“Đạo hữu, cùng là người chấp chưởng Thiên Đạo, nên tương trợ lẫn nhau. Ngươi chia sẻ, chúng ta cũng sẽ không giữ lại lĩnh ngộ của mình.”

Đám người ồn ào, tranh nhau lên tiếng.

Trần Thực ho khan một tiếng, cắt ngang, mỉm cười nói: “Chư vị nghĩ rằng Thiên Đình gom chúng ta lại, là vì để phòng ngự Tư Nguyên Sơn Quan thật sao?”

Mọi người im lặng.

Ninh Đạo Sơn cười nói: “Thiên Đình biết chúng ta là người chấp chưởng Thiên Đạo, nên đưa đến nơi xa cách Địa Tiên giới, không dính dáng phân tranh, để bảo hộ chúng ta.”

Trần Thực lắc đầu: “Ba mươi ba người tụ tại một quan ải giữa đại thế giới đầy rẫy ma đạo, không thể ra ngoài, không thể trốn đi. Nói là bảo hộ, chẳng bằng nói là dưỡng cổ.”

Hắn quét mắt nhìn quanh, nở nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói: “Biết đâu chừng, người chấp chưởng Thiên Đạo nếu giết một kẻ khác, sẽ đoạt được lạc ấn của đối phương, càng thêm cường đại. Thiên Đình gom chúng ta lại một chỗ, thả vào Tư Nguyên Sơn Quan, hơn phân nửa là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau, thôn phệ lẫn nhau, cho đến khi chỉ còn lại một người. Kẻ đó mới là chân chính Thiên Đạo người chấp chưởng!”

Hắn bật cười: “Các vị nghĩ xem, khả năng này chẳng phải hợp lý hơn cái gọi là ‘bảo hộ’ sao?”

Sắc mặt mọi người đại biến, ánh mắt nhìn nhau đầy cảnh giác.

Trần Thực trầm giọng: “Các ngươi dù có lạc ấn Thiên Đạo, nhưng vẫn quá yếu. Thiên Đình cần ba mươi ba kẻ yếu hay sao? Không, Thiên Đình cần một kẻ hội tụ toàn bộ Thiên Đạo uy năng! Tư Nguyên Sơn Quan chính là nơi nuôi dưỡng cổ trùng ấy!”

Chưa dứt lời, mọi người đã đồng loạt lui lại, kéo giãn khoảng cách với nhau.

“Cuối cùng thì không ai đòi ta chia sẻ nữa.” Trần Thực khẽ cười, thấp giọng nói: “Bọn họ hơn phân nửa sẽ không bao giờ chia sẻ với người khác nữa. Cuối cùng cũng được thanh tĩnh.”

Lâu thuyền vượt qua hơn nửa tháng hành trình, các Thần Tướng bảo hộ thuyền không ngừng tiêu diệt quái vật trong biển, cuối cùng hộ tống nhóm Tiên Nhân tiến vào Nê Lê đại thế giới.

Đại thế giới này nằm trong Hắc Ám Hải, có sơn hà hùng vĩ mỹ lệ, ba vầng đại nhật treo trên không xé rách hắc ám, hiện ra trước mắt bọn họ.

Lâu thuyền bay lên không trung, rời khỏi mặt biển, xuyên qua tầng không, tiến vào nội địa đại thế giới, hướng về tiền tuyến Tư Nguyên Sơn Quan.

Tư Nguyên sơn là cứ điểm tiền tuyến do đại quân Thiên Đình thiết lập tại Nê Lê đại thế giới. Khi đám Trần Thực tới nơi, nơi đây đang bị Ma tộc vây công, song phương chém giết trời long đất lở.

Lâu thuyền vừa mới hạ xuống, chợt nghe vút một tiếng, một đạo hàn quang bay đến, một mũi tên bắn xuyên trán Kim Úy Nhiên, đầu nổ tung!

Biến cố xảy ra quá nhanh, tất cả đều chưa kịp phản ứng. Đến khi tỉnh táo lại, Kim Úy Nhiên đã mệnh tang Hoàng Tuyền!

Phía xa, trước trướng trung quân, một vị Thần Tướng múa Chiêu Hồn Phiên, triệu hồi vong hồn Kim Úy Nhiên.

Lý Thiên Vương thắp một nén hương, nghiêng người vái xuống, vận dụng pháp lực hùng hậu đánh vào hồn phách mơ hồ của Kim Úy Nhiên, trong chớp mắt giúp hắn thành Kim Thân!

Kim Úy Nhiên ngơ ngác: “Ta thành thần chỉ?”

Ngay sau đó, người chấp chưởng Thiên Đạo thứ hai ngã xuống, vong hồn bị dẫn về.

Rồi đến người thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy!

Lý Thiên Vương không nhanh không chậm, cắm nén nhang vào lư hương trước mặt Kim Úy Nhiên, cười tươi: “Thiên Đạo pháp bảo, phá rồi mới lập, xưa vốn do Tam Thanh luyện chế. Nhưng nay, Thiên Đạo pháp bảo mới thật sự nằm trong tay Thiên Đình.”

Hắn nhìn Kim Úy Nhiên, cười nói: “Tiểu đạo hữu, từ nay ngươi là người một nhà.”

Từng vị thần chỉ bước tới, thay những người chấp chưởng Thiên Đạo vừa mới chết dâng hương, trợ giúp bọn họ thành Kim Thân, trở thành thần chỉ!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

    • đã sửa nha đạo hữu. Chư vị đạo hữu nếu phát hiện nội dung chương nào có vấn đề, vui lòng comment thông báo để team kiểm tra lại a!

  1. Từ "mua " nhầm thứ tự

    Một người mặc phi ngư phục nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Thực, lấy ra một miếng bạc nhỏ bằng ngón tay, cười hòa nhã, nói: “Nhóc con, khối bạc này mua cho ngươi kẹo ăn.

  2. Tự Tại Nhân Gian

    Up lại Chương 628 do lỗi paste. Cả nhà đọc thấy lỗi chương nào báo giúp mình sửa lại nhé. Xin cảm ơn!

Scroll to Top