Thái phó mặt lạnh lùng, quay đầu đi, chỉnh lại vạt áo, giọng mỉa mai: “Sao đây, Thái nữ điện hạ đích thân đến chất vấn lão phu à?”
Lý Tuế Ninh điềm nhiên nói: “Cũng không đến mức ấy đâu.
Ta vốn là người dễ dãi, giờ đây đã không còn giận nữa rồi.”
Thái phó lạnh lùng hừ một tiếng: “Thái nữ điện hạ độ lượng như thế, lão phu phải cảm tạ lắm rồi.”
Lý Tuế Ninh mỉm cười: “Ai bảo ta là học trò, chẳng phải phải bao dung hơn sao?
Nếu không thế thì sao thầy lại có thể dưỡng thương nhanh đến vậy?”
“Được lời còn ra vẻ khiêm nhường!”
Thái phó xoay nửa người, trừng mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng: “Kẻ hô bắt trộm lại là trộm lớn, ngươi trong sạch lắm chắc?”
“Vậy thì thầy trò ta cũng như nhau cả thôi.”
Lý Tuế Ninh nhoẻn miệng cười: “Vậy thì ai cũng đừng nói ai nữa, coi như hòa nhé.”
Thực ra, nàng và thầy đã chẳng cần phải nói rõ lòng mình hay những gì đã hy sinh vì nhau.
Vì sao thầy lại làm vậy, vì sao nàng lại sớm nhập kinh, tất cả đều đã không cần phải nói thêm.
Nàng quả thật từng giận, nhưng cơn giận ấy là vì lo sợ.
Giờ đây đã bình tâm, nàng không còn sợ, cũng chẳng còn giận nữa.
Với Lý Tuế Ninh, còn có thể cùng thầy bước đi trên đường như thế này đã là phúc phận lớn nhất rồi.
Nhưng Thái phó không nghĩ như thế, dù không cần nói rõ lòng mình, người ông muốn mắng thì vẫn phải mắng!
Ông đã giữ trong bụng bao nhiêu lời để mắng nàng đây!
Lý Tuế Ninh chầm chậm đẩy xe của thầy tiến lên, phía sau có Ngụy Thúc Dịch và Kiều Ương, còn Lỗ Xung đã lui mười bước xa xa để tiện cho Thái nữ đàm đạo, nhưng lại không ngờ lại tạo thành cơ hội tuyệt vời để nàng bị Thái phó mắng không nể nang gì.
Thực ra nếu có người ngoài ở đây, Thái phó còn phải giữ mặt mũi cho học trò, nay thì ông thoải mái xả hết.
Còn trông cậy vào Ngụy Thúc Dịch và Kiều Ương ư?
Một người thì không dám khuyên, người còn lại thì hoàn toàn không có ý định khuyên, mà chỉ thích xem cảnh náo nhiệt.
Lý Tuế Ninh xưa nay không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị, trước khi Thái phó kịp tuôn hết cơn giận, nàng bỗng cắt lời thầy, hỏi: “Thầy thấy cảnh núi non nơi đây thế nào?”
“Cũng tạm coi được.”
Thái phó hừ khẽ, “Đừng có vòng vo đánh trống lảng, lão phu hôm nay—”
“Vậy ta sẽ tặng lại thầy mảnh đất này để câu cá nhé.”
Lý Tuế Ninh lần nữa cắt ngang lời: “Ta sẽ cho người xây một biệt viện ở đây, vừa không xa kinh thành, ngày nào ta nhớ thầy là có thể đến thăm ngay.”
“…”
Thái phó bất giác nghẹn lời.
Kiều Ương vừa ngưỡng mộ vừa cảm thán: “Đến lúc đó, nếu tại hạ có chút nhàn rỗi, sẽ tới tìm Thái phó, mượn chỗ này câu cá vài bận, mong Thái phó đừng xua đuổi.”
Thái phó không thèm để ý đến Kiều Ương, nhưng lòng thì thầm hân hoan, lại đưa mắt ngắm cảnh núi non nơi đây, cơn giận đã tiêu tan hơn nửa.
Ngụy Thúc Dịch bên cạnh thán phục: “Xét về tài tránh được tai họa và tìm đường sống… quả thật không ai sánh được với Thái nữ điện hạ.”
Đầu tiên là một chiêu đẩy trách nhiệm, từ chối lộ mặt.
Sau đó, lần đầu gặp lại liền tặng núi tặng hồ, khiến người muốn mắng cũng chẳng mắng được nữa, một cơn giận hả hê chưa kịp bộc phát đã bị dập tắt ngay, quả là mưu trí tuyệt vời.
“Nhưng ai có thể vô duyên vô cớ mà thành bậc kỳ tài.”
Lý Tuế Ninh nghe như khiêm tốn, nói: “Chỉ là kinh nghiệm dày dặn, quen tay là giỏi thôi.”
“Nói thế chẳng phải là ngầm ý bảo lão phu mắng nàng nhiều rồi sao!
Xem xem, đúng là trò giỏi do lão phu dạy ra mà!”
Thái phó giọng đã bớt giận, nói tiếp: “Nàng tặng nơi này cho lão phu, các ngươi tưởng nàng tốt bụng rộng rãi, thực ra chẳng qua là tiện tay biến lão phu thành người coi mộ cho Lạc tiên sinh mà thôi!”
Kiều Ương bật cười: “Ngài làm người trông mộ, Lạc công nơi chín suối e là phải run rẩy khiếp sợ đó ạ!”
“Phong thủy nơi đây tốt lành, là một vùng đất quý.”
Ngụy Thúc Dịch mỉm cười nói: “Thái phó dưỡng lão ở đây, nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Thế thì lão phu sau này an tâm dưỡng lão vậy.”
Thái phó rốt cuộc không nói lời chua cay nữa: “Còn việc triều chính, đành giao lại cho các ngươi thôi.”
Ngụy Thúc Dịch nói: “Bọn ta vốn kinh nghiệm còn non nớt, e là vẫn phải thường đến xin Thái phó chỉ dạy, mong rằng Thái phó không thấy phiền.”
Thái phó nghe xong đã thấy đầu đau nhức, không nhịn được xua tay: “Đừng đến quấy nhiễu lão phu, đi mà tìm ai khác hỏi.”
Nghe vậy, Lý Tuế Ninh bật cười.
Thái phó quay lại liếc nàng một cái: “Biết ngay là ngươi chẳng có ý tốt, cố tình trói lão phu ở đây để nhận lấy đủ phiền phức.”
Nói rồi, ông lại nhớ đến chuyện cũ: “Lão phu nghe Ngụy thừa tướng nói, lần trước hắn tiến cử lão phu làm Lễ Bộ thượng thư với thiên tử, hóa ra là do ngươi bày ra cái trò đen tối đó… Thật là một mầm ác từ khi chưa nhú lên đã biết mưu mô tính kế lão phu rồi!”
“…”
Lý Tuế Ninh nhìn sang Ngụy Thúc Dịch bên cạnh, tên này lại dám bán đứng nàng?
Ngụy Thúc Dịch chỉ cười không nói, khiến Thái phó nghi ngờ rằng hắn đã bực bội chuyện này lâu rồi, chịu không nổi trách nhiệm trước cơn thịnh nộ của Thái phó, đành phải thành thật khai ra.
“Cũng chỉ là học trò lo nghĩ cho thầy thôi mà…”
Kiều Ương nhanh nhẹn xoa dịu: “Những năm đó Thái phó một lòng muốn lui về, chí khí cũng nguội lạnh, chẳng trách người ta lo lắng… Nếu không phải người thật lòng nghĩ cho Thái phó, thì làm sao lại quan tâm đến việc ấy được?”
Người già càng cứng cỏi, càng không có việc gì để làm thì lại càng dễ sinh muộn phiền.
Nếu Thái phó thực sự lui về, e là với tính cách của ông, không chừng sẽ cô độc mà phiền muộn đến cuối đời.
Có công việc vướng bận cũng là giữ lại chút sinh khí trong lòng.
Dù Thái phó chẳng bao giờ chịu ủy khuất, trong công vụ thì luôn khiến các hậu bối trẻ phải khổ sở chứ tuyệt nhiên không làm khó bản thân, nên cũng chẳng lo ông chịu thiệt gì.
Thái phó nghe Kiều Ương khéo léo xu nịnh thì lòng dịu đi ít nhiều.
Lý Tuế Ninh ném về phía Kiều Ương ánh mắt đầy tán thưởng.
Kiều Ương không khiêm nhường, tự tin vuốt nhẹ chòm râu.
Nếu không có tài dỗ dành như thế này, sao Thái phó lại chọn ông làm bạn câu cá bấy nhiêu năm chứ?
Cả đoàn bốn người tiếp tục vừa trò chuyện vừa bước đi, Thái phó không còn truy hỏi trách mắng học trò nữa, mà cuối cùng hỏi về chính sự: “Chuyện trọng đại đã đến lúc bàn định rồi, đã có quyết định chưa?”
Lý Tuế Ninh gật đầu: “Thưa thầy, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi.”
Thái phó nghe vậy, biết rằng nàng sẽ có lựa chọn thích hợp, bèn hài lòng gật đầu, chỉ căn dặn vài câu từ góc độ của một người thầy.
Lý Tuế Ninh nghe kỹ, chầm chậm đẩy xe thầy đi trong làn gió đầu hạ dễ chịu, ngắm nhìn dãy núi xanh xa xa.
Từ Hoài Nam Đạo nhìn về hướng đông, non nước càng thêm mượt mà, gió mát khẽ đưa qua hàng liễu rũ.
Bên ngoài thành Giang Đô, một biệt viện ẩn mình giữa màu xanh của tiết giao xuân hạ, trong sân trồng sen, trúc xanh um tùm, tĩnh lặng không một tiếng người.
Đến đầu giờ Ngọ, bầu không khí yên ả bị phá vỡ bởi một đoàn người vừa đến.
Trước một cụm trúc rậm rạp có đặt một chiếc bàn đá.
Bên bàn có hai nữ tỳ đứng lặng lẽ hầu hạ người đang ngồi.
Người ngồi đó khoác áo dài màu than, tóc bạc gần như trắng phau, được búi gọn gàng cố định bằng hai cây trâm vàng đỏ.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Bà giữ phong thái uy nghiêm tự nhiên, tay đặt trên bàn đá, lặng lẽ nhìn đoàn người mười mấy người trước mặt.
Dẫn đầu là một nữ quan mặc áo xanh lam.
Nữ quan thi lễ, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt gầy gò, nghiêm nghị.
Thánh Sách Đế nhận ra nàng, đó là con gái của Đình úy họ Diêu.
Năm xưa, trong loạn tế lễ chùa Đại Vân, nàng đã tự tay vạch trần thân mẫu là phu nhân Bùi, dùng trâm vàng tự rạch mặt mình, dấu vết vẫn còn đó.
Khi ấy, mọi người đều cho rằng cuộc đời của tiểu thư nhà quan này đã hoàn toàn hủy hoại.
Nhưng nay nàng đã trưởng thành, đối diện với bà không chút sợ hãi.
Diêu Nhiễm khẽ cúi đầu, lại hành lễ một lần nữa.
Phía sau nàng là Vương Nhạc, Vương Trường Sử, cùng các quan viên Giang Đô, tất cả đều cúi đầu hành lễ theo.
Diêu Nhiễm nói ngắn gọn, giọng không cho phép phản bác: “Thái nữ có lệnh, thỉnh thiên tử hồi kinh.”
Trong ánh mắt của Thánh Sách Đế thoáng có chút dao động, bà cầm lấy cây trượng rồng, chầm chậm đứng dậy.
Dưới ánh nắng, lá trúc khẽ xào xạc, ánh nắng xuyên qua rọi xuống như rải một thảm vàng vụn.
Thánh Sách Đế quay đầu, nhìn về chân trời phía tây.
Ngày mùng Năm tháng Năm, Thánh Sách Đế khởi hành từ Giang Đô về kinh.
Dọc đường, vị đế vương từng bao phen thăng trầm này đích thân viết “Tội Kỷ Chiếu”, tự trách mình vì những sai lầm đã gây ra, nhận lỗi trước giang sơn và bách tính Đại Thịnh.
Bà thừa nhận, dù có lòng muốn cải đổi, nay đã tuổi cao sức yếu, không còn phù hợp để trị quốc, bèn tự nguyện nhường ngôi, thuận theo ý trời, ý dân, tôn lập Thái nữ Lý Tuế Ninh làm tân đế, giữ gìn giang sơn Đại Thịnh, ổn định đại cục thiên hạ.
Trong chiếu thư, bà không chỉ tự bày tỏ lỗi lầm của một đế vương với đất nước, mà còn kể lại chuyện năm xưa buộc tiểu nữ Lý Thượng phải mạo danh tiểu hoàng tử Lý Hiệu để che giấu sự thật.
“Tiểu nữ có gì sai?
Vì quốc gia, vì lê dân mà chịu giả mạo thân phận, song công lao đều thật, mọi lỗi lầm dối trá chỉ một mình trẫm gánh chịu.”
Ngoài ra, bà không bày tỏ thêm gì về sự áy náy của mình với con gái, vì bà hiểu rằng con gái mình không còn cần đến lời xin lỗi của bà nữa.
Chiếu thư này nhanh chóng truyền đi khắp nơi, thiên hạ chấn động.
Trong sự chấn động đó, điều khiến nhiều người ngạc nhiên không phải là Thánh Sách Đế chấp nhận thoái vị, bởi tình thế hiện tại khiến việc bà thoái vị trở thành điều tất yếu.
Điều gây bất ngờ chính là Thái nữ đã đồng ý cho vị thiên tử bị lưu đày này trở lại kinh thành, với một thể diện cao quý nhất.
Sau khi chiếu nhường ngôi được ban bố, không còn ai nghi ngờ hay do dự, tiếng tấu thỉnh lập tân đế vang dội khắp nơi.
Trước làn sóng thỉnh cầu, Thái nữ không từ chối hay chần chừ, nàng ung dung gật đầu, chỉ thốt ra một chữ “Được.”
Cách hành xử dứt khoát và khí phách này khiến những vị quan định quỳ thỉnh cũng hơi bối rối – chẳng phải lẽ ra nàng nên từ chối, để họ còn được một phen kiên quyết cầu xin sao?
Nhưng rồi lại không khỏi nghĩ rằng ngai vị này là do nàng giành lấy, và nàng hoàn toàn xứng đáng với nó.
Trong thiên hạ, không còn ai có tư cách hơn nàng.
Tân quân của họ trẻ trung, tự tin và ung dung, thiên hạ ắt sẽ mở ra một kỷ nguyên mới chưa từng có… mà họ sẽ là những người chứng kiến, cũng là những người cùng trải qua thời đại này.
Giữa lúc khắp nơi xôn xao, một tin mừng từ phương Bắc truyền về.
Quân Thổ Phồn đã bại trận.
Và không chỉ đơn thuần là bại trận rút lui, mà đường rút còn bị chặn lại, hai mươi vạn đại quân Thổ Phồn bị bao vây giết hại, chỉ còn lại chưa đến bảy vạn.
Quốc vương Thổ Phồn không còn giận dữ, mà là tuyệt vọng và hoảng sợ, biện bạch rằng mình bị công chúa Cố An, kẻ cấu kết với Lý Ẩn, xúi giục mới gây nên lỗi lầm này.
Quốc vương Thổ Phồn đã chủ động giao nộp kẻ phản quốc Minh Lạc để tỏ thiện chí hòa đàm.
Lãnh thổ Thổ Phồn rộng lớn, mà Đại Thịnh cũng không đủ sức đối đầu đến cùng.
Chiến thắng lần này là nhờ tài cầm quân của thống soái, nhờ sĩ khí dâng cao và lợi thế của các thần binh, chứ không phải nhờ vào nền quốc lực vững mạnh của Đại Thịnh.
Ngược lại, Đại Thịnh vừa trải qua nhiều năm chiến loạn, đang rất cần một thời gian để phục hồi.
Quân Thổ Phồn thất bại nặng nề và ngỏ ý cầu hòa, đây là tình thế tốt nhất hiện tại.
Lý Tuế Ninh nghe tin này, vô cùng phấn khởi, liền truyền lệnh cho Thượng tướng quân Thôi Cảnh hồi kinh.
Tin đại thắng truyền khắp nơi, triều đình và bách tính đều phấn chấn vui mừng.
Có vị đại thần đề nghị sớm định ngày lên ngôi, Lý Tuế Ninh lựa chọn trong ba ngày cát lợi mà Vô Tuyệt và Thiên Kính dự đoán, nàng chọn ngày muộn nhất vào cuối tháng Sáu.
Một quan viên thận trọng hỏi liệu có quá muộn không, thì nghe Thái nữ nói: “Ta muốn chờ Thượng tướng quân hồi kinh.”
Vị quan kia ngẩn ra, những người khác cũng thoáng sững sờ, rồi có người mỉm cười đồng tình: “Thượng tướng quân quanh năm trấn thủ biên cương gần năm năm, là công thần bảo quốc, điện hạ suy nghĩ chu toàn như thế, quả là hiền minh.”
Thôi Cảnh, vị thượng tướng quân nắm trong tay quyền lực quân đội, bao năm qua lập nhiều chiến công vang dội, bảo vệ Bắc Quan, đẩy lùi quân Thổ Phồn, tuyển quân nuôi ngựa, uy danh đã thâm sâu trong quân đội.
Nhưng người này lại tính khí ngang tàng, nếu có điều gì bất mãn, e rằng sẽ sinh lòng bất mãn.
Còn về những lời đồn đãi vô căn cứ, đối với cục diện và đại sự thực sự, chúng chẳng đáng kể là gì.
Lòng người vốn dễ đổi thay, nhất là khi lợi ích hiện hữu trước mắt.
Trong tình cảnh này, giữ vững lòng trung thành của Thôi Cảnh, an ủi ý chí của hắn, quả thật là một việc lớn không thể qua loa… Thái nữ hành sự có phần tùy ý nhưng cũng thực sự sáng suốt.
Giữa những lời khen ngợi tán dương, Ngụy Thúc Dịch chỉ mỉm cười không nói gì.
Có vị đại thần cũng bắt đầu lo lắng, sau khi Thượng tướng quân về kinh, sẽ phải ban thưởng ra sao cho thỏa đáng.
Đây cũng là vấn đề quan trọng, các quan viên bàn luận sôi nổi.
Giữa những tiếng bàn bạc, một quan viên không khỏi quay sang nhìn Ngụy Thúc Dịch: “Sao hôm nay Ngụy thừa tướng lại không nói gì vậy?”
Ngụy Thúc Dịch khẽ nhướng mày, mỉm cười nhìn về phía Thái nữ ngồi ở vị trí đầu tiên: “Ngụy mỗ tin rằng Thái nữ điện hạ đã có cách an bài tuyệt diệu rồi.”
Suy đi nghĩ lại, khi không còn gì để ban thưởng thêm, nếu muốn “ổn định”
Thôi Cảnh và xoa dịu lòng người trong triều ngoài nước, xem ra chỉ còn một con đường duy nhất có thể chọn.
Ngụy thừa tướng thầm than trong lòng – quả là thời thế đưa đẩy, có muốn cũng chẳng ai được như vậy.
Giữa bầu không khí bận rộn nhưng trật tự, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Ngày mười sáu tháng Sáu, ngoài ngoại ô kinh thành, tiếng ve kêu rộn rã, bầu trời xanh trong vắt.
Một hồi chim ưng kêu vang, ba con ưng, hai lớn một nhỏ bay từ phương Bắc trở về, xoay vòng trên không trung.
“A, Tiểu Cảnh đã về rồi!”
A Điểm mừng rỡ, chạy về phía trước nghênh đón.
Các quan viên đã đứng chờ cũng từ dưới mái che bên đường bước ra, đồng loạt nhìn về phía bắc.
Đợi thêm một lúc, quả nhiên nghe tiếng vó ngựa truyền đến.
Giữa tiết trời hạ oi ả, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Cỏ xanh mướt một màu, không một chút bụi mù.
Một người một ngựa xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt mọi người.
Chiến tranh đã tạm yên, lại đang giữa ngày hè oi bức, người ngồi trên ngựa không mặc áo giáp, chỉ khoác trường bào màu đen như lông quạ, cưỡi trên lưng một con ngựa sông Hạ toàn thân đen bóng mượt mà, từ phương Bắc xa xôi trở về.
Nghe thấy tiếng động, tấm rèm bằng tầng tầng lớp lớp vải xanh trước xe loan khẽ được một bàn tay vén lên, tiếp đó là bóng dáng thanh thoát trong chiếc áo xanh nhạt, bên ngoài khoác áo mỏng tròn cổ, màu sắc trong trẻo tựa ngọc bích.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống xe, vạt áo tung bay trong gió hạ, dáng người như hòa vào ánh nắng rực rỡ.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️