Thần tử với lớp giáp màu đỏ tím, uốn lượn như hình bán nguyệt ở phần cổ, kết hợp cùng cái đầu hình tam giác, tỏa ra khí tức đáng sợ.
Sáu chân mạnh mẽ, vuốt sắc nhọn, cùng với chiếc đuôi dài nửa thân người như có thể phá vỡ mọi chướng ngại, lộ rõ sự khủng bố.
Đặc biệt là từ đầu đến đuôi mọc ra từng hàng gai đỏ rực, lấp lánh huyết quang, phản chiếu với bầu trời đỏ thẫm.
Đây chính là thần tử.
Giờ đây, chúng đang từ hố sâu trong dãy Khổ Sinh sơn mạch lao ra, lan tỏa khắp nơi, gieo rắc sự hỗn loạn, điên cuồng và đói khát.
Những nơi chúng đi qua, vạn vật đều trở thành thức ăn.
Khi nghe thấy mùi huyết nhục, thần tử mở to đôi mắt tham lam, theo dấu vết mùi hương, hướng tới từng tông môn và thành trì trong Khổ Sinh sơn mạch.
Nhìn từ trên cao, đại địa như dâng lên một làn sóng đỏ, nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng gầm rống vang lên, thấm sâu vào lòng người, chấn động tâm thần, vang vọng khắp trời đất.
Tu sĩ nghe thấy đều kinh hãi, người phàm nghe kể lại cũng chìm trong nỗi kinh hoàng.
Dù là người phàm hay tu sĩ, tất cả đều hiểu rằng, họ không thể trốn thoát khỏi thảm họa này.
Thế nên, một trận đại chiến sắp diễn ra ngay trong Khổ Sinh sơn mạch.
Các thế lực lập tức mở ra trận pháp phòng ngự, từng tu sĩ lớn tiếng hô hào, chuẩn bị ngăn cản những hung thần ác sát này.
Nhất là Thủ Phong nhất tộc, toàn tộc xuất động, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận quân địch.
Từ xa xa, thủy triều đỏ điên cuồng lao tới, nhiều thần tử bị kích thích bởi mùi máu tươi, nhảy lên cao, giương nanh múa vuốt, chuẩn bị lao vào chiến trường.
Nhưng đúng lúc này, khi các tu sĩ Khổ Sinh sơn mạch đã sẵn sàng cho cuộc chiến cam go, một tiếng hừ lạnh vang lên từ bầu trời.
Tiếng hừ lạnh này mang theo uy lực kinh thiên, vang vọng khắp tai chúng sinh như tiếng Thiên Lôi, khiến tất cả mọi người đều khựng lại, chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng.
Những thần tử như yêu ma bỗng run rẩy, ngẩng đầu lên trời, phát ra tiếng gầm gừ thê lương.
Nhưng tiếng gầm đó vô ích.
Tựa như có một bàn tay vô hình từ trên trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ dãy núi Khổ Sinh, tạo ra áp lực khổng lồ đè nặng lên các thần tử.
Âm thanh nổ vang rền trời, vô số thần tử bỗng chốc bối giáp tan vỡ, kêu gào thảm thiết, thân thể chúng bị ép thành thịt nát, huyết nhục bắn tung tóe, nổ bung khắp nơi.
Mười không còn một.
Cả dãy Khổ Sinh sơn mạch rung chuyển dữ dội, các tu sĩ của những thế lực trong tông môn đều trợn tròn mắt, nội tâm dâng trào sóng lớn.
Bọn họ bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thấy ba bóng người hiện ra giữa bầu trời.
Người ra tay chính là lão nhân đứng giữa.
“Mặc Quy.”
Thế tử nhàn nhạt mở lời, ngay lập tức, không gian bên cạnh vặn vẹo, bóng dáng lão tổ Mặc Quy lập tức dịch chuyển đến, quỳ gối lớn tiếng nhận lệnh.
“Vãn bối có mặt!”
Sự xuất hiện của Mặc Quy khiến tất cả tu sĩ Khổ Sinh sơn mạch ngay lập tức hướng ánh mắt về phía ông.
Đa phần đã từng biết đến danh tiếng của lão tổ, người có uy vọng cao nhất nhì trong Khổ Sinh sơn mạch.
“Những thú vật còn sót lại, ngươi dẫn người xử lý.”
“Tuân lệnh!”
Mặc Quy lớn tiếng đáp lại, trong lòng vô cùng kích động, đồng thời tràn ngập cảm giác an toàn.
Ông lập tức đáp xuống đất, dựa vào danh tiếng của mình, nhanh chóng dẫn dắt toàn bộ các tông môn trong Khổ Sinh sơn mạch bắt đầu chiến đấu tiêu diệt thần tử còn sót.
Về phần Thế tử và Minh Mai công chúa, bọn họ không lưu lại đây, mà dẫn Hứa Thanh rời đi.
Khi xuất hiện lại, họ đã đứng tại nơi ngọn nguồn của những thần tử.
Đó là một hố sâu khổng lồ, phát ra ánh hồng lấp lánh, cùng với những âm thanh khó chịu tựa như nhịp tim đập, vang vọng ra ngoài thành từng đợt nổ vang.
Thế tử và Minh Mai công chúa cúi đầu nhìn xuống từ xa.
Hứa Thanh đi theo sau, ánh mắt cũng hướng về hố sâu kia.
Suốt chặng đường bay đến đây, hắn đã chứng kiến quá nhiều thần tử.
Dù trước đó nhiều kẻ đã bị Thế tử hừ lạnh tiêu diệt, nhưng nơi này vẫn còn vô số thần tử tiếp tục gào rú từ hố sâu mà tràn ra.
“Hứa Thanh, những thứ bên ngoài này giao cho ngươi xử lý.
Với thực lực của ngươi hiện giờ, cầm cự một thời gian không khó.
Coi như đây là một lần rèn luyện cho ngươi.”
Thế tử nói xong, nhìn sang Minh Mai công chúa.
Minh Mai công chúa gật đầu, cả hai cùng tiến vào hố sâu, nhanh chóng biến mất, tiến vào nơi sâu thẳm.
Hứa Thanh không do dự, sau khi Thế tử và Minh Mai công chúa rời đi, hắn cúi đầu nhìn xuống hồng triều đang ùn ùn kéo tới, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Sự xuất hiện của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của các thần tử.
Khát vọng huyết nhục là bản năng của chúng, dường như trong cảm giác của chúng, khái niệm về sợ hãi rất khó bị kích hoạt.
Thay vào đó, chúng ngập tràn sự hỗn loạn và điên cuồng.
Hơi thở của Hứa Thanh phảng phất như ngọt ngào hơn, khiến đám thần tử càng điên cuồng hơn nữa.
Trong tiếng gào thét chói tai, chúng đồng loạt lao về phía Hứa Thanh.
Huyết mạch của chúng có thể bỏ qua nhiều loại thuật pháp của tu sĩ, tốc độ của chúng nhanh đến kinh người, và sự dao động thần tính trên người đủ để phá vỡ mọi chướng ngại.
Đặc biệt là sinh mệnh lực của chúng, cứng cỏi đến mức gần như không thể bị tiêu diệt.
Giờ đây, từ khắp tám phương, bọn chúng phóng về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt hắn khi nhìn vào dòng thủy triều đỏ rực kia không biến thành màu đỏ, mà lại trở nên đen kịt.
“Ngay tại đây, thử nghiệm sự phát triển của ta trong thời gian qua.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Hứa Thanh thì thầm, ánh mắt dõi xuống mặt đất.
Ánh mắt của hắn khiến một vùng rộng lớn trên mặt đất lập tức vặn vẹo, trở nên mơ hồ, dị chất sinh sôi, độc cấm chi lực bên trong bùng phát dữ dội.
Trong phạm vi này, hơn mười thần tử ngay tức khắc phát ra tiếng kêu rên thê thảm.
Thân thể của chúng bắt đầu mục nát, một cách mà mắt thường có thể thấy được.
Độc cấm dị chất năm xưa từng giúp Hứa Thanh cướp đoạt bổn nguyên của Xích Mẫu, khiến người ta có thể nhận định rằng, thực lực của hắn thậm chí còn vượt qua Xích Mẫu.
Giờ đây, điều này đã được khẳng định rõ ràng.
Những thần tử, ngoài sự hỗn loạn và điên cuồng, còn chứa đầy dị chất của Xích Mẫu.
Nhưng hiện tại, dưới sức mạnh của Hứa Thanh, chúng không thể chống cự.
Trong tiếng gầm rú đầy đau đớn, hơn mười thần tử lần lượt bị hóa thành vũng máu.
Cảnh tượng này kích thích các thần tử khác, chúng lập tức lao về phía Hứa Thanh với tiếng gào thét hung hãn.
Hứa Thanh vẫn giữ thần sắc bình thản, chỉ khẽ vung tay, Kim Ô đồ đằng trên người hắn lập tức sống lại, hiện ra trên bầu trời.
Một tiếng rền nhẹ phát ra, ngọn lửa đen bùng nổ dữ dội.
Kèm theo đó là một cột trường mâu mang theo khí tức cấm kỵ và sự dao động kinh khủng, lao thẳng ra bốn phương tám hướng.
Những nơi nó đi qua, hư không tan vỡ, thiên địa nổ vang, bất cứ thần tử nào tiếp cận đều bị thân thể xé tan ngay lập tức.
Khi trường mâu chạm xuống đất, đại địa rung chuyển mạnh mẽ, trong phạm vi hàng ngàn trượng, mọi thần tử đều phát ra tiếng kêu đau đớn.
Những thân thể từng cứng cáp giờ đây trở nên yếu đuối vô cùng, thần tính của chúng cũng bị trấn áp hoàn toàn.
Mọi thứ dường như bị khắc chế triệt để, nghiền nát không thương tiếc.
Không phải chúng không mạnh.
Trên thực tế, đối với tu sĩ, chúng có ưu thế rất lớn, vì dị chất trong người chúng có thể dễ dàng ô nhiễm bất kỳ ai khi chạm phải.
Thậm chí, máu của chúng cũng là độc dược cực kỳ nguy hiểm đối với tu sĩ.
Nhưng… trước mặt Hứa Thanh, mọi điều này đều vô dụng.
Về độc tính, chúng không thể sánh với hắn.
Về sức mạnh dị chất, chúng cũng không thể so bì.
Điều này đã định trước rằng đây sẽ là một trận tàn sát.
Khi tiếng nổ vang dội khắp không gian, Hứa Thanh bắt đầu bước đi vào giữa bầy thú.
Ánh mắt hắn đi tới đâu, độc cấm bùng nổ, Kim Ô thiêu đốt, cấm kỵ hủy diệt.
Ánh sáng Triều Hà lấp lánh quanh thân thể Hứa Thanh, mỗi lần nó quét qua, mọi thứ xâm nhập đều bị tiêu diệt, còn vô số thuật pháp từ hắn lan rộng ra xung quanh.
Lúc thì bóng núi của Quỷ Đế giáng xuống, trấn áp bốn phương.
Lúc thì Thiên Đạo Thương Long lao ra từ hư không, điên cuồng nuốt chửng các thần tử.
Giữa bầy thần tử, Hứa Thanh chẳng khác nào sứ giả của Tử Vong, đi đến đâu là thi thể tan nát đến đó.
Đáng tiếc rằng, xung quanh không có ai khác để chứng kiến cảnh tượng này.
Nếu có người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh hoàng đến tột đỉnh.
Thật sự là giờ đây, Hứa Thanh không còn giống một tu sĩ nữa.
Dưới ánh sáng của Triều Hà và trường mâu cấm kỵ lấp lánh, đôi mắt đen kịt của hắn, cùng khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, trông chẳng khác nào một vị Thần Linh.
Thậm chí, chỉ sau một nén nhang, khu vực này càng trở nên vặn vẹo và mờ mịt, chi chít ý vặn xoắn tràn ngập, rõ ràng đây đang dần biến thành một cấm khu.
Chỉ khác là, cấm khu của nhân gian là nỗi thống khổ cho vạn tộc, còn cấm khu nơi này lại khiến thần tử phải kêu rên.
Thời gian trôi qua, bắt đầu có thần tử run rẩy, không dám tiến lại gần, nỗi sợ hãi của chúng dâng lên vô hạn, đàn áp cả bản năng.
Hứa Thanh nhìn tất cả, vẻ mặt vẫn bình thản.
“Thần tử này, chỉ có Thần Thuật mới có thể khắc chế.
Nếu không có lực lượng của Thần Linh, tu sĩ đối mặt chúng sẽ vô cùng khó khăn, vì từng kẻ trong số chúng đều là một nguồn ô nhiễm.”
“Vậy, thử sử dụng Tử Nguyệt lực của ta xem sao.”
Hứa Thanh nhắm mắt lại, ngay lập tức, từ cơ thể hắn trào ra từng giọt máu tươi.
Trong chớp mắt, thân ảnh Hứa Thanh biến mất, bị vô số máu tươi bao phủ, hóa thành một vòng xoáy máu đỏ ngầu, ầm ầm chuyển động.
Hồng Nguyệt quyền hành bộc phát, một tòa thần tàng hiện lên giữa vòng xoáy máu, cuối cùng bùng nổ dữ dội, tạo thành một màn máu khổng lồ bao trùm toàn bộ khu vực, chuẩn bị phủ xuống tất cả thần tử nơi đây.
Nhưng đúng lúc này… các thần tử xung quanh đột nhiên run rẩy dữ dội, tiếng kêu rên biến mất, chúng cúi đầu, rồi hướng về phía Hứa Thanh và màn máu mà nằm rạp xuống đất, phát ra tiếng xì xào kỳ lạ.
Âm thanh này rất đặc biệt, khác hẳn với tiếng gầm rú trước đây, mang theo sự thân thiết và thần phục.
Màn máu trên không trung chững lại, trong đó hiện ra gương mặt của Hứa Thanh.
Hắn nhìn hàng vạn thần tử đang nằm phục trên mặt đất, ánh mắt đầy suy tư.
Một lát sau, thân ảnh của Hứa Thanh tụ lại trên trời, từ từ hạ xuống, bước đi giữa đám thần tử.
Bầy thần tử trở nên cực kỳ nhu thuận, như những con sủng vật, thậm chí còn dùng đầu cọ vào con đường Hứa Thanh bước qua.
“Thế tử từng nói rằng những thần tử này là do quá trình Xích Mẫu thành thần giải phóng những vật chất không cần thiết.
Lý thuyết đó có lẽ hơi nông cạn.”
“Chúng không hẳn là con nối dõi của Xích Mẫu, cụ thể hơn, có lẽ chúng là hậu duệ của Hồng Nguyệt.”
“Là trong quá trình Xích Mẫu chiếm đoạt Hồng Nguyệt, đã làm sinh ra những tạp chất này.”
Hứa Thanh suy tư, bước tới trước mặt một thần tử, rồi đưa tay đặt lên đỉnh đầu của nó.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi