“Chúng ta đã không gặp nhau một thời gian, nhưng trong những ngày này, ta nhiều lần mơ thấy mùi vị của ngươi, thật là một giấc mơ đẹp…
Tu vi của ngươi như vậy, còn giữ được nguyên dương, thật sự là hiếm có trên thế gian này.”
“Chỉ tiếc, ngươi còn trẻ, không biết trân trọng tỷ tỷ tốt của mình, lại nhầm tiểu xà thành bảo vật, làm tổn thương trái tim của tỷ tỷ.”
Nữ tử trước mặt Hứa Thanh, tay ôm bộ ngực cao ngất, giọng nói kiều diễm đầy quyến rũ như tiếng hoàng oanh, như tiếng suối róc rách, như âm thanh từ tiên phủ, dư vị vấn vương vô tận.
Âm thanh đó thấm sâu vào tai Hứa Thanh, len lỏi vào tâm trí, làm cho hơi thở của hắn trở nên dồn dập, theo bản năng lùi lại một chút, quay đầu nhìn về phía nữ tử.
“Đừng chạy trốn, đệ đệ.
Tỷ tỷ đã tha thứ cho ngươi rồi.”
“Ngươi, đệ đệ thối này, sao lại lớn lên quyến rũ như vậy chứ?
Chỉ cần nhìn thấy ngươi, tỷ tỷ cũng đã rất vui vẻ rồi.”
Hồ ly bùn đôi mắt đẹp lấp lánh, ánh nhìn nóng bỏng như có thể thấu tận tâm can Hứa Thanh, nụ cười kiều mị trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng làm tăng thêm vẻ phóng đãng.
Nàng ưỡn ngực tiến sát về phía Hứa Thanh.
“Lần này ngươi đến đây là vì đã hiểu ra, hay ngươi đã nghĩ thông suốt rồi?
Rõ ràng là ngươi tự mình tìm đến ta.”
Hứa Thanh theo bản năng lùi thêm một bước, nhưng mỗi lần hắn lùi, Hồ Ly bùn lại tiến lên một bước.
Chiếc áo lụa mỏng manh trên người nàng như sắp trượt xuống.
Cảnh tượng này khiến Hứa Thanh cảm thấy như mình đang bị một tên ác bá ép sát, không còn đường lui.
Cuối cùng, khi không thể lùi thêm, Hứa Thanh hít sâu một hơi, giữ cho mình bình tĩnh, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, rồi nói.
“Tiền bối, lần này vãn bối đến đây là muốn thương lượng về cái thận lần trước.”
Hồ Ly bùn cười mỉm, giơ tay ngăn lời của Hứa Thanh.
“Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là một cái thận thôi.
Đừng lãng phí thời gian, đến đây, vào nhà tỷ tỷ ngồi một chút.
Đợi đến tối, tỷ tỷ sẽ tự tay xuống bếp, hầm cái thận này bổ dưỡng cho ngươi.”
Nói rồi, nàng định kéo Hứa Thanh vào thần điện treo ngược trên không.
“Yên tâm, tỷ tỷ sẽ rất nhẹ nhàng.”
Da đầu Hứa Thanh như bị châm chích, toàn thân tu vi vận chuyển, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng nói.
“Tiền bối, vãn bối không có ý đó.
Vãn bối thực ra muốn…”
Chưa kịp nói hết, Hồ Ly bùn đã cười, tay nhẹ nhàng vung lên.
Ngay lập tức, một khối thận màu vàng hình lưỡi liềm xuất hiện trong tay nàng.
Khối thận tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng bát phương, khí tức hoang cổ từ nó khuếch tán ra khắp nơi.
Lúc này, với tu vi và nhãn giới hiện tại, Hứa Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng trong khối thận đó có một tia khí tức của Đội trưởng.
“Đây có phải cái ngươi muốn không?” Hồ Ly bùn cười, đôi mắt long lanh như nước.
Hứa Thanh gật đầu.
“Vãn bối muốn giao dịch cái thận này.”
Đôi mắt Hồ Ly bùn càng trở nên mê hoặc, ánh mắt nàng như phủ một lớp sương mờ hồng phấn, tỏa ra sự quyến rũ khiến bầu không khí trở nên ngọt ngào hơn.
“Đệ đệ thối, cần gì phải nói thẳng như vậy, như vậy sẽ mất vui đấy.
Chỉ cần ngươi đi theo tỷ tỷ, đừng nói là một cái thận, ta còn có thể cho ngươi một cái khác nữa.”
“Ban đầu, cái thận này là ta định dùng để giúp ngươi bổ dưỡng thân thể.
Nhưng ngươi muốn giao dịch, vậy ngươi sẽ đổi bằng cái gì đây?”
“Ngươi định dùng nguyên dương của mình sao?”
Khi nhắc đến nguyên dương, ánh mắt của Hồ Ly bùn trở nên nóng bỏng hơn, nàng cắn nhẹ đôi môi son, nhìn Hứa Thanh như nhìn một báu vật.
Giọng nói của nàng trở nên ngọt ngào hơn, như thể được ngâm trong mật ong.
Mặc dù Hứa Thanh đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến đây, nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến hắn cảm thấy bất an.
“Tiền bối, sáu sư tôn của ta đều từng dặn dò kỹ lưỡng.
Vãn bối thật sự không thể làm được chuyện này.
Tuy nhiên, ta có một đại sư huynh, người nhất định sẽ làm hài lòng tiền bối.”
“Ta vào sư môn khá muộn, nhưng đại sư huynh của ta thì đã tu hành lâu hơn nhiều, và cũng giữ nguyên dương như ta.
Tiền bối có thể tùy ý lựa chọn.”
Hứa Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc và thành thật, nhìn về phía Hồ Ly bùn.
Đôi mắt của Hồ Ly bùn sáng lên.
“Hình dạng thế nào?
Cho ta xem thử.”
Hứa Thanh lập tức lấy ra một viên ngọc giản, huyễn hóa hình ảnh của đại sư huynh, thậm chí còn chỉnh sửa để trông tuấn lãng hơn.
Nhưng khi Hồ Ly bùn nhìn vào, nàng lập tức nhăn mặt, vẻ mặt tỏ rõ sự chán ghét.
“Xấu quá!
Xấu xí như vậy, dù nguyên dương có nhiều đến đâu, ta cũng không nuốt nổi.”
Hứa Thanh sững sờ, đang định nói tiếp thì Hồ Ly bùn bất ngờ vung tay, ném chiếc thận màu vàng về phía hắn.
Hứa Thanh ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy.
Hồ Ly bùn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt phía trên, nở nụ cười không mấy để tâm, rồi quay lại nhìn Hứa Thanh.
“Ngươi đừng phí công nghĩ cách giao dịch nữa.”
“Ngươi, đệ đệ thối này, chỉ biết cự tuyệt ta.
Nhưng ngươi nghĩ mà xem, nếu sau này ngươi làm đại diện cho ta, ai dám chọc giận ngươi?
Cứ an tâm hầu hạ ta thật tốt.”
“Tuy nhiên, tỷ tỷ không phải là người ham chiếm tiện nghi của kẻ khác.
Dùng cái thận này đổi lấy nguyên dương của ngươi quả thật là ngươi chịu thiệt, nên không trách ngươi từ chối.”
“Thôi được rồi, ai bảo ngươi mê người như vậy chứ.
Coi như thận này là tiền đặt cọc.
Sau này khi ta tìm được bảo vật tốt hơn, sẽ cùng ngươi giao dịch.”
“Nhưng bây giờ, ngươi giúp ta một việc.
Đi theo ta đến một nơi, dùng nguyên dương của ngươi mở đường.”
Nói xong, Hồ Ly bùn vung tay.
Trước mặt Hứa Thanh, không gian rung động, rồi tự hành xé toạc, mở ra một lỗ hổng khổng lồ, tựa như một thông đạo.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Lỗ hổng này không ổn định, khi thì mở rộng, khi thì khép lại, giống như hai lực lượng đối kháng bên trong.
Bên trong lỗ hổng đen kịt, một cỗ khí tức kinh khủng tản mát ra, mang theo sự âm lãnh vô tận.
Nếu là tu sĩ bình thường, chỉ cần chạm phải khí tức này, linh hồn sẽ lập tức nứt vỡ.
Nhưng tại nơi này, trong địa quật đầy âm lãnh, khí tức đó dường như bị áp chế, không thể lan tỏa mạnh mẽ.
“Đi thôi.” Hồ Ly bùn cười, rồi xoay người bước vào lỗ hổng.
Dáng người nàng nhẹ nhàng lay động, mỗi bước đi đầy uyển chuyển, chiếc váy lụa mỏng bay theo thân hình mềm mại, mông đung đưa, tạo nên vẻ đẹp phong tình vô tận.
Nàng không đi sâu vào trong, mà dừng lại, quay đầu lại, cười dịu dàng nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn xuống chiếc thận trong tay, rồi nhìn về phía lỗ hổng mà Hồ Ly bùn vừa bước vào.
Sau một lúc trầm ngâm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán.
Cuối cùng, Hứa Thanh cất bước, đi thẳng về phía trước.
Gió lạnh thổi qua, làm áo choàng của Hứa Thanh bay phấp phới.
Hắn bước vào lỗ hổng, cùng với Hồ Ly bùn, tiến vào bóng tối.
Ngay khi Hứa Thanh bước vào, lỗ hổng nhanh chóng khép lại, biến mất hoàn toàn.
Bên trong địa quật, uy áp từng hiện diện mạnh mẽ đột nhiên biến mất, để lại không gian yên tĩnh nhưng đầy cảm giác mờ ám.
Sau nửa ngày, không gian dao động, và hai bóng người từ từ hiện ra.
Đó chính là Thế tử và Minh Mai công chúa.
Hứa Thanh lần này rời đi không phải là một mình.
Thực tế, trước khi đến, hắn đã xin chỉ thị từ Thế tử, vì thế Thế tử và Minh Mai công chúa đã âm thầm theo dõi từ xa.
Giờ phút này, cả hai nhìn chằm chằm vào nơi khe hở biến mất, thần sắc ngưng trọng.
“Tiểu tử này không phán đoán sai, kẻ đó đúng là Thần Linh.
Hắn đã phát hiện ra chúng ta nhưng không để tâm, cho phép chúng ta theo dõi mà không hề can thiệp.”
“Nhưng ta cảm nhận được, kẻ đó không có ác ý với Hứa Thanh…
Hơn nữa, kẻ xuất hiện ở đây không phải là bản thể, chỉ là một luồng Thần Niệm.
Về lai lịch của hắn, ta tạm thời chưa thể phán đoán.”
“Mục đích của hắn vẫn chưa rõ.”
Thế tử nhìn về phía Tam tỷ bên cạnh, hỏi: “Lúc nãy ta định ngăn cản, nhưng vì sao Tam tỷ lại ngăn ta?”
Minh Mai công chúa trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi đáp: “Thượng thần của Viêm Nguyệt Huyền Thiên Tộc chia làm ba vị: Nhật, Nguyệt và Tinh.
Trong đó, Nhật Thần ngủ say, Nguyệt Thần hành động, còn Tinh Thần thì thần bí vô cùng.
Ta cảm thấy sự việc ở đây có liên quan đến vị Tinh Viêm Thượng Thần.”
“Đó là lý do ta ngăn ngươi.
Về mục đích của nàng ta, ta cũng có thể đoán được phần nào.
Đây có lẽ là cơ duyên của Hứa Thanh.”
Thế tử nghe vậy, vẻ mặt suy tư.
Trong khi đó, bên trong khe hở nơi địa quật hình thành, Hứa Thanh và Hồ Ly bùn đang tiến sâu vào bóng tối.
Hồ Ly bùn cầm trong tay một chiếc đèn lồng nhỏ, phát ra ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng xung quanh.
Nếu nhìn kỹ hơn, nguồn sáng của chiếc đèn lồng này không phải tự nhiên mà có.
Những điểm sáng nhỏ đang toả ra từ cơ thể Hứa Thanh, bị Hồ Ly bùn dẫn dắt vào trong đèn lồng, tạo nên luồng ánh sáng chiếu rọi phía trước.
Bên ngoài ánh sáng, chỉ là một mảng đen kịt vô tận, tựa như vực thẳm Cửu U, không có lối đi rõ ràng.
Những cơn gió âm u gào thét, mang theo tiếng rên rỉ và gào rú đầy rùng rợn, tấn công tâm thần của bất kỳ ai nghe thấy.
Tuy nhiên, ánh sáng từ chiếc đèn lồng có sức mạnh đàn áp mạnh mẽ, khiến mọi thứ dù hung dữ đến đâu cũng không dám đến gần.
Bóng tối trước mặt họ như bị xé rách, mở ra con đường đi tới.
Hứa Thanh quan sát mọi thứ xung quanh với sự cảnh giác cao độ, không biết nơi này là đâu, nhưng hắn có thể cảm nhận được những dị chất mạnh mẽ đang tồn tại ngoài tầm mắt.
Không chỉ là một loại dị chất, mà có rất nhiều loại hỗn tạp khác nhau.
Hứa Thanh liếc nhìn Hồ Ly bùn và chiếc đèn lồng trong tay nàng.
Hắn đã hiểu, sức mạnh trấn áp ở nơi này đến từ bản thân chiếc đèn lồng, chứ không phải là ánh sáng phát ra từ nó.
Ánh sáng chỉ đơn thuần dẫn đường, trong khi chiếc đèn mới chính là thứ bảo vệ họ.
Khi hai người tiến lên phía trước, ánh sáng từ đèn lồng như đang hô ứng với một điều gì đó từ xa, dẫn đường tới một mục tiêu nhất định.
“Nguyên dương của ngươi quả thực rất tinh thuần.”
Giọng ngâm nhẹ nhàng của Hồ Ly bùn vang lên, âm thanh đầy mê hoặc, khiến bầu không khí trong thế giới hư vô này trở nên dễ chịu hơn.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt khỏi chiếc đèn lồng, rồi bất ngờ hỏi.
“Tiền bối, nguyên dương có phải là trọng điểm để tiến vào nơi này không?
Với khả năng của tiền bối, lẽ ra có thể dễ dàng bước vào bất kỳ nơi nào mới đúng.”
Hồ Ly bùn quay đầu lại, đôi mắt đẹp lướt nhìn Hứa Thanh, lộ ra vẻ tán thưởng.
“Đệ đệ thối này, phản ứng nhanh đấy.”
“Đúng vậy, nguyên dương của ngươi chỉ có tác dụng dẫn đường.
Nơi chúng ta sẽ đến… chính là nơi ngươi đã từng đến.”
Nghe đến đây, ánh mắt Hứa Thanh lập tức ngưng trọng.
Đúng lúc này, ánh sáng từ chiếc đèn lồng bỗng nhiên bùng lên, chiếu sáng một khoảng không phía trước, xua tan màn đen dày đặc, lộ ra một khe hở mờ ảo.
“Chúng ta đã đến.” Hồ Ly bùn nói, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Đôi mắt nàng trở nên lấp lánh, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở đầy kích động.
Tấm màn lụa mỏng trên người nàng cũng trượt xuống, để lộ thêm phần da thịt trắng muốt.
“Rốt cuộc, ta đã tìm thấy.”
Hồ Ly bùn nhanh chóng bước lên, đứng trước miệng khe hở và nhìn vào bên trong.
Hứa Thanh cũng ngưng trọng nhìn theo.
Bên trong khe hở là một không gian tràn ngập màu xám, như thể có một cơn bão cát đang cuộn xoáy.
Sâu bên trong, một cánh cửa gỗ cổ xưa sừng sững hiện ra, ẩn hiện trong cơn gió.
Trên cánh cửa gỗ, những vết cào xước sâu hoắm hiện lên rõ ràng, mang theo cảm giác quỷ dị, hoang vu và âm trầm đáng sợ.
Khi nhìn thấy cánh cửa này, tâm thần Hứa Thanh lập tức bị chấn động.
Nơi này, hắn đã từng đến!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi