Khi chuyện thị phi giữa Tây Bình Hầu phủ và Vĩnh Thanh Bá phủ vẫn đang là đề tài bàn tán sôi nổi trong các trà lâu tửu quán, thì quan viên được cử đến Đông Nam điều tra Viên Thành Hải đã trở về kinh.
Kết quả điều tra cho thấy, Viên Thành Hải bị kẻ tiểu nhân hãm hại.
Viên Thành Hải vốn không xem chuyện này là vấn đề lớn, nay có kết luận rõ ràng lại càng thêm yên tâm.
Nhận được tin, hắn cất tiếng cười sảng khoái.
Những người có quan hệ thân thiết với hắn lập tức ồn ào đòi mở tiệc chúc mừng hắn rửa sạch tiếng oan, thậm chí có không ít kẻ trước kia chỉ đứng ngoài quan sát cũng vội vàng chạy đến góp vui.
“Nghe nói phủ Vĩnh Thanh Bá dạo này rất náo nhiệt, đi, gửi cho Vĩnh Thanh Bá một tấm thiệp mời.”
Viên Thành Hải dặn dò.
Kinh thành đúng là náo nhiệt hơn phương Nam, hết chuyện này lại đến chuyện khác.
Mấy vị nữ quyến trong Vĩnh Thanh Bá phủ thế nhưng lại dám kiện Tây Bình Hầu phủ ra công đường, hơn nữa còn thắng kiện.
Nghe nói cô nương được cứu lần này là do Thu Lục cô nương ra tay, mà cách cứu người của nàng thật sự khiến hắn khó mà tin nổi.
Đợi lát nữa gặp Vĩnh Thanh Bá, hắn nhất định phải hỏi cho rõ.
Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối tại Phong Vị Lâu, Viên Thành Hải trước tiên trở về phủ thay y phục.
Hắn vốn quen hưởng thụ hương sắc ôn nhu, trong Viên phủ có hai mỹ nhân dịu dàng biết nói lời hay, một mỹ nhân kiêu sa rực rỡ, ba tiểu viện luân phiên phục vụ, mỗi nơi đều có hương lò trầm hương đốt suốt ngày đêm, khiến y phục của hắn luôn phảng phất mùi thơm nhàn nhạt.
“Lão gia muốn ra ngoài sao?” Huệ Nương vừa giúp hắn chỉnh lại cổ áo vừa hỏi.
“Ừ, ra ngoài uống rượu.”
Huệ Nương hầu hạ Viên Thành Hải nhiều năm, liếc mắt một cái liền biết tâm trạng hắn rất tốt:
“Có chuyện gì vui à?”
Viên Thành Hải cười ha ha:
“Hà hà hà, cũng không hẳn.
Chẳng qua trước đây có vài tên dân đen phương Nam dám đặt điều bôi nhọ ta, khiến người kinh thành hiểu lầm.
Nay quan viên điều tra đã về báo cáo rõ ràng rồi.”
“Vậy thì chúc mừng lão gia, lão gia chờ chút.”
Huệ Nương bưng đến một tiểu lò hương, nhét vào tay áo rộng của hắn.
“Làm gì vậy?” Viên Thành Hải khó hiểu.
Huệ Nương cười tủm tỉm:
“Xông hương lâu hơn một chút, lát nữa lão gia vung tay áo, chẳng phải sẽ đầy hương thơm ư?”
“Bày vẽ!” Viên Thành Hải trách mắng một câu, nhưng không hề từ chối.
Người kinh thành đặc biệt thích mùi hương, có thêm chút phong nhã cũng không phải là chuyện xấu.
Trong lúc hương lò tỏa ra làn khói thơm, Viên Thành Hải nhắm mắt tận hưởng:
“Nói đến chuyện này, Thu Lục cô nương quả thật có bản lĩnh chế hương không tầm thường.”
“Vâng.” Huệ Nương thuận miệng đáp, không muốn tiếp tục chủ đề này.
Lại còn nhớ thương Thu Lục cô nương nữa, đúng là cái thói trăng hoa mãi không sửa được.
“Hộp hương nàng ta đưa còn đủ dùng chứ?”
“Còn dùng được một thời gian nữa.”
Viên Thành Hải bất mãn liếc nàng một cái.
Sao hôm nay lại không biết điều như vậy, sớm biết thế hắn đã đi tìm Lệ Nương rồi.
Một lát sau, Huệ Nương lấy lò hương ra:
“Được rồi.”
Viên Thành Hải đưa tay áo lên ngửi thử, cười hài lòng:
“Quả nhiên không tệ, vẫn là Huệ Nương chu đáo.”
Huệ Nương đưa hắn ra tận cửa viện:
“Lão gia đừng uống quá nhiều, sớm quay về nhé.”
“Biết rồi, dài dòng.” Viên Thành Hải không quay đầu lại, sải bước rời đi.
Huệ Nương nhìn theo bóng hắn, lặng lẽ thất thần.
Nàng cũng từng là nữ tử bị hắn cưỡng đoạt, từng khóc lóc, từng oán hận, nhưng rồi vẫn không thể thắng nổi sự bào mòn của thời gian và sự bất lực trước hiện thực, cuối cùng đành buộc số phận mình vào hắn.
Chỉ mong đến khi tuổi già sắc phai, hắn vẫn còn nhớ chút tình cũ, để nàng có thể an ổn sống quãng đời còn lại.
Trở về phòng, Huệ Nương ôm lấy chiếc hộp trang sức giấu kỹ, tỉ mỉ kiểm tra số vàng bạc tích cóp suốt bao năm qua.
Chỉ khi làm vậy, nàng mới có thể lấy lại bình tĩnh, sau đó cất lại hộp vào chỗ cũ.
Phong Vị Lâu nằm trong khu vực sầm uất nhất kinh thành, đám tiểu nhị quần áo chỉnh tề đứng ngay cửa đón khách.
“Nhã thất sao?
Thực ngại quá, hai phòng nhã thất lớn nhất trên lầu đều đã được đặt rồi.”
Người khách đến có chút ngạc nhiên:
“Hai gian lớn nhất hiếm khi nào cùng được đặt trước mà?”
“Là các vị đại nhân tổ chức yến tiệc chúc mừng Viên đại nhân rửa sạch tiếng oan, tụ họp cùng nhau.” Tiểu nhị giải thích.
Quản sự trong Viên phủ đã dặn dò, hễ có ai hỏi thì cứ quảng bá chuyện này thật nhiều.
“Thì ra là vậy.” Người kia nghe xong liền quay người rời đi, ra ngoài thì thấp giọng bàn luận với đồng bạn:
“Xem ra Viên đại nhân thật sự không có chuyện gì.”
“Còn phải nói sao?
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Người ta ở Đông Nam một tay che trời, chẳng khác nào thổ hoàng đế—”
“Suỵt!
Đừng nói bậy, cẩn thận có kẻ nghe thấy!”
“Này, cái tên hàng rong kia, suýt nữa đâm vào ta rồi!
Ngươi đi đứng kiểu gì vậy!”
Người nọ đang thì thầm về Viên Thành Hải thì bỗng dừng bước, không vui trừng mắt nhìn một người hàng rong trẻ tuổi vừa lướt qua.
Người hàng rong trẻ vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân nhất thời không giữ vững quang gánh.”
Thấy hắn có thái độ nhận sai tốt, người kia chỉ phất tay, cùng đồng bạn dần rời đi.
Người hàng rong trẻ ngẩng đầu nhìn tấm biển lớn của Phong Vị Lâu, sau đó gánh hàng rong đi khắp phố.
Khi ngang qua một quán trà ven đường, hắn đặt quang gánh xuống, ngồi lại uống trà nghỉ chân.
Lúc này quán trà không có khách, Đào Đại bưng ấm trà bước đến, vừa rót trà vừa thấp giọng hỏi:
“Có tin gì không?”
Người hàng rong trẻ chính là Trần Tam.
Trần Tam uống cạn một hơi, nghiến răng nói:
“Lúc đi ngang qua một tửu lâu, nghe thấy có người bàn tán rằng quan viên triều đình phái đi Đông Nam điều tra tên giặc họ Viên đã trở về, nói hắn bị oan!”
Cái chén sứ thô kệch bị hắn đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng “cộp” nặng nề.
Đào Đại nhíu mày nhắc nhở:
“Nhẹ tay một chút.”
Trần Tam ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào Đào Đại:
“Cái tên cẩu tặc đó sao lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ?
Quả nhiên là quan lại bao che cho nhau—”
Đào Đại cắt ngang hắn:
“Chuyện này chẳng phải đã biết từ lâu sao?
Giờ tức giận cũng vô ích.”
Trần Tam hằn học lau miệng, cứ như vừa uống vào không phải trà mà là rượu mạnh:
“Tên cẩu tặc đó tối nay sẽ đến Phong Vị Lâu uống rượu, không bằng—”
“Câm miệng!” Đào Đại tuy vẻ mặt bình thản, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo vô cùng, “Tên ngu ngốc nhà ngươi, chờ tin từ Thước huynh đệ rồi hành động!”
“Nhưng Thước huynh đệ đã lâu không có động tĩnh, ai mà biết là xảy ra chuyện hay là không muốn làm nữa.”
Đào Đại rót đầy chén trà trước mặt Trần Tam, giọng nói mang theo sát khí ngấm ngầm:
“Ngươi bị lừa đá vào đầu rồi à?
Nếu chúng ta có thể thành sự, thì đã chẳng đến mức chết sạch, chỉ còn lại bốn người chúng ta!
Nói cho ngươi hay, nếu dám tự ý hành động, ta sẽ vặn đầu ngươi xuống làm bô tiểu!”
Trần Tam bị mắng đến tiu nghỉu, bực bội đáp:
“Ta chỉ nói vậy thôi.”
Chẳng qua thấy cơ hội hiếm có nên không kiềm lòng được, nhưng hắn cũng hiểu khả năng thành công rất mong manh, vì thế mới hỏi ý lão đại trước.
“Chỉ nói vậy thôi?” Đào Đại vẫn chưa yên tâm, nhấn mạnh hỏi.
Trần Tam bưng chén trà lên uống cạn:
“Ta đã bao giờ tự ý hành động chưa?
Không cho làm thì không làm chứ sao.
Chỉ có điều ta muốn xem thử Thước huynh đệ có bản lĩnh đến đâu, chẳng lẽ bắt chúng ta chờ đến năm này qua năm khác à?”
“Ta thấy Thước huynh đệ là người đáng tin, sẽ không để chúng ta chờ lâu đâu.
Nếu không tin, chúng ta đánh cược đi.” Đào Đại cố ý kéo dài thời gian, để Trần Tam nguôi giận.
“Được, cược cái gì?”
“Nếu ta thắng, ngươi phải dập đầu cảm ơn Thước huynh đệ.”
Trần Tam uống cạn thêm một chén trà, nhướng mày hỏi:
“Còn nếu ta thắng thì sao?”
Đào Đại nhìn hắn thật sâu, thản nhiên nói:
“Nếu ngươi thắng, chúng ta cùng chết.”
Viên tặc không chết, bọn họ còn mặt mũi nào để sống nữa?
“Mẹ nó!” Trần Tam tức giận đập bàn, ném mấy đồng xu xuống rồi xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng, trước Phong Vị Lâu náo nhiệt tưng bừng, từng nhóm người vận y phục xa hoa lần lượt bước vào.
Trong dòng người, một gã hàng rong trẻ nhìn theo Viên Thành Hải được vây quanh, chậm rãi bước vào tửu lâu.
Hắn khẽ nâng quang gánh lên vai, cất giọng rao hàng, rảo bước về phía trước.
“Kim chỉ, trâm gỗ, dây cột tóc—”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Trong lúc đợi ra bộ này bạn có thể edit bộ Phùng Xuân của tác giả này luôn không, bộ đó cũng hay á
truyện này có bao nhiêu chương vậy?
truyện vẫn đang ra hàng ngày bạn nhé, nếu thấy hấp dẫn xin tiếp tục theo dõi. thanks
truyen hay qua, cam on cac ban editor
Bộ truyện Kinh sơn nguyệt rất hay, rừng truyện có thể đăng tiếp các chương sau cho trọn bộ được không? Nếu được mình cảm ơn nhiều nhé.
Truyện vẫn đang ra hàng ngày bạn ạ, mong bạn tiếp tục theo dõi truyện.
Bạn ơi bạn có thể dịch bộ truyện Kim Tuế Vô Ưu không?
Để team cho vào list xét duyệt bạn nhé!