Đới Thượng thư thầm niệm bốn chữ “Xử lý công bằng”, trong lòng không khỏi than thở.
Vương Thừa tướng từng đầy tham vọng, nhưng qua nhiều biến cố đã dần nguội lạnh, giờ chỉ còn đặt hy vọng vào Vương Cẩm, không còn quá quan tâm đến số phận của đám thuộc hạ.
Có thể nói, những bước đi của nữ hoàng đế sau khi lên ngôi quả thật cao minh.
Việc trọng dụng Vương Cẩm chẳng khác nào đã nắm được tử huyệt của Vương Thừa tướng.
Âm thanh của Dương Thị lang vang lên bên tai Đới Thượng thư: “Đới Thượng thư, Vạn Thị lang đã khai hết rồi.”
Đới Thượng thư hoàn hồn, ra lệnh cho Dương Thị lang đưa bản cung khai đến.
Thực ra, Đới Thượng thư chỉ ngồi đó giám sát, còn người trực tiếp thẩm vấn là Dương Thị lang. Ở tuổi ngoài năm mươi, ông ta có cả năng lực và kinh nghiệm, đã sớm đi theo phía Nam Dương quận chúa.
Nay quận chúa đã lên ngôi Thiên tử, Dương Thị lang như nước lên thì thuyền lên, trở thành người đứng đầu thực quyền trong bộ Hình.
Mọi người đều hiểu rằng, khi Đới Thượng thư cáo lão về quê, Dương Thị lang sẽ là lựa chọn kế thừa vị trí thượng thư.
Đới Thượng thư nay cũng khách khí hơn với ông ta.
Dương Thị lang thẩm vấn suốt đêm, tuy mắt đỏ ngầu nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tự tay nâng bản cung khai đến cho Đới Thượng thư duyệt.
Đới Thượng thư xem xong, không khỏi cau mày, rồi đóng dấu của mình vào bản án: “Đi thôi, vào cung, trình bản án lên Hoàng thượng.”
Nữ hoàng đế yêu cầu thấy bản án ngay trong buổi chầu sáng nay, bộ Hình phải thức trắng đêm để thẩm vấn.
Chỉ trong một đêm đã tra rõ mọi việc, hiệu suất thế này đúng là chưa từng có trong lịch sử của bộ Hình.
Dương Thị lang nhận lệnh, đích thân ôm bản án, theo Đới Thượng thư tiến cung yết kiến.
Khi đến điện Kim Loan, Hoàng thượng còn chưa xuất hiện, nhưng trong điện đã có khá đông quần thần.
Vụ việc Vạn Lang trung bị thẩm vấn ngay trong đêm không chỉ làm kinh động Hộ bộ và bộ Hình, mà còn khiến nhiều đại thần trên triều cũng không khỏi lo lắng.
Đặc biệt, người mua điền trang từ Vạn Lang trung chính là một người thân trong tộc của Trương Thượng thư.
Người họ Lý này cũng đã bị “mời” đến bộ Hình thẩm vấn trong đêm.
Trương Thượng thư cả đêm không thể ngủ yên, nay phải vào cung từ sớm.
Ngoài ra, Chu Thượng thư cùng một số người khác cũng đã sắp xếp để thân nhân mua lại tài sản của phủ Cao Lương Vương.
Tài sản của phủ này chủ yếu ở kinh thành, là một miếng mồi ngon ai cũng muốn chia phần.
Giờ đây, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, nhắm vào Vạn Lang trung mà trừng phạt, khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
“Đới Thượng thư,”
Trương Thượng thư đi đến bên cạnh Đới Thượng thư, kìm nén lo lắng, thấp giọng hỏi: “Vụ này xử thế nào rồi?
Vạn Lang trung đã khai ra những gì?”
Đới Thượng thư nhìn ông ta: “Tất cả đều có trong bản án.”
Trương Thượng thư hơi nghẹn lời.
Dĩ nhiên ông ta biết mọi thứ đều có trong bản án, nhưng khi Hoàng thượng chưa đến, ai cũng không dám động vào bản án đó!
Lời Đới Thượng thư tuy ngắn gọn nhưng vẫn ngầm mang ý không hay.
Trương Thượng thư vì thế mà lòng thêm bất an, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.
Ông ta thầm tự trấn an, rằng dù sao việc mua bán điền trang là do thân nhân đứng tên, không liên quan nhiều đến mình.
Nếu Hoàng thượng thực sự truy cứu, thì cứ đẩy người thân đó ra chịu tội.
Ngồi tù, lưu đày hay thậm chí chém đầu, tất cả đều không dính dáng đến ông ta.
Rất nhanh sau đó, các đại thần đủ tư cách tham gia tiểu triều hội lần lượt vào điện, đứng thành từng nhóm nhỏ xì xào trao đổi, cho đến khi nghe thấy giọng một nữ quan vang lên: “Hoàng thượng giá lâm, chư vị đại thần chuẩn bị tiếp giá.”
Đây là chuyện khá lạ lùng.
Trước đây, nhiệm vụ này đều do thái giám phụ trách.
Từ khi nữ hoàng đế đăng cơ, không cần thái giám nữa, mỗi lần xuất nhập đều có Trần Xá Nhân đi cùng, và Trần Xá Nhân liền tiếp nhận nhiệm vụ này một cách tự nhiên.
Các đại thần chẳng còn cách nào khác, đành dần dần thích ứng.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”
Giang Thiệu Hoa ngồi lên long ỷ, nhàn nhạt nói: “Chư khanh miễn lễ bình thân.”
Chúng thần tạ ơn và đứng dậy, nhưng khi ngẩng đầu lên, thoáng liếc thấy thần sắc Hoàng thượng, ai nấy đều lạnh sống lưng.
Thường ngày Giang Thiệu Hoa khá ôn hòa, nhưng hôm nay sắc mặt lạnh lùng, hiển nhiên đến với cơn giận không nhỏ.
“Đới Thượng thư, vụ án đêm qua thẩm vấn thế nào rồi?”
Giang Thiệu Hoa không hề vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
Đới Thượng thư run rẩy bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, lão thần đã thẩm vấn rõ ràng vụ án này, bản án đã được lập xong, lão thần xin kính dâng để Hoàng thượng xem xét.”
Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu.
Đới Thượng thư bước lên, cung kính dâng bản án.
Trần Xá Nhân tiếp nhận rồi kính cẩn trao đến trước mặt Thiên tử.
Giang Thiệu Hoa tiếp nhận bản án và từ từ giở từng trang.
Trong điện im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng lật trang giấy vang lên, các đại thần nín thở chờ đợi.
Vụ án này không quá phức tạp, chỉ liên quan đến vài người.
Bản án chỉ vỏn vẹn bảy tám trang, đọc hết cũng chỉ bằng một tuần trà.
Xem xong, Giang Thiệu Hoa hỏi Đới Thượng thư: “Theo luật Đại Lương, án này nên xử Vạn Lang trung thế nào?”
Tất cả đại thần đều nhìn Đới Thượng thư.
Đới Thượng thư, vốn là lão thần giàu kinh nghiệm với bốn mươi năm lăn lộn trong triều đình, không hề nao núng, chậm rãi đáp: “Theo luật Đại Lương, tham nhũng là tội nặng, quan viên tham ô trên một nghìn lượng có thể bị xử chém đầu.”
Dĩ nhiên, luật này từ lâu đã thành hình thức.
Một nghìn lượng bạc với dân thường là con số khủng khiếp, nhưng với các đại thần thì chẳng đáng gì.
Ngay trong triều đây thôi, ai chẳng có gia sản dồi dào?
Năm ngoái, vụ tham ô của Vương Dịch liên quan đến cả triệu lượng, nhưng ông ta chỉ bị bãi chức Thích sử, người thì an nhiên về quê an dưỡng.
Với Vạn Lang trung, vụ này chỉ liên quan đến vài nghìn lượng, không đáng gì với quan viên triều đình.
Ánh mắt Giang Thiệu Hoa lướt qua những khuôn mặt thờ ơ của quần thần, nàng lãnh đạm nói: “Trong mắt chư khanh, vài nghìn lượng bạc chẳng là gì.”
“Nhưng số bạc này đủ để nuôi một đội quân hai nghìn người trong ba tháng.”
“Nếu dùng làm quân lương, số này đủ trả lương một năm cho hai trăm binh sĩ.”
“Ở Hộ bộ, đó chỉ là một khoản mà Vạn Lang trung tham ô.
Trong một năm, những lần thế này không sao đếm xuể.”
“Thuế mà dân chúng Đại Lương đóng góp lẽ ra phải bổ sung cho quốc khố, lại bị những kẻ như vậy nuốt chửng.
Quốc khố cứ năm nào cũng trống rỗng, quân phí thì liên tục bị cắt xén.
Cuối cùng chỉ để vỗ béo những con chuột bự này.”
“Vạn Lang trung là con chuột đầu tiên mà trẫm phát hiện.
Chư khanh cho rằng, trẫm nên nghiêm khắc xử lý để răn đe, hay nên khoan dung cho qua, để sau này mọc thêm những con chuột bự nữa?”
Lời lẽ nàng sắc bén đến gai người.
Kỷ Thượng thư lập tức quỳ xuống đầu tiên, hổ thẹn nói lớn: “Thần đã không quản tốt cấp dưới, thần vô năng, xin Hoàng thượng cứ trách phạt nặng tay!”
Lúc này, Đới Thượng thư cũng quỳ xuống: “Thần vô năng, thân là Thượng thư bộ Hình, để mặc cho triều đình ngày càng suy đồi mà chẳng làm được gì.
Xin Hoàng thượng trách phạt!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.