A Vũ vừa thấy Khúc Tiểu Hà đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, liền lập tức kéo nàng vào, đóng kín cửa lại.
Đơn Tà ngẩng tay, lòng bàn tay xoay ngửa, luồng sáng trắng đang lơ lửng giữa không trung lập tức rơi xuống, hóa thành một con hạc giấy đáp vào tay hắn. Con hạc này được người thi pháp, mới có thể bay lượn như vậy.
Tuy nhiên, hạc giấy dù được thi pháp cũng chẳng thể sánh với chim bồ câu đưa thư, cả khoảng cách lẫn thời gian bay đều rất hạn chế. Xem ra, người mà hắn cần liên lạc cũng không ở xa Thanh Hà trấn là bao.
Đơn Tà đặt con hạc giấy trước mặt Khương Thanh Tố, khẽ thổi một hơi vào đó. Hạc giấy lập tức bung ra, hóa thành một tờ giấy trắng, nội dung thư hiện rõ:
“Gửi Hạ lão gia:
Chuyện Khúc gia ở Kinh đô hẳn ngài đã tỏ tường. Ta được Khúc đại nhân ủy thác, đưa Khúc Tiểu Hà đến Biên Châu, hiện đang ở trọ tại khách điếm Phong Cư trấn Thanh Hà. Mong lão gia thấy thư liền đến ngay, nhất thiết không được chậm trễ!
— Vũ Thư”
Tuy lời lẽ không nhiều, nhưng nội dung thư lại hé lộ không ít điều. Cuối thư còn có một ký hiệu hình vẽ, dường như chỉ có lão gia họ Hạ và Khúc Xương biết, dùng để xác nhận chân giả.
Khương Thanh Tố liếc mắt nhìn Đơn Tà, nói: “Khúc Xương đã chuẩn bị đường lui cho Khúc Tiểu Hà, A Vũ hộ tống suốt dọc đường, chỉ không rõ người họ Hạ này là ai.”
…
…
Nàng chết khi Khúc Xương còn là một thiếu niên chưa tròn hai mươi, người họ Hạ kia hẳn là bằng hữu hắn quen biết sau khi nàng qua đời. Có thể để giao phó huyết mạch duy nhất của mình, quan hệ ắt không hề tầm thường.
Nhưng Khúc Tiểu Hà sớm đã là người cận kề cái chết, dẫu A Vũ lấy mạng mà níu giữ, cũng chỉ có thể sống thêm mấy trăm ngày. Cho dù tìm được nơi nương tựa ở Hạ gia thì đã sao? Chẳng lẽ lại có thể sống yên ổn một đời? Trên Sổ sinh tử, nàng vốn định mệnh không thể sống quá sáu tuổi.
Khương Thanh Tố không sao nghĩ thông, Đơn Tà nhẹ nhàng nắm chặt tay, tờ giấy lại hóa thành hạc giấy như cũ. Đúng lúc ấy, Chung Lưu và Thẩm Trường Thích vừa mua áo bào thêu hoa trở về từ đầu hẻm, trông thấy hai vị đại nhân liền đưa mắt nhìn nhau, bước lại gần.
“Vô Thường đại nhân, Bạch đại nhân, sao không đợi trong khách điếm mà ra ngoài thế?” Chung Lưu cất lời.
Thẩm Trường Thích cười hề hề: “Chẳng lẽ ra ngoài tìm đồ ăn sao?”
Thuận tiện hẹn hò tâm tình một chút.
Đơn Tà nghe xong, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái. Thẩm Trường Thích lập tức nhớ ra cái miệng mình chưa có bịt lại, vội đưa tay che nửa khuôn mặt không dám nói nữa.
Chung Lưu trông thấy con hạc giấy trong tay Đơn Tà, khẽ rít một tiếng: “A? Vật này từ đâu ra vậy? Sao lại có ấn ‘Tầm Phong’?”
“Tầm Phong ấn?” Khương Thanh Tố nhìn về phía Chung Lưu.
Chung Lưu gật đầu, tay vẫn cầm bánh nướng nhai dở, cắn một miếng rồi đáp: “Tầm Phong ấn là thuật truyền tin của người tu đạo. Bồ câu đưa thư chỉ biết đi và về một đường, mà tu sĩ nhân gian thì phiêu bạt khắp nơi, không tiện nuôi bồ câu, vì thế mới có Tầm Phong ấn. Thi pháp này lên giấy, giấy có thể bay đến nơi muốn đến. Tuy nhiên mỗi tu sĩ lại có cách viết ấn khác nhau. Ta thấy cách viết này có phần quen mắt… hình như từng gặp ở đâu rồi.”
Khương Thanh Tố nói: “Là A Vũ thi pháp.”
“A! Ta nhớ ra rồi! Chính là Lạc Ngang!” Chung Lưu đập mạnh đùi, năm xưa hắn từng thua Lạc Ngang một lần, đuổi hắn ta hơn trăm dặm vẫn không bắt được, kết quả tên kia dùng Tầm Phong ấn gửi một tờ giấy chế giễu hắn, vì vậy đến giờ Chung Lưu vẫn nhớ.
“Nhưng là pháp thuật của Lạc Ngang, sao A Vũ lại biết?” Chung Lưu tỏ vẻ nghi hoặc.
Khương Thanh Tố lại càng hiếu kỳ: “Hắn nào chỉ biết Tầm Phong ấn, hắn còn biết dùng đá bày trận, biết thi pháp ‘cho mạng’ để giúp Khúc Tiểu Hà tiếp tục sống trên đời. A Vũ này quả thật giấu rất nhiều bí mật.”
Ngón tay Đơn Tà khẽ bật một cái vào hạc giấy, nó lập tức bay đi về hướng cần đến. Khương Thanh Tố mím môi nói: “Chỉ còn đêm nay thôi, sau giờ Dậu, mong rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt.”
Dứt lời, nàng đi trước về phía khách điếm, Đơn Tà cũng rời đi, Chung Lưu và Thẩm Trường Thích nối gót theo sau. Vào đến trong khách điếm, Khương Thanh Tố liền cầm lấy mấy chiếc áo bào trong tay họ.
Nghĩ nghĩ một chút, giờ nàng phải thay áo cho Khúc Tiểu Hà, nhưng A Vũ chắc chắn không chịu để yên, Khúc Tiểu Hà e rằng cũng sinh nghi. Nàng không muốn ép buộc, tiểu cô nương mà bị dọa khóc thì không hay, tốt nhất vẫn nên dỗ dành.
Khương Thanh Tố khoác thử áo bào thêu hoa lên người. Gấu áo dài thêu hoa đào, từng cánh hồng phấn nở rộ, trông rất đẹp mắt.
Thẩm Trường Thích ngẩn người, chớp mắt hỏi: “Chẳng phải cái này mua cho Khúc Tiểu Hà sao?”
“Đúng vậy.” Khương Thanh Tố khẽ thở dài: “Đợi A Vũ rời đi rồi, thì nó sẽ thuộc về Khúc Tiểu Hà.”
Pháp trận ‘cho mạng’ sẽ gây tổn hại lớn đến A Vũ, khiến hắn lộ nguyên hình. Dáng vẻ nửa người nửa thú kia nếu để Khúc Tiểu Hà thấy được, e rằng dù chưa đến lúc chết cũng bị dọa mà mất mạng. Tối nay nghỉ trọ không đi tiếp, lại viết thư cho người họ Hạ, chắc chắn là chờ người nọ đến. Khúc Tiểu Hà phải ở lại khách điếm, còn hắn thì rời đi.
Khương Thanh Tố vịn lan can cầu thang định bước lên lầu, bên ngoài vang lên tiếng sấm rền, gió quét qua phố, cửa sổ đại sảnh khách điếm bị gió đập vào khung kêu “pành pạch”, tiểu nhị vội chạy đi đóng cửa sổ, than thở: “Xem ra đêm nay mưa to rồi đây.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Khương Thanh Tố khép bớt áo bào lại, Đơn Tà cùng Thẩm Trường Thích và Chung Lưu đã lên lầu vào phòng, phòng họ nằm ngay bên cạnh phòng của Khúc Tiểu Hà và A Vũ.
Đến trước cửa phòng, Khương Thanh Tố giơ tay gõ cửa, không bao lâu sau A Vũ mở cửa. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn nàng, thấy áo bào nàng khoác có thêu hoa đào hồng nhạt thì hơi nhíu mày, Khương Thanh Tố mỉm cười: “Ngoài trời nổi gió, chẳng bao lâu sẽ mưa, tiết trời trở lạnh, ta chỉ mặc thêm một lớp thôi.”
A Vũ liếc đi chỗ khác, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm, nghiêng người nhường nàng bước vào.
Khương Thanh Tố nhìn thấy Khúc Tiểu Hà, cô bé đang ngồi tựa vào nhuyễn tháp. A Vũ đã kéo chiếc tháp đến bên cửa sổ, chăn bông dày được gấp đôi, một nửa lót dưới, một nửa đắp lên người nàng. Tiểu cô nương tay cầm chén trà nóng, trên người vẫn khoác áo bào đen, che khuất cả nửa mái tóc.
Vừa trông thấy Khương Thanh Tố bước vào, Khúc Tiểu Hà lập tức nhoẻn miệng cười: “Di di ơi!”
“Ta nghe thấy tiếng sấm nên qua đây ngồi với con một lúc.” Khương Thanh Tố mỉm cười, chậm rãi bước tới ngồi bên cạnh nàng, Khúc Tiểu Hà nói: “Sắp mưa rồi, hôm nay chắc không về nhà được, nhưng không sao đâu. Vừa rồi tiên hạc đã bay về báo với phụ mẫu con rồi, nói Tiểu Hà ham chơi ở bên ngoài thêm một ngày, ngày mai sẽ về.”
Ngày mai… cũng chẳng thể về được nữa. Có lẽ sau canh Dậu đêm nay, Khúc gia ở Đại Chiêu và mọi điều liên quan đến Khúc gia đều sẽ không còn tồn tại.
Khương Thanh Tố dịu dàng hỏi: “Ta kể cho con nghe một câu chuyện nhé?”
Khúc Tiểu Hà vừa nghe có chuyện để nghe liền sáng mắt lên, uống một ngụm trà nóng rồi gật đầu: “Vâng ạ! Con muốn nghe chuyện!”
Khương Thanh Tố liếc mắt về phía A Vũ, người nọ rõ ràng đã không ngồi yên được nữa, chắc hẳn đang nghĩ cách tìm lời để tạm biệt Khúc Tiểu Hà.
Khương Thanh Tố bắt đầu: “Ta kể con nghe chuyện về một Mai linh nhé. Con có biết trên đời này ngoài người và thú, còn có gì khác không?”
“Là ma sao?” Khúc Tiểu Hà rụt vai lại, có chút sợ hãi.
Khương Thanh Tố lắc đầu: “Không phải đâu, trên đời này không có ma quỷ. Đó chỉ là chuyện người lớn bịa ra để dọa trẻ con không nghe lời thôi. Tiểu Hà ngoan thế này, ta đâu nỡ dọa. Ta kể con nghe chuyện một đóa hoa mai—một đóa hoa đẹp và thơm, được người ta chăm sóc kỹ lưỡng mà trưởng thành, cuối cùng hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp.”
A Vũ nghe đến đoạn đó, liếc nhìn Khương Thanh Tố. Hắn lặng im hồi lâu, không động đậy, mãi đến khi nghe đến chỗ Mai linh vì biết ơn mà không tiếc hy sinh sinh mệnh để báo đáp ân nhân, thì đột nhiên đứng bật dậy.
Khúc Tiểu Hà nhìn về phía hắn, A Vũ bước tới bên nhuyễn tháp, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, sau đó xoay người định rời đi. Khúc Tiểu Hà thắc mắc hỏi: “A Vũ, huynh đi đâu vậy?”
Khương Thanh Tố lập tức đáp: “Chắc là đói rồi, huynh ấy đi mua chút gì cho con ăn đó.”
Khúc Tiểu Hà cười híp mắt: “Con muốn ăn khoai lang mật! Con thấy có bán!”
Quả đúng là ban sáng khi vào trấn, bên đường có hàng bán kẹo hồ lô và khoai lang mật. Thấy A Vũ khẽ gật đầu rồi rời đi, khi không còn nghe thấy tiếng động ngoài cửa nữa, Khương Thanh Tố liền đứng dậy sang phòng bên cạnh, đẩy cửa ra nói với Chung Lưu và Thẩm Trường Thích: “Theo dõi A Vũ. Dù có chuyện gì xảy ra, về phải kể lại hết cho ta.”
Hai người ngớ ra giây lát, rồi lập tức vứt bỏ túi hạt dưa đang ăn, lao vội ra ngoài. Khương Thanh Tố liếc nhìn Đơn Tà, Đơn Tà không nói một lời, lập tức bước về phía nàng, hai người cùng quay lại phòng Khúc Tiểu Hà.
Tiểu cô nương vẫn tựa trên nhuyễn tháp, tay đặt lên chiếc bàn con, thân thể đã bắt đầu lạnh dần.
Khúc Tiểu Hà chưa ngủ, nhưng rõ ràng đã rất buồn ngủ. Sắc mặt nàng bị bao phủ bởi một tầng hắc khí, không đến nửa nén hương nữa, tất sẽ tắt thở. Khương Thanh Tố tiến lại gần, nhìn thấy môi nàng đã trắng bệch mà không khỏi chạnh lòng.
Một đứa trẻ ngây thơ như thế, Khúc Xương thật sự đã dạy được một cháu gái tốt. Sinh ra trong quan gia nhưng lại chẳng hề kiêu ngạo, luôn dịu dàng lễ phép, chưa từng hờn dỗi. Một đứa trẻ như vậy… Khương Thanh Tố thực sự không nỡ tự tay mang nàng xuống nơi mà mình vừa nói là không tồn tại—địa phủ.
Khương Thanh Tố dịu giọng: “Tiểu Hà, áo khoác của con mỏng quá, lát nữa sẽ lạnh đó, để ta thay cho con chiếc dày hơn được không?”
Khúc Tiểu Hà khẽ gật đầu. Khương Thanh Tố tháo áo khoác đen trên người nàng ra. Dưới lớp áo là thân hình gầy yếu nhỏ bé, nàng mặc một chiếc váy hồng phấn, trên cổ đeo sợi dây đỏ, đầu dây là một khối ngọc nhỏ, ngọc thượng phẩm, khắc chữ “Khúc”, rõ ràng là vật tượng trưng thân phận của gia đình nàng.
Khương Thanh Tố tháo áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên người nàng. Lúc ấy, Khúc Tiểu Hà đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Khương Thanh Tố, ngoan ngoãn ôm một cái thật khẽ, thì thào: “Di di ơi, nhìn thấy di… con nhớ mẫu thân quá…”
Toàn thân Khương Thanh Tố chấn động, sau khi thắt xong dây áo, nàng vội vàng lùi lại một bước, tay vẫn siết chặt chiếc áo khoác đen vừa cởi. Nàng nhìn về phía tiểu cô nương đang nằm bất động trên nhuyễn tháp.
Gió bên ngoài khách điếm gào thét, mưa lớn táp vào cửa sổ rào rào. Trên bàn chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt ba người trong phòng.
Đơn Tà thì lạnh lùng, Khương Thanh Tố đầy áy náy, còn Khúc Tiểu Hà thì đã mặt mày xám ngoét.
Nàng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Khúc Tiểu Hà dần dần lụi tắt, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nâng lên rồi buông xuống, đôi môi khô nứt mở ra không thành lời, sau vài tiếng thở gấp, cả người hoàn toàn bất động. Hắc khí quanh gương mặt bắt đầu lượn lờ, bao phủ lấy thân thể.
Âm khí bốc lên, hồn lìa khỏi xác, từng tầng bóng người như làn khói mờ từ thân thể nàng phân ly ra. Khương Thanh Tố thấy hồn phách Khúc Tiểu Hà đã lơ lửng nửa người, bèn nắm lấy tay áo Đơn Tà, giọng run rẩy: “Đơn đại nhân… ra tay đi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện hay lắm ạaaa, cảm ơn rừngg