“U tộc lão tổ, U Đinh Mục!”
Trong mắt Thế tử lóe lên tia lạnh lẽo khi hắn thốt ra danh tính của gương mặt sáu mắt khắc trên cánh cửa.
Khi nhận ra khuôn mặt này, không chỉ Thế tử mà cả những huynh đệ, tỷ muội của hắn đều đồng loạt nhớ lại, tất cả cùng nhìn chằm chằm vào đồ đằng.
Đội trưởng nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng hắn cũng biết thân phận của gương mặt này.
Dù sao thì kiếp trước của hắn… cũng đã từng đến nơi đây.
Hứa Thanh thì tập trung ánh mắt, nhớ lại cuộc trò chuyện với Thế tử khi họ còn ở băng nguyên phía Bắc, nơi hắn từng thấy U tộc.
Khi ấy, Thế tử từng kể rằng lão tổ U tộc từng là thuộc hạ của Chúa Tể.
Khi Xích Mẫu xuất hiện, lão đã chọn phản bội và bị Chúa Tể trấn sát bằng một chỉ.
Thân xác lão bị phong ấn ở băng nguyên, làm cho đại thế giới bị tứ phân ngũ liệt.
Hứa Thanh cũng nhớ rằng, mảnh vỡ Đại Thế Giới mà hắn từng thu được chính là một phần của gương mặt đồ đằng này.
Hiện giờ, dưới trướng của Chúa Tể bị trấn sát, lại xuất hiện trên cánh cổng của Nguyệt Cung, hóa thành môn thần, hiển nhiên đây là thủ đoạn của Xích Mẫu nhằm phục sinh lão tổ ở một mức độ nào đó.
“Cho nên, lúc trước đại sư huynh muốn đến băng nguyên phía Bắc, để lấy dấu vân tay của mình khắc lên nơi đó…”
Hứa Thanh quay sang nhìn Đội trưởng.
Đội trưởng và Hứa Thanh nhìn nhau, vẻ mặt Đội trưởng đầy đắc ý, như thể đang ngầm nói: “Giờ thì ngươi biết ta lợi hại như thế nào rồi.” Trước kia Tiểu A Thanh từng tỏa sáng, giờ cuối cùng đến lượt Đội trưởng thể hiện.
Vì vậy, hắn ngẩng đầu lớn tiếng nói:
“Chư vị tiền bối, Xích Mẫu thức tỉnh cần có quá trình, chúng ta phải tới được nơi hắn đang ngủ say trước khi hắn tỉnh dậy hoàn toàn!”
“Về phần môn thần này, các ngươi giúp ta cầm chân một chút, ta có biện pháp trấn áp nó!”
Hứa Thanh nghe vậy, ánh mắt đảo quanh bốn phía, rồi lại nhìn về phía Đội trưởng, muốn nói gì đó nhưng rồi thôi.
Cùng lúc đó, khi Nguyệt Cung xuất hiện, cả ngôi sao Hồng Nguyệt rung chuyển dữ dội, màn trời như bị một lực lượng vô hình kéo xuống.
Nhìn từ xa, Nguyệt Cung mang nét cổ xưa tang thương, những khối cự thạch của nó tỏa ra vẻ hoang dại.
Tuy nhiên, từng chi tiết chạm trổ và hoa văn trên đó đều tinh mỹ và xa hoa.
Tòa cung điện toát ra khí thế rộng lớn, tường đỏ ngói máu rực rỡ, những cột trụ được chạm khắc tinh xảo, và răng mái hiên cao vút.
Bên trong, các bức tượng và cảnh quan sống động như thật.
Đặc biệt, khi được bao phủ bởi lớp huyết vụ mông lung, cung điện trông như một bức tranh treo lơ lửng trên dòng Vân Hà, mang lại cảm giác yên tĩnh và trang nghiêm tuyệt đối.
Sự xuất hiện của Nguyệt Cung đã trở thành trung tâm của thế giới này, mọi thứ dường như đều hướng về phía nó.
Dù là trời hay đất, tất cả đều hội tụ về đây.
Không gian vặn vẹo, đại địa gập ghềnh, toàn bộ thế giới như đang nổ vang.
Chỉ có Nguyệt Cung đứng sừng sững giữa trung tâm, phát ra huyết quang chiếu rọi khắp tám phương, bao phủ toàn bộ ngôi sao Hồng Nguyệt.
Giờ khắc này, ngôi sao Hồng Nguyệt dường như đang quỳ lạy trước Nguyệt Cung, các thân ảnh bị Hứa Thanh xuyên tạc cũng lập tức trở lại sắc đỏ, và tiếng ngâm xướng cũng quay về nguyên bản.
Dưới ánh đỏ rực, gương mặt đồ đằng trên cánh cửa càng trở nên dữ tợn, đôi mắt của nó tràn đầy uy nghiêm và sát ý, hướng về phía Hứa Thanh.
Tiếng gầm như thiên lôi vang dội khắp tám phương.
Ngay sau đó, từ hư không xuất hiện những bông tuyết đỏ như máu, tụ lại thành một bộ giáp khô lâu lao thẳng về phía đám người Hứa Thanh.
Thế tử hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, trong khoảnh khắc đó, lực lượng Uẩn Thần trong hắn bùng phát, hình thành một bàn tay khổng lồ chộp lấy bộ giáp khô lâu.
Tuy nhiên, dù bị phá nát, bộ giáp khô lâu nhanh chóng tái hợp, hình thành một con thú huyết cốt, dường như không thể bị tiêu diệt hoàn toàn mà luôn có khả năng tái cấu trúc.
Nhưng huynh đệ, tỷ muội của Thế tử không phải hạng tầm thường, họ phối hợp vô cùng ăn ý.
Minh Mai công chúa bấm niệm pháp quyết, thời quang trường hà xuất hiện, cuốn theo tất cả.
Lão Bát phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiếng gầm ấy có thể tác động đến thất tình lục dục của người khác, khiến những Huyết Cốt hung thú cảm thấy kinh hoàng.
Trước khi tâm trạng chúng kịp ổn định, dòng thời quang cuốn tới, bao trùm lấy chúng.
Lúc này, Đội trưởng cũng không hề nhàn rỗi, hắn lấy ra một cuốn da người từ túi trữ vật, gọi Hứa Thanh và hai người khác cùng nắm lấy một đầu và kéo mở nó ra.
Ngay khi cuốn da người được mở ra, một dấu vân tay khổng lồ hiện ra, mang đến cảm giác chấn động kinh hồn.
Đây là vân tay của Chúa Tể, ngón tay từng trấn áp lão tổ U tộc.
“Tiểu A Thanh, hãy dung nhập độc cấm của ngươi vào vân tay này!”
Đội trưởng nói xong, phun một ngụm máu tươi lên cuốn da người, khiến dấu vân tay tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, uy áp kinh khủng từ đó bùng phát.
Hứa Thanh dùng độc cấm lực bao phủ dấu vân tay, trong khi Đội trưởng không ngừng phun máu tươi lên da người.
Vân tay trên cuốn da người ngày càng trở nên uy nghiêm hơn.
Hứa Thanh nhìn Đội trưởng, muốn nói điều gì đó, nhưng thấy Đội trưởng đang hưng phấn nên quyết định không nhắc nhở.
Trong khi đó, đám người Thế tử tiếp tục ra tay, hóa giải những Huyết Cốt hung thú, rồi bay thẳng lên hướng về Nguyệt Cung.
Nhưng cánh cửa Nguyệt Cung không dễ phá.
Gương mặt đồ đằng sáu mắt liên tục phát ra các thủ đoạn phòng thủ.
Sáu con mắt của nó đồng thời lóe sáng, hình thành sáu khối bùn đỏ, phóng thẳng về phía Thế tử và những người khác.
Những khối bùn này không tầm thường, chúng ẩn chứa thần linh chi ý.
Tốc độ của các khối bùn đỏ cực nhanh, trong chớp mắt đã tiếp xúc với Thế tử và những người khác, bao phủ hoàn toàn bọn họ trong lớp bùn máu.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Một khối khác nhanh chóng bay thẳng về phía Hứa Thanh.
Tuy nhiên, trước khi khối bùn đỏ này kịp chạm vào Hứa Thanh, một thanh kiếm đen bỗng xuất hiện trước mặt hắn, thay hắn đối đầu với khối bùn.
Lão Cửu, người đã bị khối bùn thứ năm bao phủ, xuất hiện ngay trước mặt Hứa Thanh và đối kháng với hai khối bùn đỏ của lão tổ U tộc.
“Nhanh lên, nắm chặt thời gian!” Lão Cửu, lưng hướng về phía Hứa Thanh và Đội trưởng, toàn thân tỏa ra khí huyết nghịch, giọng nói trầm thấp xuyên qua lớp bùn truyền đến.
Đội trưởng động dung, gật đầu nhanh chóng.
“Tối đa bảy hơi thở!”
Nói xong, hắn phun ra thêm máu tươi, còn Hứa Thanh gia tăng lực lượng độc cấm.
Cùng lúc, cả hai nhanh chóng bay lên không trung, kéo theo cuốn da người.
Với sự phối hợp của độc cấm và máu tươi, cuốn da người bắt đầu mở rộng không ngừng, từ ba trượng đến mười trượng, rồi bốn mươi trượng.
Trên đó, dấu vân tay càng lúc càng rõ ràng, phát ra khí tức ngày càng khủng khiếp.
Mặt đồ đằng trên cánh cổng Nguyệt Cung đột nhiên chớp mắt, sáu con mắt đồng loạt khép lại.
Nhưng ngay trên mí mắt khép chặt, sáu hồn ảnh bỗng hiện ra.
Sáu hồn ảnh này chính là hiện thân của Thế tử, Minh Mai công chúa, Lão Bát, và Lão Cửu, tạo thành sáu người bùn giống hệt với họ.
Những hồn ảnh này đồng loạt nhếch miệng cười quỷ dị, tu vi Uẩn Thần chi lực bộc phát mạnh mẽ, lao thẳng về phía nhóm Thế tử.
Trong khi đó, ngay trên trán gương mặt đồ đằng, một khe hở xuất hiện, mở ra con mắt thứ bảy, tập trung nhìn vào Hứa Thanh và Đội trưởng, đặc biệt là dấu vân tay trên cuốn da người.
Con mắt thứ bảy co lại, và gương mặt đồ đằng lập tức tách rời khỏi cánh cổng, hóa thành một khuôn mặt bùn khổng lồ.
Khuôn mặt bùn máu này trông cực kỳ đáng sợ, được hình thành từ bùn máu, miệng mở rộng, lao thẳng về phía Hứa Thanh và Đội trưởng, như muốn nuốt chửng họ.
Nhưng ngay khi khuôn mặt bùn máu vừa bay ra, chưa kịp thôn phệ Hứa Thanh và Đội trưởng, một đạo hắc quang đột ngột xuất hiện từ hư vô.
Hắc quang này ẩn nấp bấy lâu, giờ xuất hiện với tốc độ chớp nhoáng và thời cơ cực kỳ xảo trá, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc khuôn mặt bùn rời khỏi cánh cổng.
Một cỗ tham lam mãnh liệt tỏa ra từ hắc quang, cùng với đó là dòng Hoàng Tuyền chi thủy đục ngầu trút xuống từ bốn phương tám hướng.
Đó chính là nước miếng của Cổ Linh Hoàng.
Hắc quang kia chính là Cổ Linh Hoàng hóa thành chiếc áo choàng.
Áo choàng này trong chớp mắt lao thẳng vào miệng khuôn mặt bùn máu, cắn nuốt điên cuồng.
Cơn đói khát bị kiềm nén trong suốt bao nhiêu năm giờ đây bùng phát mạnh mẽ.
Cổ Linh Hoàng không ngừng thôn phệ, gầm rống như sấm rền.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng từ khuôn mặt bùn máu.
Lần đầu tiên, trong mắt nó lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Không còn ý định thôn phệ Hứa Thanh và Đội trưởng, nó vội vàng rút lui, muốn quay trở lại cánh cổng.
Nhưng Cổ Linh Hoàng, kẻ đã chờ đợi bữa tiệc này từ lâu, sao có thể để con mồi chạy thoát?
Cơn thèm khát của hắn ngày càng điên cuồng, từng ngụm từng ngụm cắn xé khuôn mặt bùn máu.
Trong chốc lát, dòng Hoàng Tuyền chi thủy hội tụ thành một con sông, tiếng đói khát như sấm rền vang vọng khắp trời đất.
Cảnh tượng này khiến Đội trưởng sững sờ.
Nhìn lại đại chiêu mà mình đã chuẩn bị kỹ càng, rồi nhìn khuôn mặt bùn máu bị Cổ Linh Hoàng cắn nuốt, hắn cảm thấy có chút buồn bực.
Hứa Thanh chớp mắt vài lần, không hề ngạc nhiên trước sự việc này.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Cổ Linh Hoàng, nếu đối phương không làm vậy, mới là điều kỳ lạ.
Trên thực tế, Hứa Thanh đã định nhắc nhở Đội trưởng trước đó, nhưng vì một phần không muốn phá hủy sự hưng phấn của Đội trưởng, và phần khác lo ngại rằng nếu nhắc nhở, kế hoạch của Cổ Linh Hoàng có thể bị bại lộ.
Khi Đội trưởng còn đang buồn bực, U tộc lão tổ, giờ chỉ còn là một khối bùn máu, phát ra tiếng kêu thê lương.
Gương mặt của lão tan vỡ, thân thể chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số bùn máu.
Tuy nhiên, một phần bùn máu nhanh chóng tụ lại, chỉ còn bốn thành.
Sáu thành bùn máu còn lại biến thành từng cái nhãn cầu, lộ ra vẻ tham lam, nhưng giờ đã thuộc về Cổ Linh Hoàng.
U tộc lão tổ kinh hoàng, cố gắng tập hợp lại thân hình bốn thành còn lại, định trở về Nguyệt Cung.
Nhưng Đội trưởng không bỏ lỡ cơ hội này, buông cuốn da người ra, hét lớn:
“Phong!”
Lời vừa dứt, Hứa Thanh cũng buông tay, và ngay lập tức, dấu vân tay trên cuốn da người bộc phát, như thể đó là quy tắc và pháp tắc của thế giới.
Khí thế kinh thiên động địa trào dâng, cướp lấy thời cơ trước Cổ Linh Hoàng, lao thẳng về phía U tộc lão tổ.
Dấu vân tay này, với uy lực đặc biệt đối với lão tổ U tộc vì mối nhân quả sâu đậm, đã từng trấn áp và giết chết hắn.
Ngay khi xuất hiện, lão tổ lập tức chấn động dữ dội.
Trong chớp mắt, cuốn da người bay tới, bao phủ hoàn toàn lão tổ U tộc.
Da người nhanh chóng cuộn tròn lại, hóa thành một trục vẽ, bay về phía Đội trưởng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi