“Nhị muội nhà ta thích làm túi hương.” Mặc Văn thẳng thắn nói.
Lưu Viên cố giấu nụ cười khinh miệt nơi đáy mắt, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được sự giễu cợt. Vương Tiếu Dương xoay người lại, ngây thơ cất lời: “Túi hương à, bên cạnh mẫu thân ta có Giang ma ma, làm túi hương khéo lắm!”
Nghe như vô tâm, nhưng câu nói đó quả thực khó lọt tai.
Mặc Văn mỉm cười: “Tay nghề nhị muội ta thì chỉ thường thôi, chỉ là cách nghĩ thì lại rất khác người.”
Người khác còn chưa kịp phản ứng, Lương Hựu đã lên tiếng tiếp lời: “Lời ấy quả thật không sai! Y muội từng làm một cái túi hương cho tiểu muội nhà ta, nghe mẫu thân nói, nàng cầm vào là không rời tay, hễ có khách đến là phải đem ra khoe. Trước đây chưa từng thế bao giờ!”
Nét mặt hắn đầy tán đồng, trong lòng lại nghĩ: Không biết nàng có làm cái nào cho ta không… hầy, chẳng có dịp hỏi, sốt ruột thật.
Mặc Y vẫn yên lặng không lên tiếng, ngồi im lặng một góc.
Mặc Văn thấy Lương Hựu đã nói, cũng chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Tình thế như vậy, Lưu Viên thấy đề tài khó tiếp tục, liền xoay sang Mặc Văn: “Trùng hợp quá, ta cũng rất thích đàn, Tán Lâm, hay để ta mạn phép khảy một khúc?”
“Thật chưa từng có dịp nghe Lưu muội đàn đấy, lại đây ngồi nào!”
Lưu Viên không khách sáo, bước tới bàn cầm. Cũng giống như lúc Mặc Văn biểu diễn lần trước, nàng thử dây một chút để chỉnh âm.
Ngay khi tiếng đàn vang lên, bên chỗ Hầu phu nhân lập tức yên lặng.
Lương Hựu thiên vị Mặc Y rõ ràng, lại thêm sự hiện diện của bao cô nương tài sắc, khiến Lưu Viên có phần gấp gáp. Nàng muốn dùng một khúc cầm thật ấn tượng để chấn nhiếp mọi người — Hầu phủ vốn là dòng võ tướng, tương lai Lương Hựu cũng sẽ cầm binh. Nàng liền chọn bản “Tây Nguyệt Dao”.
Khúc nhạc này cao vút bi thương, tiết tấu phức tạp dồn dập, là một bản cực kỳ thử thách cả về kỹ thuật lẫn ý cảnh.
Chính là nó rồi!
Nàng bắt đầu đàn. Phải nói rằng, kỹ thuật của nàng thật sự không tệ!
Tiếng đàn vang lên khiến Hầu phu nhân không khỏi nhớ đến phu quân và con trai mình…
Đến đoạn cao trào, Lưu Viên phải dùng lực rất mạnh để gẩy dây, các ngón tay xoay chuyển liên tục, đến mức đau nhức, lông mày nhíu lại, hàm răng khẽ cắn.
Âm thanh dồn dập réo rắt, như vang vọng tiếng chiến mã gào thét giữa sa trường, khiến Hầu phu nhân lòng dạ rối bời… Phu quân bà, con trai bà, từng đổ máu nơi chiến trường, cuối cùng vùi thây nơi sa mạc…
Điều khiến bà đau lòng hơn cả là con trai chưa từng thành thân, không có con nối dõi — nỗi thương nhớ và bi ai khiến mắt bà hơi ươn ướt.
Khúc nhạc kết thúc.
Hầu phu nhân phải định thần một lúc mới nhẹ gật đầu.
Lương lão thái thái lên tiếng: “Lương Hựu!” — Lương Hựu lập tức đứng dậy bước tới.
Lưu Viên kết thúc một khúc, các đầu ngón tay đã hơi tê rát, nhưng trong lòng lại hết sức thỏa mãn. Quay sang, bình thản hỏi hai tỷ muội nhà họ Mặc: “Mặc Y cô nương, không bằng mời cô cũng khảy một khúc?”
“Ta không biết đàn.” Mặc Y điềm đạm đáp.
“Không biết đàn, thì bình phẩm một hai chắc cũng được chứ?!” Tính nết Lưu Viên, e là học từ Lương lão thái thái kia rồi.
Mặc Y mỉm cười: “Đã không biết đàn, thì cũng chẳng phân rõ được kỹ thuật hay dở, ý tứ nông sâu. Nếu tùy tiện nhận xét, cũng chỉ nhìn bề ngoài, như thế chẳng phải không kính trọng với Lưu cô nương rồi sao?”
Lời nói tuy nhẹ, nhưng cực kỳ khéo léo. Lưu Viên cười cười, quay sang hỏi Mặc Văn: “Ôi chao, ta nhớ nhầm rồi, vừa nãy là Mặc đại cô nương nói mình cũng biết đàn. Chi bằng lên khảy một khúc cho chúng ta thưởng thức?”
Tình hình hiện tại, dù Mặc Văn có muốn thể hiện, cũng không tiện xuất trận.
“Bữa nay ta tới là để dâng hương tạ lễ, cũng là đến để chiêm ngưỡng tài nghệ của các tỷ muội. Tự biết trình kém, không dám lên đàn cũng chẳng dám ‘ban ơn’ đâu.” Trong lòng nàng nghĩ: Nếu giờ mà thực sự lên đàn, lát nữa người ta hỏi tới, nói rằng cô nương đã đính hôn còn ra giành phần thể hiện, thì không phải tự rước nhục sao?
Trương Tán Lâm liền nói: “Khúc của Lưu muội đầy sát khí, hàm ý sâu xa. Một nữ tử mà thể hiện được nội hàm như thế, chúng ta quả thực cảm thấy hổ thẹn không bằng! Mặc Văn cô nương đã biết đàn, không bằng bình phẩm một hai, để chúng ta mở rộng tầm mắt?”
Các cô nương liền nhìn về phía nàng.
Lúc này, Mặc Văn không thể thoái thác thêm, nhẹ gật đầu: “Một nữ tử mà có thể đàn được khúc này, quả thật rất đáng khâm phục. Chưa nói đến ý cảnh, chỉ riêng về thủ pháp, cũng cần trải qua luyện tập trường kỳ, đến mức đầu ngón tay phải sần lên mới có thể gánh nổi bản nhạc này. Lưu cô nương, đã là cực kỳ hiếm có. Không cần quá khắt khe với bản thân.”
Nghe như khen, nhưng kỳ thực là đang nói khéo rằng nàng còn chưa đủ giỏi?
Lưu Viên vốn muốn khoe tài để thu hút sự chú ý của Hầu phu nhân, khúc này cũng là nàng đặc biệt học để biểu diễn trong dịp gặp mặt này.
Chỉ tiếc rằng, Mặc Văn vốn có cầm nghệ không tầm thường, lại còn mẫn cảm tinh tế, nên vẫn dễ dàng nhận ra nhược điểm trong phần trình diễn của nàng.
“Xem ra, Mặc cô nương cảm thấy chưa đủ trình rồi? Không bằng, cô nương đàn một bản thật hay, để chúng ta được mở mang kiến thức chứ?”
Mặc Văn mỉm cười chân thành: “Là cô nương cứ nhất mực muốn ta bình phẩm, ta mới cả gan nói đôi câu thôi. Chứ thật không có ý tranh cao thấp với cô đâu!”
“Ngươi—!”
“Thôi thôi nào! Đây là làm sao? Gảy đàn chỉ là góp vui thôi mà!” Trương Tán Lâm thấy không khí bắt đầu căng thẳng, vội vàng bước ra can ngăn.
Phía bên kia, rõ ràng là Vương thị đang nói chuyện, vừa nói vừa cười, lại còn rất to tiếng.
Bên này, các cô nương liếc nhau một cái, rồi đưa khăn tay lên che miệng, không ai nói thêm gì nữa.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Mặc Y lại chỉ biết thở dài một hơi…
Lúc đó, Viên Huệ Hiền vốn là có lòng tốt muốn giúp Vương Tiếu Vi giải vây.
Nhưng Tiếu Vi đâu có khách khí với nàng? Chỉ trong chốc lát đã thắng một ván.
Viên Huệ Hiền thuộc dạng “gà mờ nhưng ham chơi”, lại đòi chơi thêm ván nữa, đương nhiên vẫn thua.
Sau đó… nàng còn muốn chơi tiếp…
Vương Tiếu Vi đã bắt đầu mất kiên nhẫn, giờ thì lửa bốc đầu rồi.
Đúng lúc ấy, Lương Hựu cùng mấy vị phu nhân bước lại gần. Nàng càng muốn thể hiện bản lĩnh: “Ngươi chơi cờ kiểu gì thế? Ta như đang dỗ trẻ con chơi đồ hàng vậy!” Giọng nàng sắc lạnh, khó nghe vô cùng.
Viên Huệ Hiền cười trừ, lúng túng.
Hầu phu nhân nghe thấy, liền nói: “Tán Lâm, con đánh với Tiếu Vi một ván đi!”
Trương Tán Lâm đáp: “Di mẫu ơi, di để con đi mất mặt phải không? Vương cô nương nổi danh kỳ nghệ rồi mà!”
“Chỉ là vui đùa thôi.” Hầu phu nhân đã bắt đầu không hài lòng với thái độ của Vương Tiếu Vi. Bà biết, kỳ nghệ của Tán Lâm cũng không hề tệ.
“Được! Vậy nghe lời di mẫu. Nếu thua thì phải mượn khăn tay của di mẫu lau nước mắt đấy nhé!”
Trương Tán Lâm ngồi xuống, hai người bắt đầu đấu cờ.
Lương lão thái thái hếch mày đầy khinh miệt: “Cô nương nhà họ Mặc thì có tài nghệ gì không? Cho chúng ta thưởng thức một phen đi?”
Vương thị liền nói: “Nếu nói về đàn, nhà ta Mặc Văn thì không tồi đâu! Mấy hôm trước, công tử nhà họ Từ đến chúc Tết, còn tặng nàng một cây đàn của Trần đại sư đó!”
Lưu Viên nghe xong, lập tức chen vào: “Vừa rồi nghe Mặc cô nương nói chuyện, ta còn tưởng cô ấy thường dùng những loại đàn như Giao Vĩ hay Ngọc Cầm kia chứ! Vậy chẳng hay, trước khi được tặng, cô ấy dùng loại gì?”
Vương thị vội vàng giải thích: “Trước đây Văn Văn dùng đàn nhà Ngọc Dao ở Dương Châu! Trời đất, giá đến hơn bốn trăm lượng bạc đấy!”
Lưu Viên khẽ cười, “Vậy cũng thật đắt! Cũng ngang ngửa cây đàn này nhỉ… Dù sao trong đám đàn ta thu thập, cây ấy vẫn chưa thể xem là hạng nhất…”
Mặc Văn trong lòng đã nổi giận: “Đàn thì đương nhiên quan trọng, nhưng dù đàn quý đến mức nào, vào tay kẻ dốt, thì cũng chỉ như… đánh vào bông gòn!”
Mặc Uyển đang xem cờ, nghe đến đó thì bật cười khúc khích. Mặc Y cũng thấy lần này tỷ tỷ đáp lời thật sảng khoái.
Lương lão thái thái không cam lòng: “Mặc cô nương đừng chỉ nói suông! Có bản lĩnh thì đàn cho xem đi!”
Mặc Văn biết lúc này nếu tiếp tục lùi, về sau sẽ bị người ta chê cười. Nàng đứng dậy: “Vậy thì cứ nghe lời Lương lão thái!”
Nàng bước đến bàn cầm.
“Vừa rồi khúc của Lưu cô nương, ta có đánh giá đôi chút, mà cô ấy không mấy thích. Vậy thì để ta gảy thử một đoạn của bản khúc ấy, nhờ Lưu cô nương chỉ điểm một phen. Toàn khúc thì e không kham nổi… ngón tay đau mất rồi.”
Nàng đưa tay chỉnh dây.
Giờ khắc này, Mặc Văn không còn là thiếu nữ nhu mì trước mặt Từ công tử nữa, mà là một người tự tin đầy khí thế, sát khí lẫm liệt.
Nàng gảy một đoạn nhỏ, rồi thẳng vào phần cao trào.
Hai tay như sấm sét, vuốt, kéo, búng dây — khí thế mênh mông, bi tráng, sắt đá, xương máu, tất cả đều được nàng diễn tấu đến tận cùng.
Dù là Mặc Y cũng nhận ra — tỷ tỷ mình không chỉ hơn Lưu Viên một bậc, mà là vượt trội rõ ràng!
Vì nàng chỉ tấu một đoạn nên kết thúc cũng nhanh.
Sắc mặt Lưu Viên lúc này vô cùng khó coi…
Lương lão thái thái vừa nhìn là biết cháu gái mình bị áp đảo, nên mặt mày cũng đen sì.
Bên kia, Trương Tán Lâm đã thua.
Nàng còn không dám tin, “Di mẫu ơi, con thua rồi à… nhanh thế sao?” Rồi lắc đầu, “Trời ơi Tiếu Vi, công cờ của cô nương thật dữ dội!”
Hầu phu nhân biết rõ tài nghệ của cháu gái mình, nay thua nhanh vậy, cũng vô cùng bất ngờ.
Vương Tiếu Vi đối với Tán Lâm thì lịch sự hơn hẳn Viên Huệ Hiền: “Có lẽ muội chưa quen phong cách đánh cờ của ta, hay là chúng ta thử lại một ván?”
“Không thử nữa! Không thử nữa đâu!” Trương Tán Lâm vừa nói vừa đứng dậy.
Mặc Uyển liền bụp một tiếng ngồi xuống ngay trước mặt Tiếu Vi.
“Chúng ta chơi một ván đi?” Nàng cười tươi như hoa, mắt cong như trăng non…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.