Chương 702: Phản Quân (Phần 1)

Bộ truyện: Độ Thiệu Hoa

Tác giả: Đi tìm tình yêu đã mất

Ngụm máu đó phun ra xa, văng lên chăn gối, như những đóa mai đỏ thắm bung nở giữa sắc trắng lạnh lẽo.

Quay lại nhìn An Quốc Công, ông đã nằm bất động trên giường, mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, tưởng như chỉ còn một sợi tơ mong manh.

An Quốc Công phu nhân sững sờ, rồi bật khóc thảm thiết:
“Lão gia!”

Tần Thái y, người luôn túc trực bên giường An Quốc Công, thần sắc nặng nề, vội vã lấy ra kim châm:
“Hạ quan cần lập tức hành châm cứu nguy, xin phu nhân tránh sang một bên.”

Tần thái y lần này thật sự gặp vận rủi.

Trong Thái y viện có hơn hai mươi vị thái y, y thuật của ông có thể xếp vào tốp ba, lại được Thái hoàng thái hậu hết sức coi trọng.

Năm xưa, Kỷ Thái y phạm phải tội ác tày trời mưu hại thiên tử, khiến toàn bộ gia tộc Kỷ bị tru di cửu tộc.

Chức Thái y chính trong Thái y viện cũng vì thế mà bỏ trống, và Tần thái y từng tràn trề hy vọng đoạt được vị trí này.

Nhưng sau một cuộc biến loạn trong cung, mọi kế hoạch đều đảo lộn.

Chưa kịp bộc lộ tài năng, Tần thái y đã bị Thái hoàng thái hậu điều đến phủ An Quốc Công.

Trước đây, được chữa trị cho An Quốc Công là một vinh dự lớn.

Nhưng nay, khi con trai duy nhất của An Quốc Công là Trịnh Trân đã trở thành phản nghịch, liên lụy đến cả gia tộc, bản thân An Quốc Công lại bị thương nặng ở chân, chức Binh Bộ Thượng Thư chỉ còn là hư danh. Ở trong phủ họ Trịnh, chẳng khác nào chịu cảnh lao ngục âm thầm.

Dù lòng đầy than vãn, Tần thái y vẫn không dám chậm trễ, nhanh chóng hành châm.

Chỉ trong chốc lát, đầu và mặt An Quốc Công đã bị cắm đầy hơn mười cây kim vàng dài mảnh, trông như một con nhím.

Thế nhưng, An Quốc Công vẫn không tỉnh lại.

An Quốc Công phu nhân thì ngồi bên cạnh, vừa khóc lóc đau đớn vừa không còn sức đứng, phải nhờ hai tỳ nữ thân cận dìu đỡ, ngồi bệt xuống ghế.

Trịnh Trân là đứa con duy nhất của bà, niềm kiêu hãnh lớn nhất của người mẹ này.

Nhưng hiện giờ, Trịnh Trân đã trở thành đồng phạm của thế tử Cao Lương Vương trong âm mưu mưu hại thiên tử.

Hắn không chỉ phản bội bỏ trốn, mà còn xuất hiện tại quân doanh Dự Châu, liên kết với Triệu Vũ để kích động Lục tướng quân khởi binh phản loạn, thậm chí giết cả khâm sai thiên tử.

Không ngạc nhiên khi An Quốc Công tức giận đến mức thổ huyết hôn mê.

Ngay cả bà, giờ đây cũng cảm thấy trong cổ họng dâng lên vị tanh của máu.

“Phu nhân!”

Tiếng hét kinh hoàng của các tỳ nữ vang lên bên tai.

An Quốc Công phu nhân mở to đôi mắt đờ đẫn, chỉ để thấy trước ngực mình đã loang lổ một vệt máu đỏ chói.

Bà khuỵu người, ngã thẳng xuống đất.

Tiếng khóc than lại vang lên, náo loạn khắp phủ.

Các tỳ nữ vội vàng mang tới một chiếc giường nhỏ, đặt An Quốc Công phu nhân – lúc này cũng đã hôn mê bất tỉnh sau khi thổ huyết – lên đó.

Tần thái y, với vẻ mặt mệt mỏi và già nua hơn bao giờ hết, sau khi châm cứu cho An Quốc Công, lại tiếp tục cứu chữa cho phu nhân.

“Người trong cung đến rồi!”

Trong lúc cả hai chủ nhân của phủ đều bất tỉnh, người ra mặt tiếp đón công công truyền chỉ là Trịnh nhị công tử – đứa con thứ của An Quốc Công.

Trịnh nhị công tử gần đây mới được sắp xếp làm việc tại Lễ Bộ, hôm nay tình cờ nghỉ phép ở nhà.

“Triệu công công rốt cuộc cũng đến!” Trịnh nhị công tử với đôi mắt đỏ hoe, vừa lo sợ vừa luống cuống nói:
“Phụ thân nghe tin dữ về quân Dự Châu mưu phản, đã tức giận đến thổ huyết ngất xỉu.

Mẫu thân cũng vì quá đau buồn mà ngã quỵ.

Tần thái y hiện đang ra sức cứu chữa cho cả hai người.”

“Giờ đây, Trịnh gia chúng tôi phải làm thế nào?

Xin Triệu công công chỉ giáo!”

Vị Trịnh nhị công tử này, tuy chỉ kém Trịnh Trân một tuổi, nhưng từ nhỏ đã bị người anh trai xuất chúng áp đảo, trở nên mờ nhạt không đáng kể.

Hơn nữa, bản thân y tư chất bình thường, không giỏi văn lẫn võ, trong phủ An Quốc Công gần như là một người vô hình.

Nếu không phải Trịnh Trân gây họa lớn rồi chạy khỏi kinh thành, Trịnh Nhị công tử vốn chẳng bao giờ có cơ hội lộ diện.

Mặc dù được Thái hoàng thái hậu có ý nâng đỡ, nhưng Nhị công tử vốn chẳng phải viên ngọc thô cần mài giũa, chỉ vừa nghe tin Dự Châu đóng quân mưu phản đã bị dọa đến hồn vía lên mây.

Triệu công công âm thầm lắc đầu, nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng an ủi:
“Nhị công tử chớ vội hoảng hốt.

Thái hoàng thái hậu nương nương phái ta tới đây, chính là để trấn an lòng người.”

“Xin công tử dẫn đường, để ta trước tiên đến thăm Quốc Công gia.”

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Trịnh Nhị công tử mắt đỏ hoe, dẫn đường một cách run rẩy.

Triệu công công vừa vào đến nội thất, lập tức trông thấy An Quốc Công mặt mày vàng vọt như sáp, cùng An Quốc Công phu nhân tái nhợt như người chết, trong lòng cũng chìm xuống.

” Tần Thái y,” Triệu công công khẽ gọi, hỏi:
“Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân khi nào mới tỉnh lại?”

Tần thái y, lòng đầy bực dọc, không dám mạo phạm tâm phúc của Thái hoàng thái hậu, cung kính đáp:
“Hồi công công, Quốc Công gia và phu nhân đều vì tức giận quá độ, khí huyết công tâm nên thổ huyết mà hôn mê.

Hạ quan đã hành kim châm cứu, lại kê thêm một thang thuốc, sắc lên rồi uống là có thể tỉnh lại.”

Triệu công công thoáng mất kiên nhẫn:
“Vậy còn chần chừ gì nữa!

Mau đi kê đơn thuốc!

Quốc Công gia và phu nhân mà có chuyện gì, Thái hoàng thái hậu nương nương nhất định không tha cho ngươi!”

Tần thái y vâng dạ liên hồi, lập tức đi kê thuốc.

Không phải vô cớ mà người ta nói, làm thái y là công việc khổ cực nhất trên đời.

Chữa bệnh cho quý nhân, nếu thành công sẽ được trọng thưởng.

Nhưng hễ có sơ suất, lập tức trở thành kẻ hứng giận.

Nhẹ thì mất chức, nặng thì rơi đầu cũng chẳng phải chuyện hiếm.

Nửa canh giờ sau, chén thuốc nóng đắng ngắt được dốc vào miệng.

Quả nhiên, An Quốc Công dần hồi tỉnh.

Triệu công công vội bước đến gần giường:
“Quốc Công gia cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nô tài phụng mệnh Thái hoàng thái hậu nương nương đến truyền lời: trong cung có nương nương, trời chưa sập đâu.

Xin Quốc Công gia an tâm dưỡng thương.”

Ánh mắt An Quốc Công ban đầu mờ mịt, rồi dần dần có tiêu điểm, cuối cùng dừng lại trên gương mặt quen thuộc của Triệu công công.

An Quốc Công định nói gì đó, nhưng đôi môi chỉ khẽ mấp máy, cổ họng lại dâng lên vị máu tanh.

Ông cố gắng nuốt ngược xuống.

Triệu công công, hiểu rõ tâm trạng lúc này của An Quốc Công, trong lòng cũng chẳng khá hơn là bao.

Khi nghe tin Dự Châu đóng quân mưu phản, hắn cũng giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chửi thề.

Trịnh Trân nếu đã trốn ra ngoài, thì cứ an phận lẩn trốn, sống nhẫn nhục qua ngày cũng được.

Có Thái hoàng thái hậu bảo hộ, Hoàng đế Chiêu Bình cũng đã khoan dung với nhà họ Trịnh.

Chỉ cần nhẫn nhịn vài ba năm, sóng gió lắng xuống, Nhị công tử và Tam công tử của Trịnh gia có thể được rèn giũa, trưởng thành.

Thậm chí Trịnh gia còn có thể có nữ nhi thi đỗ nữ tiến sĩ, vào cung làm việc, từng bước phục hưng gia tộc.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn!

Quân Dự Châu mưu phản, Trịnh Trân lại xuất hiện trong quân doanh!

Chưa hết, trong doanh còn có Triệu Vũ – kẻ phản bội bỏ thành năm xưa.

Điều này có ý nghĩa gì?

Năm ấy, biên quân đại bại, thành Bành bị đồ sát, vô số tướng sĩ và dân chúng chết thảm.

Tả Đại Tướng Quân bị kết tội, cách chức lưu đày.

Triều đình đã hạ lệnh truy nã Triệu Vũ, nhưng tung tích của hắn vẫn bặt vô âm tín.

Giờ thì hay rồi, Triệu Vũ đột nhiên lộ diện, lại còn đi cùng Trịnh Trân.

Điều này khiến người ta không khỏi liên tưởng: năm xưa Triệu Vũ phản bội, liệu có bóng dáng của nhà họ Trịnh đứng sau?

Đây là tội thông đồng với ngoại bang, làm mất lãnh thổ, tội lớn rành rành trời đất khó dung!

Dù Thái hoàng thái hậu có muốn che đậy cũng không thể!

Triệu công công nói năng uyển chuyển, nhưng sự thật là Thái hoàng thái hậu sau khi biết tin đã giận dữ mắng chửi suốt một nén nhang:
“… Lập tức đến Trịnh phủ, hỏi cho rõ cái lão bất lương kia!

Triệu Vũ rốt cuộc là chuyện gì!”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top