Chương 71: Bủn xỉn tiểu nhân lễ vật

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Chỉ trong chốc lát, khắp Lăng phủ đều đã biết chuyện.

Nhìn điêu nô bị đánh năm mươi trượng sống dở chết dở, vốn là người mang tấm lòng lương thiện như Lăng Tích Nghiệp lại cảm thấy trong lòng kích động vô cùng.

Người sống trên đời, không thể quá mức thiện lương. Người hiền bị bắt nạt, chó lành bị cưỡi lên đầu.

Hắn – Lăng Tích Nghiệp – đường đường là đích tử của Lăng phủ, là tôn tử duy nhất của tả tướng, sao có thể để lũ hạ nhân này tùy tiện lộng hành trước mặt?

“Tới người, dâng trà.”

Lần này, là chính miệng Lăng Tích Nghiệp ra lệnh.

Bọn nha hoàn sợ hãi do bị lấy làm gương trước đó, lập tức học theo quy củ từng dùng để hầu hạ Hàn di nương, khúm núm phục vụ vị thiếu gia và tiểu thư từng bị xem thường.

Thấy hai nha hoàn thân cận của mình đã tới, Vân Nguyệt liền cười nói: “Tố Văn, Hạ Diễm, chuyện ta giao phó các ngươi đã làm xong chưa?”

Hai người vốn định thu dọn đồ trong phòng sau, nghe theo phân phó của Lăng tổng quản liền lập tức tới đây, vừa hay lại chứng kiến cảnh Thúy Nhi bị đánh, sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất.

Hạ Diễm run rẩy đáp: “Khải bẩm tiểu thư, chúng nô tỳ đang thu dọn, nhưng Lăng tổng quản gọi tới, nên lập tức tới đây, đợi lát nữa trở về sẽ tiếp tục hoàn tất.”

Vân Nguyệt hài lòng gật đầu: “Không tệ. Là ta gọi các ngươi đến. Hai nha đầu này, sao lại dọa thành ra thế? Đến đây, tiểu thư có lễ vật muốn tặng các ngươi.”

Nghe đến đây, ánh mắt hai người liền sáng rỡ.

Vừa nãy, chuyện tiểu thư tặng cho A Hoa một biệt viện ba gian trị giá hơn năm trăm ngàn lượng đã lan truyền đến tai bọn họ. Giờ tiểu thư lại nói muốn tặng lễ vật, ai mà không nghĩ mình cũng được tặng biệt viện?

Hai người vui vẻ tiến tới bên cạnh Vân Nguyệt, chờ mong chờ đợi.

Một bên, Lăng tổng quản cũng đỏ cả mắt. Tuy ông ở Lăng phủ vơ vét không ít, nhưng biệt viện năm trăm ngàn lượng thì vẫn là thứ xa xỉ trong mộng. Trong lòng buồn bực, thầm hối tiếc vì sao trước đây không đối xử tốt hơn với vị nhị tiểu thư này.

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Tố Văn và Hạ Diễm mỗi người nhận từ tay Vân Nguyệt một chiếc hộp.

Hộp không lớn, nhưng lại được chế từ vàng ròng – lấp lánh rực rỡ, chỉ nhìn vỏ cũng biết bên trong vô cùng quý giá.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Chắc chắn là khế ước mua bán nhà! Hai nha hoàn mừng rỡ đoán thầm trong bụng.

“Đa tạ tiểu thư!” Hai người vui đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng mở hộp.

“A ——!”

Hai tiếng hét chói tai đồng thanh vang lên, khi cả hai trông thấy rõ thứ trong hộp.

Chiếc hộp rơi xuống mặt đất.

Trên gương mặt cả hai là vẻ hoảng loạn tột độ. Trong hộp, từng ngón tay bị cố định bằng ruy băng xinh đẹp, máu đã đông lại, nhưng vết thương vẫn ghê rợn.

Đầu óc hai người như bị đánh sập, trống rỗng.

Lăng tổng quản cũng trông thấy rõ, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

Đây là… ngón tay của ai? Câu hỏi ấy không cần ai trả lời.

“Ai da, sao các ngươi lại ném nó xuống? Ta phải tốn không ít thời gian mới lấy được từ người thân của các ngươi đấy.”

Vân Nguyệt cúi người nhặt lại hai chiếc hộp vàng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa cười híp mắt:

“Cũng may trong này số lượng khác nhau, nên còn có thể phân biệt.

Ba ngón tay – của Tố Văn – vì nhà ngươi chỉ có phụ mẫu và đệ đệ, đúng không?

Năm ngón tay – của Hạ Diễm – vì nhà ngươi có phụ mẫu, hai đệ đệ, thêm một muội muội nữa, bổn tiểu thư ta nói không sai chứ?”

Nhìn gương mặt Vân Nguyệt tươi cười rạng rỡ như hoa, khắp đại sảnh rơi vào một màn tĩnh lặng chết người…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top