Chương 72: Bán Yêu Kết – Phần 15

Bộ truyện: Lắng Nghe Vô Thường Nói

Tác giả: Ôn Tam

Cơn mưa kéo dài đến tận trưa mới dần ngớt. Suốt đường đi, Khương Thanh Tố không ngừng mua sắm, tất cả đều do Đơn Tà chi tiền.

Trấn Thanh Hà nổi tiếng với sen, liên tử và ngó sen. Cánh sen phơi khô có thể pha trà, làm nhân bánh hoặc nấu rượu. Liên tử có thể nấu cháo, nấu chè, còn ngó sen lại có cách ăn riêng biệt.

Đó là nhồi nếp vào từng lỗ ngó sen, rồi nấu cùng nước đường đỏ đến chín mềm. Đường ngọt mà không gắt, hương sen ngấm vào, cắt vài lát ra là thấy kéo tơ, nếp dẻo thơm, chan thêm một muỗng nước đường lên trên, ăn kèm vài chiếc bánh sen… Món này không chỉ riêng Thanh Hà trấn mới có, nhưng chỗ khác đều không ngon bằng nơi đây.

Khương Thanh Tố ăn liền hai bát ngó sen nếp đường đỏ, lại thêm ba chiếc bánh sen, đến chiếc cuối cùng thì thật sự không nuốt nổi nữa, đành đẩy đến trước mặt Đơn Tà.

Bánh sen từng lớp vỏ tách biệt như cánh hoa, giữa nhân còn có một hạt liên tử, nhìn đã đẹp mắt, ăn lại càng ngon. Khương Thanh Tố nũng nịu ép Đơn Tà ăn, ăn xong lại kéo hắn đi hái sen.

Bà cụ bán ngó sen đường đỏ nói rằng phía sau trấn có hồ sen lớn, tuy có người quản lý nhưng là nơi công cộng, miễn không phá hoại thì ai cũng có thể hái.

Khương Thanh Tố kéo tay Đơn Tà định đi ngay. Đơn Tà nhìn đống vải vóc, lụa là vừa mua trên bàn hỏi: “Mang theo những thứ này sao?”

Khương Thanh Tố xua tay, nói với bà cụ: “Con để lại đây, lát nữa quay lại lấy được không ạ?”

Bà cụ lo lắng: “Những thứ quý giá thế này, ta mà làm mất thì biết sao?”

“Không sao, phu quân con giàu.” Nói xong, nàng khoác tay Đơn Tà, hắn hơi nhướng mày nhìn nàng một cái, Khương Thanh Tố kéo hắn đi hái sen.

Hồ sen sau trấn thực sự rất rộng, nhìn không thấy điểm cuối. Nhưng không phải là một hồ lớn duy nhất, mà là nhiều hồ nhỏ nối liền nhau, giữa các hồ có bờ đất có thể đứng. Nếu không có bờ, phần giữa hồ sẽ quá sâu, sen không thể mọc.

Giờ là mùa sen nở, Khương Thanh Tố đứng bên hồ nhìn ra, thấy từng đóa sen hồng chen giữa lá sen xanh mướt, vừa mưa xong, trên hoa và lá còn đọng nước. Trời mù mịt, hơi nước lửng lơ, sát hồ sương mù càng dày, đứng lâu y phục sẽ ướt.

Khương Thanh Tố hái một lá sen gần đó, bên trong còn đọng nước. Nàng cười nói: “Ta hồi nhỏ chơi trò này rồi, khi trời mưa có thể làm ô che đầu, đi suốt đường cũng không ướt quần áo.”

Nói xong, nàng giơ lá sen lên che cho Đơn Tà, hắn ngẩng nhìn – lá lớn thật, đủ che người. Nhưng vừa định hạ mắt, một cơn gió thổi tới, Khương Thanh Tố giơ cao lá sen, nước bên trong nghiêng đổ thẳng lên người Đơn Tà.

Khương Thanh Tố sững người, thu lá sen lại. Một bên tóc của Đơn Tà đã ướt, vài lọn trước trán nhỏ nước, lăn qua mi mắt, chảy xuống khóe mắt trông như giọt lệ.

Hắn khẽ rũ mi mắt rồi từ từ mở ra, giọt nước run rẩy nơi mi vừa rơi, bờ vai trái đã ướt đẫm, áo đen thẫm lại một mảng.

Khương Thanh Tố nhìn hắn như vậy, vốn định xin lỗi, nhưng lại ngẩn ngơ. Đơn Tà xưa nay luôn lạnh nhạt cao ngạo, chưa từng lộ vẻ thất thố, giờ bị nước làm ướt lại hiện ra vẻ yếu ớt đáng thương, phá vỡ hình ảnh vốn có, lại thêm phần cuốn hút khó tả.

Đơn Tà thở khẽ, một luồng hắc khí dâng lên từ áo hắn, nơi nào hắc khí lướt qua đều khô ráo, lập tức trở lại như cũ.

“Chàng giận à?” Khương Thanh Tố nghiêng đầu chớp mắt nhìn hắn.

Đơn Tà hỏi: “Ta trông có nhỏ mọn vậy sao?”

“Trước đây thì có.” Khương Thanh Tố gật đầu, ngày xưa hễ có chút gì trái ý là hắn sa sầm mặt, nhưng giờ thì khác, không chỉ không giận còn đưa tay xoa đầu nàng.

Đến giờ Mùi, bùa chú của Thẩm Trường Thích bay tới, lúc đó Khương Thanh Tố đã hái được hai đóa sen, ba chiếc lá, vác cả lên vai.

Tấm phù rơi trước mặt hai người, tuy không viết gì nhưng chắc chắn có liên quan đến Khúc Tiểu Hà, rất có thể họ Hạ đã gặp A Vũ.

Đúng vậy, ở chung một khách điếm, không gặp mới là lạ.

Khương Thanh Tố vác sen và lá sen quay lại, ngang qua quán ngó sen đường đỏ thì lấy đồ đã gửi, chưa mấy chốc hai người đã đứng trước cửa khách điếm.

Thẩm Trường Thích thấy nàng mang bao nhiêu đồ về thì ngạc nhiên, nhìn vai nàng còn vác hoa liền hỏi: “Bạch đại nhân, ngài chơi vui quá ha.”

Khương Thanh Tố chất hết đồ lên bàn, đảo mắt quanh rồi hỏi: “Người đâu?”

“Họ Hạ ở trên lầu.” Thẩm Trường Thích chỉ tay rồi nói thêm: “A Vũ và Khúc Tiểu Hà ra ngoài chơi rồi.”

“Ta bảo ngươi trông người, ngươi lại để họ ra ngoài chơi?” Khương Thanh Tố dùng một chiếc lá sen đập lên đầu Thẩm Trường Thích, thật ra không đau, nhưng nước đọng trên lá văng tứ tung, lá sen còn bị rách.

Thẩm Trường Thích bỏ túi hạt dưa xuống, cười nịnh: “Ngài bớt giận, lúc họ gặp nhau ta có mặt, cô nương nhà họ Hạ đi cùng, chắc chắn sẽ quay về.”

“Nói rõ ràng.” Khương Thanh Tố ngồi xuống, bốc một nắm hạt dưa đưa cho Đơn Tà, hắn nhận nhưng không ăn, nàng lại tự mình bóc tiếp.

Thẩm Trường Thích kể: “Khúc Tiểu Hà sáng ăn kẹo khoai nên không đói, lát sau bảo A Vũ ra ngoài tìm đồ ăn. Cô nương nhà họ Hạ nhận ra A Vũ, thế là gặp nhau. A Vũ dẫn hai cha con họ lên lầu gặp Khúc Tiểu Hà, ta ngồi phòng bên nghe được. Khúc Tiểu Hà gọi người kia là bá, gọi cô nương họ Hạ là tỷ tỷ, nhưng chắc không phải thân thích, thấy con bé còn hơi ngại, chỉ như từng gặp vài lần.”

Khương Thanh Tố nhướng mày, nghe hắn nói tiếp: “A Vũ cho Khúc Tiểu Hà ăn gì đó rồi bảo cô nương họ Hạ ở lại chơi với nàng, còn mình theo người nam nhân kia xuống lầu, đưa cho ông ta một phong thư. Ông ta đọc xong liền rủ con gái cùng đi chơi với A Vũ.”

“Ngươi biết thư viết gì không?” Khương Thanh Tố hỏi.

Thẩm Trường Thích cười hì hì: “Bạch đại nhân quên rồi sao, ngài từng rèn luyện cho ta bản lĩnh gì?” Vừa nói vừa rút từ ngực ra một phong thư: “Ăn trộm, moi móc, ta đâu có kém đâu…”

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Khương Thanh Tố trừng mắt lườm Thẩm Trường Thích, cầm lấy bức thư hỏi: “Ngươi đã đọc rồi?”

“Đọc rồi ạ.” Thẩm Trường Thích gật đầu.

Khương Thanh Tố liếc qua nội dung trên thư:

“Gửi riêng cho Hạ Xuyên:

Hạ Xuyên cháu ta, ta và lệnh tôn quen biết đã hơn mười năm, tình nghĩa chẳng khác chi huynh đệ ruột thịt. Khi lệnh tôn qua đời, ta đau lòng khôn xiết, mất ăn mất ngủ. Nhớ năm xưa, Hạ huynh lần đầu đến kinh thành, ta và huynh ấy vừa gặp đã thân, gặp nạn ta cũng dốc sức giúp đỡ, may mắn thoát hiểm, nên kết làm huynh đệ. Hạ huynh từng nói, nếu ta gặp nguy, ắt sẽ giúp ta không tiếc thân mình.

Nay triều đình đầy gian nịnh, sinh mệnh ta bị nhắm đến, e rằng liên lụy cả gia quyến. Chỉ thương cháu gái duy nhất, mới năm tuổi, ta không nỡ để nó chết theo ta, chỉ có thể phó thác cho cháu, mới yên lòng. Cháu có đức hạnh, ta chẳng biết lấy gì báo đáp.

Khúc Xương.”

Khương Thanh Tố gấp thư lại. Nét chữ vội vàng, rõ là viết trong lúc cấp bách. Khúc Xương thương yêu Khúc Tiểu Hà, không nỡ để một đứa bé năm tuổi đi theo mình lên đoạn đầu đài, nên mới nhờ A Vũ đưa nàng đến nhờ cậy Hạ Xuyên – người con của người bạn thân sinh thời.

Nàng hỏi: “Chỉ dựa vào bức thư này mà Hạ Xuyên dám để A Vũ đưa Khúc Tiểu Hà ra ngoài? Không sợ quan binh bắt gặp sao?”

“Trước khi ngài về, ta đã hỏi kỹ tiểu nhị.” Thẩm Trường Thích đáp: “Hạ Xuyên tuy không phải ai cũng quen mặt ở cả Phiên châu, nhưng tiếng tăm lẫy lừng. Là đại thiện nhân, năm xưa cha hắn – Hạ Nhân – vào kinh buôn bán thì quen biết Khúc Xương. Sau đó, Hạ Nhân quay về Phiên châu, việc làm ăn phát đạt, vẫn luôn giữ liên hệ với Khúc gia, thường dẫn cả nhà đến chơi. Nhà họ Hạ tuy không phải giàu nhất vùng, nhưng cũng đứng trong ba vị trí đầu, quan binh quanh vùng Phượng Vĩ thành đều phải nể mặt họ, nên cũng không ai dám bắt bớ.”

Khương Thanh Tố gật đầu: “Hắn dẫn Khúc Tiểu Hà đi đâu chơi?”

“Đi hái sen.” Thẩm Trường Thích đáp.

Khương Thanh Tố: “……”

Biết vậy ta chẳng quay về làm gì, khéo còn gặp mặt luôn ấy chứ.

Nghĩ thế, nàng lại dùng lá sen đập vào đầu Thẩm Trường Thích: “Trông kỹ đồ đạc, người trên lầu cũng phải coi chừng cho ta.”

Thẩm Trường Thích gật đầu, thấy nàng lại vội vội vàng vàng chạy đi, bèn nhấc bó hoa sen nàng mang về lên, ngửi thử – mùi thơm thật.

Khương Thanh Tố đi rồi, Đơn Tà cũng theo. Thẩm Trường Thích gãi gãi mặt, lẩm bẩm: “Sao bây giờ Vô Thường đại nhân lại thành người theo đuôi thế nhỉ…”

Trong lòng Khương Thanh Tố vẫn thấy có điều bất ổn. Dẫu cho Hạ Xuyên có tốt, bằng lòng thu nhận Khúc Tiểu Hà, bảo đảm nàng ấy không bị quan binh bắt, nhưng A Vũ thừa biết mình đang giữ mạng sống Khúc Tiểu Hà, nàng ấy không còn sống được bao lâu – thế thì vì sao lại tốn công tốn sức như thế?

Chạy vội ra phía sau trấn, tới hồ sen, quả nhiên nàng nhìn thấy ba người kia – ba người ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, đã trôi giữa hồ sen, lững lờ trôi theo dòng. Hồ có cả những đài sen vừa rụng cánh, tuy còn non nhưng hạt sen bên trong cũng đã có thể ăn được.

Khương Thanh Tố đứng trên bờ đất cạnh hồ, nhìn ba người kia – một đứa bé, một thiếu nữ, một thanh niên – cùng nhau vui đùa. Trên mặt ba người đều là nụ cười trong sáng hồn nhiên như nhau.

“Tiểu Hà, bên kia, bên kia có cá kìa!” Thiếu nữ vừa nói xong, Khúc Tiểu Hà đã reo lên, chỉ về phía con cá nhỏ: “A Vũ! Bắt nó đi, mau bắt nó!”

A Vũ luôn nghe lời nàng ấy nhất, nàng ấy bảo bắt là bắt. Hắn lập tức nhảy xuống nước. Nước cũng không sâu, chỉ tới ngang ngực hắn. Hắn vừa tiến về phía con cá vừa giữ tay vào mạn thuyền, tránh để hai cô bé bị ngã.

Một con cá nhỏ bị hắn bắt được thả lên thuyền, rơi ngay vào lòng Khúc Tiểu Hà. Con cá nhảy loạn khiến hai cô bé bật cười vui vẻ.

A Vũ nằm sấp bên mạn thuyền, ngẩng đầu nhìn Khúc Tiểu Hà đang ngồi ở đầu thuyền. Ánh mắt hắn đầy dịu dàng sủng nịch, nụ cười gượng gạo thoạt nhìn có vẻ dữ tợn, kỳ thực lại rất ôn nhu.

Con cá nhỏ nhảy khỏi váy nàng ấy, bơi về lại hồ. Hai cô bé cũng không đòi bắt tiếp. Khúc Tiểu Hà nhìn A Vũ: “Nước có lạnh không?”

A Vũ lập tức lắc đầu. Khúc Tiểu Hà nắm lấy ngón tay hắn đang bám vào thuyền. Cô nương họ Hạ thấy vậy liền nói: “Tiểu Hà với A Vũ thân thiết thật đấy.”

“Tất nhiên rồi! A Vũ là người nhà của ta mà!” Khúc Tiểu Hà cười đáp.

“Ủa? Lần trước ta đến Khúc gia ở kinh thành, chẳng phải A Vũ mới về đó chưa lâu sao? Là họ hàng nhà muội à?” Cô bé họ Hạ thắc mắc.

Khúc Tiểu Hà lắc đầu: “Không phải người thân. A Vũ là do cha ta cứu về để ở cạnh ta. Cha nói A Vũ tốt với ta, nên ta cũng phải tốt với A Vũ, không được nổi nóng với hắn, vì A Vũ sẽ bảo vệ ta.”

“Giống gia đinh à?”

“Không giống! Gia đinh không phải người nhà.” Khúc Tiểu Hà nhìn A Vũ cười: “A Vũ là người nhà. Hắn sẽ luôn bảo vệ ta, cha ta nói vậy, sẽ mãi mãi bảo vệ, đúng không?”

A Vũ đang nằm bên mạn thuyền, nụ cười thoáng cứng lại, rồi thu lại dần, cuối cùng cụp mắt xuống, trịnh trọng gật đầu.

Khương Thanh Tố đứng trên bờ trông thấy hết – giây phút hắn cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi vào mặt hồ, tạo thành gợn sóng. Khoảnh khắc đó, nàng dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top