“Đơn Tà, chàng nói cho ta biết, thế gian này có bao nhiêu loại trận pháp có thể ‘hiến mạng’?” Khương Thanh Tố nhìn theo con thuyền nhỏ ngày một xa mà cất tiếng hỏi.
Tà áo của Đơn Tà khẽ lay động trong gió, hắn đáp: “Rất nhiều.”
“Nếu vậy… chàng nói thử xem, A Vũ sẽ dùng loại nào?” Nàng hỏi xong thì nhìn sang phía Đơn Tà, Đơn Tà thoáng khựng lại nhưng không trả lời.
Khương Thanh Tố chợt hiểu ra, vì sao A Vũ lại dùng một năm tuổi thọ, dù chỉ đổi lấy một ngày sống của Khúc Tiểu Hà, cũng quyết bảo vệ nàng, để nàng sống đến được Phiên Châu, sống để gặp lại Hạ Xuyên. Năm này qua năm khác tiêu hao tuổi thọ bản thân, chỉ để kéo dài mạng sống của người khác. Trí nhớ của Khúc Tiểu Hà vĩnh viễn dừng lại ở ngày nàng qua đời, chưa từng rời khỏi Kinh Đô quá ba ngày.
Đó không phải là sống thật sự, cũng chẳng phải là trận pháp có thể chân chính hiến mạng.
Bên kia, họ đã kết thúc chuyến du ngoạn trên hồ sen, thuyền nhỏ cập bến. Khi A Vũ lên bờ, toàn thân đã ướt đẫm, chân còn lấm đầy bùn đen. Vì ướt người nên hắn không thể ôm Khúc Tiểu Hà, vốn định để nàng ấy đứng hóng gió một chút đợi thời gian trôi qua, nhưng nàng ấy lại muốn ăn gì đó, khiến mấy người phải quay về trấn.
Khương Thanh Tố tiến lại gần, A Vũ vừa cởi áo chuẩn bị ôm Khúc Tiểu Hà để tránh làm nàng ấy bị ướt, thấy nàng thì sững người.
“Để ta ôm.” Khương Thanh Tố nói.
“A tỷ ấy là ai?” Cả ngày hôm nay Khúc Tiểu Hà chưa từng gặp Khương Thanh Tố, tự nhiên không nhớ được nàng là ai.
A Vũ liếc sang Khương Thanh Tố, làm một thủ thế với Khúc Tiểu Hà, mắt nàng lập tức sáng lên, quay phắt lại nhìn: “Là người gia gia phái tới sao?!”
…
Cô nương họ Hạ đứng bên khẽ cau mày. Không giống Khúc Tiểu Hà còn ngây thơ chưa hiểu sự đời, nàng hiểu rõ tình hình nhà họ Khúc, tất nhiên biết hiện giờ nhà họ chẳng còn ai, Khúc Xương lại càng không thể phái người đến chăm sóc.
Nhưng nàng rất lanh lợi, không vạch trần. Khương Thanh Tố cúi người ôm lấy Khúc Tiểu Hà trong lòng vẫn ôm đoá sen. Cô bé nhẹ bẫng, ôm lên chẳng có cảm giác gì. A Vũ mặc xong áo, theo sát bên, tay nắm chặt lấy cành sen không chịu buông.
Khương Thanh Tố nhìn về miếng ngọc đeo trước cổ Khúc Tiểu Hà, dây đỏ được kết thành hình hoa đào, tuy hoa đào đó kết rất vụng, hoàn toàn không xứng với loại ngọc tốt như vậy.
Nàng lại liếc sang A Vũ, hắn vẫn cúi đầu không nói gì. Khi mọi người vào đến trấn, Khúc Tiểu Hà bắt đầu vui vẻ trở lại. Nơi này nhờ ảnh hưởng của nhà họ Hạ nên không có quan binh tuần tra, nhưng đóa hoa đào trên trán Khúc Tiểu Hà vẫn dễ gây chú ý, thế nên Khương Thanh Tố đội mũ của chiếc áo choàng nàng tặng hôm qua cho cô bé.
Khúc Tiểu Hà ăn rất nhiều thứ, Khương Thanh Tố còn dẫn nàng đi ăn chè sen ngào đường đỏ, mãi đến lúc trời sẩm tối nàng mới mỏi mệt đòi về. Lúc này áo A Vũ cũng đã khô, hắn bế nàng đi với sắc mặt nghiêm trọng, trong lúc ấy còn liếc nhìn Khương Thanh Tố mấy lần.
Đưa Khúc Tiểu Hà về khách điếm, cô nương họ Hạ luôn ở bên chăm sóc nàng. Khương Thanh Tố tính toán thời gian, thấy sắp đến giờ Dậu. Hôm nay nếu lại hiến mệnh, nàng nhất định sẽ không để A Vũ toại nguyện.
Dây dưa lâu dài như thế, với cả hai người đều là một loại tổn thương.
Chỉ còn chưa đến nửa khắc nữa là đến giờ Dậu, Khương Thanh Tố chuẩn bị lên lầu thì bất ngờ A Vũ đã bước ra khỏi phòng, tiến về phía nàng.
Thẩm Trường Thích đang nhấm nháp hạt dưa thì sững người, Đơn Tà nhấc chén trà, lặng lẽ nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, không nói gì. Khương Thanh Tố nhìn A Vũ rất lâu, chàng trai khoảng hai mươi tuổi nắm chặt vạt áo, gân tay nổi rõ, tựa như hạ quyết tâm rất lớn mới mở lời: “Vô Thường đại nhân.”
Khương Thanh Tố chấn động, Thẩm Trường Thích lập tức bị hạt dưa làm sặc, tay Đơn Tà siết nhẹ chén trà, ánh mắt vẫn không dời đi.
Khương Thanh Tố trước tiên nhìn sang Đơn Tà, rồi lại nhìn A Vũ: “Ngươi… ngươi biết nói?!”
A Vũ gật đầu, chẳng màng ánh mắt xung quanh, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Khương Thanh Tố. Thẩm Trường Thích cầm chén trà né sang một bên, người ta đang quỳ Bạch Vô Thường, hắn không dám nhận lễ.
Khương Thanh Tố thoáng lúng túng, không hiểu ý nghĩa cái quỳ này: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
“Ta chỉ còn chưa đến nửa khắc, nên muốn cầu xin đại nhân tha cho nàng ấy.” Giọng A Vũ khàn đục, nghe không dễ chịu, như thể cổ họng từng bị tổn thương.
“Tha cho nàng ấy? Ngươi nói đến Khúc Tiểu Hà.” Khương Thanh Tố nghẹn thở, đầu óc rối bời: “Ngươi đã sớm biết thân phận của chúng ta, nhưng lại im lặng suốt hai ngày. Ngươi cũng biết mục đích ta đến đây, vậy mà còn muốn ta tha, ngươi không thấy nực cười sao?”
“Không phải là vô điều kiện. Một mạng đổi một mạng.” A Vũ nói xong liền nhìn sang Đơn Tà: “Vô Thường đại nhân, ta biết thế gian có pháp môn này, ta cũng nguyện chịu mọi hình phạt, chỉ cần nàng còn sống.”
Khương Thanh Tố không hiểu hắn đang nói gì, bèn quay sang Đơn Tà: “Ngài hiểu hắn nói gì không?”
Đơn Tà đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nhìn A Vũ: “Ai nói với ngươi rằng có pháp môn đổi mạng?”
A Vũ mím môi không nói, hơi thở dồn dập. Khương Thanh Tố cau mày, bỗng hiểu ra điều gì, quay ngoắt sang Đơn Tà: “Ngài đã biết từ trước?! Ngài đã biết hắn định làm vậy đúng không?!”
Đơn Tà không trả lời. A Vũ liên tục dập đầu, hướng về cả hai người: “Cầu xin Vô Thường đại nhân thành toàn! Chỉ cần qua được đêm nay, ta sẽ theo ngài rời đi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Khương Thanh Tố đứng bật dậy, vươn tay qua bàn kéo tay áo Đơn Tà: “Nói cho ta biết!”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Đơn Tà khẽ vung tay trái, lớp sương mỏng phủ lên các mái nhà quanh đó, sau đó từ từ tan đi, những người nãy giờ lén nhìn đều biến mất, hiển nhiên nơi này đã bị hắn bố trí kết giới. Trong mắt người ngoài, có lẽ họ đã hóa giải xung đột.
Thẩm Trường Thích ngó ngang ngó dọc, hạt dưa cũng không dám nhai nữa. Trước giờ cứ tưởng hai vị đại nhân đang giận dỗi, giờ mới thấy đây là mâu thuẫn thật sự, hắn có phần hoảng loạn.
A Vũ vẫn quỳ bất động, dáng vẻ dập đầu không đổi, vai khẽ run lên, vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
Khương Thanh Tố buông tay áo Đơn Tà, quay sang nhìn A Vũ, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hiểu rõ. Nàng bủn rủn chân tay, ngồi phịch xuống ghế, nhìn lại Đơn Tà bằng ánh mắt chất chứa tức giận: “Thì ra dụng tâm của Đơn đại nhân sâu không lường được, ngay cả ta cũng không nhìn thấu. Ta lại còn đắc ý cho rằng đã hiểu thấu ngài. Ngài đã sớm biết ý nghĩa trận pháp giữa A Vũ và Khúc Tiểu Hà, đã biết mục đích của hắn, nhưng không can dự vụ án này, đứng ngoài nhìn ta một mình giằng co đau khổ, tự trách dằn vặt mà vẫn phải nhẫn tâm xuống tay.”
“Dụng tâm của Đơn đại nhân thật sâu nặng, ta còn tưởng ngài tin tưởng ta, mới giao toàn bộ vụ án này cho ta xử lý. Hóa ra, đây lại là một loại khảo nghiệm khác. Có lẽ trong lòng ngài, ta từ khi vừa từ điện Diêm Vương đến Thập Phương điện cho đến nay, vẫn chẳng khác gì, vẫn không phải là Bạch Vô Thường mà ngài hài lòng.” Khương Thanh Tố nói xong liền đứng dậy, vung tay áo dài, phá kết giới mà bước ra khỏi khách điếm.
Thẩm Trường Thích chớp mắt liên tục, hắn nhìn ra được, lần này Khương Thanh Tố thực sự nổi giận rồi. Lại nhìn sang sắc mặt của Vô Thường đại nhân, quả thật đen như mực, hắn lập tức đặt hạt dưa xuống, nín thở không dám lên tiếng.
Sau một lúc lâu, Đơn Tà mới nói: “Ngươi đi đi.”
Toàn thân A Vũ run lên, lại tiếp tục dập đầu mấy cái liền, giọng khàn đục xen lẫn tiếng nức nở: “Tạ ơn Vô Thường đại nhân thành toàn! Qua giờ Dậu, ta ắt sẽ theo đại nhân trở về địa phủ, thân nhập địa ngục, chịu hình phạt đổi mạng.”
Đơn Tà dường như có chút phiền não, lại phất tay áo, tiếng người vọng lại, kết giới tiêu tan. A Vũ đang quỳ trên đất đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt, rồi quay người chạy vội lên lầu.
Một lúc sau, Thẩm Trường Thích dè dặt mở miệng với Đơn Tà: “Vô Thường đại nhân, Bạch đại nhân nàng…”
“Im miệng.”
Đơn Tà nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia hàn ý, Thẩm Trường Thích đưa tay che miệng, trong lòng lưỡng lự không biết có nên đi theo xem thế nào không.
Trên lầu khách điếm, A Vũ trở về phòng, Hạ Xuyên đang ngồi một bên đọc sách, Hạ cô nương đang chơi trò xoắn dây với Khúc Tiểu Hà, nhưng nàng đã mỏi mệt, không còn nhiều tinh thần.
Thấy A Vũ bước vào, Hạ Xuyên bảo con gái: “Huyền Nhi, trời không còn sớm, để Tiểu Hà nghỉ ngơi đi.”
Hạ Huyền nhìn sang Khúc Tiểu Hà, thấy nàng thực sự đã mệt, bèn cùng Hạ Xuyên rời khỏi phòng. Ra ngoài, Hạ Huyền nói: “Cha, hôm nay con gặp một phụ nữ tự xưng đến từ Khúc phủ để chăm sóc Tiểu Hà, chính là người sáng nay chúng ta thấy, con thấy hơi kỳ lạ.”
Hạ Xuyên hơi khựng lại, nói: “Huyền Nhi, có những điều con còn nhỏ, phụ thân nói ra con cũng chưa hiểu, nhưng phải biết thế gian vạn vật đều có linh tính, không chỉ con người mới là kẻ làm chủ. Từ ngày mai, Tiểu Hà chính là muội muội của con, là nhị tiểu thư nhà họ Hạ, không còn họ Khúc nữa, đừng bao giờ nhắc lại chuyện của Khúc gia ở Kinh Đô.”
Hạ Huyền nghe vậy có phần khó hiểu: “Tiểu Hà vẫn chưa biết gì về chuyện nhà họ Khúc, chúng ta có thể giấu được bao lâu?”
Hạ Xuyên xoa đầu nàng nói: “Chỉ cần không nhắc tới, thì có thể giấu cả đời.”
Trong phòng khách điếm, Khúc Tiểu Hà ngáp mấy cái liền, A Vũ tiến tới giúp nàng đắp chăn, sau đó lấy lược tháo búi tóc, nhẹ nhàng chải từng lượt cho mượt.
Khúc Tiểu Hà nắm lấy tay áo A Vũ: “A Vũ, hôm nay có nhiều hoa sen quá, đẹp lắm!”
A Vũ gật đầu. Khúc Tiểu Hà nói tiếp: “Hạ bá bá bảo, phụ mẫu biết ta ở nhà ông, đang trên đường tới, bảo ta ở lại chơi với Huyền tỷ vài ngày. Họ không giận ta vì không về nhà trong ba ngày nữa.”
A Vũ chải xong tóc cho nàng, quỳ gối bên cạnh nhuyễn tháp, ngẩng đầu nhìn nàng. Khúc Tiểu Hà dụi mắt hỏi: “A Vũ, huynh sao vậy? Trông không vui chút nào.”
A Vũ cụp mắt, rút từ thắt lưng ra một đoạn dây đỏ, đã cũ kỹ như được giữ rất lâu. Hắn giơ ra trước mặt Khúc Tiểu Hà, nàng vốn còn ngái ngủ, nhưng lập tức cười tươi: “Huynh muốn dạy ta kết nút hoa đào à? Nhưng ta không có dây nha.”
A Vũ mím môi cười, đôi tay thô ráp khi cầm sợi dây mảnh lại trở nên vô cùng cẩn trọng, mỗi một nút thắt, mỗi một vòng quấn đều thật chậm rãi. Khúc Tiểu Hà nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, chống tay dưới cằm nhìn hắn kết nút hoa đào.
Nàng vươn tay ra: “Cho ta cho ta, ta cũng muốn thử!”
A Vũ đưa dây cho nàng, đỡ nàng tựa lên bàn thấp trên tháp, rồi từ từ thu tay về. Tay hắn buông thõng bên người, khẽ run lên. Khúc Tiểu Hà quấn dây mấy vòng vẫn không kết được nút, phụng phịu không chịu ngủ: “Sao mà quấn được vậy…”
A Vũ nhìn nghiêng gương mặt nàng, bỗng thấy mũi ngưa ngứa, đưa tay lau thì thấy là máu. Hắn vội che lại, gõ nhẹ lên mặt bàn, Khúc Tiểu Hà ngẩng đầu nhìn.
A Vũ làm dấu tay, nàng gật đầu: “Được, huynh đi lấy đồ ăn nha, ta thử thêm chút nữa.”
A Vũ cười với nàng, tay buông xuống khẽ run rồi siết lại thành nắm đấm, gần như gom hết sức lực xoay người, nín thở bước ra cửa, khép lại phía sau. Ngay khoảnh khắc đó, A Vũ đưa tay che mũi, máu tươi từ kẽ tay không ngừng chảy ra.
Hắn ho dữ dội vài tiếng, rồi vội vã lao xuống lầu, chạy khỏi khách điếm.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện hay lắm ạaaa, cảm ơn rừngg