Chương 75: Bán Yêu Kết – Phần 18

Bộ truyện: Lắng Nghe Vô Thường Nói

Tác giả: Ôn Tam

Thẩm Trường Thích ngồi đối diện Hắc Vô Thường, người tỏa đầy âm khí. Hắn sợ, nên cố gắng khiến bản thân bớt nổi bật, cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn sang phía đối diện.

Cho đến khi hắn thấy Khương Thanh Tố từ đầu phố chạy về phía sau lưng Hắc Vô Thường, mắt hắn sáng lên, nhưng miệng không nói được lời nào. Hắn lại nhìn sang Đơn Tà, hiển nhiên Đơn Tà cũng đã phát hiện ra sự đến gần của Khương Thanh Tố, ánh mắt trầm xuống, bàn tay đặt trên bàn siết chặt.

Khương Thanh Tố chạy thẳng vào khách điếm, đến trước bàn liền cầm chén trà trước mặt Đơn Tà uống một ngụm, chưa kịp thở, đã hỏi thẳng: “Đơn đại nhân đây là ý gì?!”

Thẩm Trường Thích nghe giọng là biết chẳng phải đến để hòa giải, mà là đến cãi nhau. Hắn bèn kéo ghế tránh xa, trong lòng thầm cầu nguyện giá như lúc này Chung Lưu ở đây, để hắn khỏi cô đơn sợ hãi.

Bàn tay đặt trên bàn của Đơn Tà dần thả lỏng, kết giới lập tức được dựng lên. Thẩm Trường Thích ngẩng đầu nhìn quanh – lần này thì hay rồi, chẳng ai ngoài hắn biết hai người đang cãi nhau.

Đơn Tà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khương Thanh Tố: “Bạch đại nhân hỏi vậy, là có ý gì?”

“Ngài biết rõ công dụng của trận pháp A Vũ dùng, lại không nói với ta sớm, là để xem ta xử lý ra sao phải không? Ta do dự hai lần, ngài lại khuyên ta công bằng, đã muốn ta công bằng, sao không cho ta công bằng? Giấu giếm lén lút, vậy cũng coi là nam tử hán?!” Khương Thanh Tố đập mạnh tay xuống bàn, suýt nữa dọa vỡ hồn Thẩm Trường Thích.

Đơn Tà đáp: “Ta quả có ý muốn thử nàng. Ta biết khi nàng xử lý các vụ án không liên quan đến mình, luôn giữ được công chính, theo đúng quy tắc. Nhưng ta không chắc khi đối mặt với người có liên quan, nhất là một đứa trẻ, nàng có thể làm được như vậy hay không.”

“Vì vậy mà ngài giấu không nói?” Khương Thanh Tố nghe hắn thừa nhận thì càng giận.

“Sự thật chứng minh, Bạch đại nhân không làm được vô tư.” Đôi môi Đơn Tà mấp máy: “Mà ta… cũng không làm được.”

Khương Thanh Tố nhíu mày: “Ngài nói vậy là sao?”

“Nàng không làm được vô tư, đối mặt cố nhân thì không nỡ xuống tay. Ta cũng không làm được vô tư, không đành lòng để nàng sai mãi rồi mới trừng phạt, vì vậy ta không can thiệp vụ án, nhưng vẫn liên tục dùng lời ảnh hưởng suy nghĩ của nàng.” Đơn Tà chầm chậm đứng lên. Hắn cao lớn, đứng dậy là Khương Thanh Tố phải ngẩng đầu nhìn.

“Lúc đầu, khi ta thấy tên Khúc Tiểu Hà trên Âm Dương Sách, ta đã định không nhúng tay. Nếu Bạch đại nhân thật sự có thể xử lý công bằng, thì chứng tỏ nàng đã rạch ròi với nhân thế, thật sự trở thành Bạch Vô Thường của Âm ty – đủ tư cách ở lại bên cạnh ta lâu dài.” Đơn Tà thở ra một hơi: “Nàng không nỡ, do dự, khiến ta mất lòng tin. Dù vậy, ta vẫn muốn vì nàng mà phá lệ. Bạch đại nhân… không, Khương Thanh Tố, nàng hiểu được mấy phần tâm ý của ta?”

Khương Thanh Tố đứng ngẩn tại chỗ. Nàng vốn tưởng Đơn Tà biết ý nghĩa trận pháp của A Vũ, là cố ý để nàng xấu mặt, không tin nàng, đợi nàng thất bại để trách mắng: “Nàng không đủ tư cách.”

Nên nàng xấu hổ, đau lòng, phẫn nộ – xấu hổ vì mình từng động tâm, chủ động hôn hắn; đau lòng vì quả thật bản thân không đủ cứng rắn, còn do dự; phẫn nộ vì một lòng chân thành lại bị xem như trò hề.

Cuối cùng… thì ra nàng đã trách lầm một mảnh khổ tâm của Đơn Tà?

“Vậy… vậy tại sao ngài để mặc trận pháp của A Vũ phát huy, không ngăn cản hắn dùng trận pháp nhân gian để đổi mệnh, sửa lại Sổ Sinh Tử?” Khương Thanh Tố đầu óc ong ong, nhìn Đơn Tà, lòng ngột ngạt, tim lại đập loạn: “Ngài vốn có giới hạn của Hắc Vô Thường, bao năm nay chưa từng phá lệ, cũng muốn ta như ngài, chỉ toàn tâm vì Âm ty. Vậy cớ sao lại phá lệ, để hồn A Vũ đổi lấy mạng Khúc Tiểu Hà?”

“Vì nàng giận ta.” Tay Đơn Tà khẽ siết lại, cuối cùng lại thở dài, xoay người quay lưng về phía Khương Thanh Tố. Mày hắn nhíu lại, mắt đầy hối hận – hắn không nên đồng ý với A Vũ, nhưng một khi đã có tư tâm, sao còn dễ kiểm soát?

“Ta vốn muốn dẫn nàng về Âm ty, nào ngờ lại bị nàng dẫn đến cõi nhân gian.” Nói xong, hắn phất tay áo, giải trừ kết giới – rõ ràng không muốn bàn tiếp chuyện này.

Khương Thanh Tố hoàn toàn đơ người, chỉ biết ngây ngốc nhìn bóng lưng Đơn Tà. Mãi đến khi ngoài khách điếm có người hớt hải xông vào, bầu không khí tĩnh lặng mới bị phá vỡ.

Chung Lưu thở hổn hển, cuối cùng gần như bò đến bên Khương Thanh Tố, chưa kịp uống nước đã chỉ sang Thẩm Trường Thích đang như tượng đá: “Thẩm… Thẩm ca, cho ta ngụm nước.”

Thẩm Trường Thích vẫn chưa hoàn hồn, còn đắm chìm trong trận khẩu chiến đầy tiết lộ khi nãy. Chung Lưu thấy hắn không phản ứng, bèn bò đến bàn rót nước uống, xong xuôi mới ngồi xuống thở phào, ngẩng đầu nhìn Khương Thanh Tố, thở dài: “Bạch đại nhân, ta không trễ chứ?”

Khương Thanh Tố ngẩn ra: “Trễ gì?”

“Ngài bảo cho ta một ngày tra rõ chuyện này mà.” Chung Lưu đập ngực: “Ta tìm ra Lạc Ngang rồi, mười canh giờ không chợp mắt, không nghỉ, cuối cùng cũng lôi được lời hắn. Thì ra A Vũ là do hắn mua từ thanh lâu, định nuôi béo rồi giết để luyện đạo hạnh kéo dài tuổi thọ. Ai dè A Vũ trốn thoát, mấy năm sống với hắn, A Vũ học được ít nhiều bản lĩnh.”

Khương Thanh Tố chớp mắt, liếc nhìn Đơn Tà: “Ồ…”

“Ồ?” Chung Lưu nhìn sang Thẩm Trường Thích, thấy hắn vẫn đờ người, liền quay lại hỏi: “Ồ là… ngài định xử trí A Vũ thế nào?”

Khương Thanh Tố đáp: “Mọi chuyện kết thúc rồi.”

Chung Lưu nhíu mày: “Thế thì ta chạy một chuyến này…”

“Ngươi giết được Lạc Ngang không?” Khương Thanh Tố chuyển đề tài.

Chung Lưu lắc đầu: “Không giết được, sức ta không đủ, để hắn trốn mất. Hỏi được mấy câu rồi vội về báo với ngài.”

Khương Thanh Tố xoa đầu, không nói thêm. Chung Lưu càng thêm mù mờ, liền chen ngồi cùng Thẩm Trường Thích, hỏi nhỏ: “Thẩm ca, ta đi một ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vụ án sao lại kết thúc? Hồn Khúc Tiểu Hà có thu lại chưa?”

Thẩm Trường Thích không trả lời. Chung Lưu chọc vào khoé miệng hắn, phát hiện hắn không mở được miệng – rõ là bị Vô Thường đại nhân phong khẩu.

Khương Thanh Tố cũng thấy được. Bầu không khí xấu hổ khi nãy, lại thêm lời thật lòng của Đơn Tà, khiến tâm nàng rối bời – rõ ràng nàng là người bị ức hiếp, nhưng chẳng hiểu sao giờ lại thấy như chính mình mới là kẻ bắt nạt người khác vậy.

Để xoa dịu không khí ngượng ngập, Khương Thanh Tố chủ động mở lời với Đơn Tà: “Ngài… ngài phong miệng Thẩm ca rồi à?”

Chậc, đúng là chọn sai câu để mở đầu rồi.

Muốn xin lỗi thì cứ nói thẳng, là bản thân làm chưa đủ tốt, còn trách người ta giấu giếm. Cuối cùng chính mình chịu khổ, giờ muốn tìm lý do làm lành, mà lại vụng về như vậy.

Đơn Tà phẩy tay một cái, giải phong ấn cho Thẩm Trường Thích, rồi xoay người đi ra khỏi khách điếm. Khương Thanh Tố thấy thế, bước chân lưỡng lự, nhấc lên rồi lại ngập ngừng, mãi đến khi bóng dáng kia khuất hẳn mới vội đuổi theo.

Chung Lưu thấy hai người có gì đó kỳ lạ, bèn hỏi Thẩm Trường Thích: “Vô Thường đại nhân với Bạch đại nhân lại sao thế?”

Thẩm Trường Thích ngẩn người đáp: “Vô Thường đại nhân lại biết tên thật của Bạch đại nhân…”

“Chuyện đó thì có gì kỳ lạ?” Chung Lưu thản nhiên, “Bạch đại nhân là nữ tể tướng Đại Chiêu quốc, nghe kịch còn có người chê bai nàng đấy. Ra đường tùy tiện hỏi cũng biết.”

Thẩm Trường Thích lắc đầu, giọng vẫn chưa hoàn hồn: “Không! Ngươi không hiểu! Vô Thường đại nhân xưa nay chưa từng nhớ tên bất kỳ đời Bạch đại nhân nào. Vị tiền nhiệm đi theo ngài suốt hai trăm năm, ngài còn chẳng nhớ nổi họ.”

Chung Lưu ngơ ngác: “Vậy… ý huynh là…”

Thẩm Trường Thích đặt tay lên ngực: “Trời sắp đổi rồi…”

Khương Thanh Tố bước theo Đơn Tà, vừa muốn lại gần vừa không dám.

Lúc này, trong trấn đã yên tĩnh, chỉ vài ngôi nhà còn treo đèn lồng chưa tàn lửa, ánh đèn hắt mờ mờ qua lớp chụp.

Khi Đơn Tà dừng lại, Khương Thanh Tố mới cũng dừng chân.

“Bạch đại nhân theo ta làm gì?” Hắn quay đầu, mày nhíu lại, rõ ràng là không vui.

Khương Thanh Tố cầm lấy vạt áo, nhỏ giọng đáp: “Đường này đâu phải của riêng ngài…” – trời ơi, sao lại nói câu này?!

Thấy Đơn Tà càng cau mặt, nàng bèn “chậc” khẽ một tiếng, giọng hạ thấp, mắt cúi xuống: “Ta đến giảng hòa.”

Đơn Tà không nói. Khương Thanh Tố len lén nhìn hắn, thở dài, bước thêm vài bước: “Ta vốn tâm tư nhanh nhạy, luôn cho rằng bản thân không đoán sai. Lần này lại quá bốc đồng, cãi nhau với chàng trước mặt A Vũ và Thẩm Trường Thích, khiến chàng khó xử, là lỗi của ta.”

Sắc mặt Đơn Tà dịu đi chút ít: “Nàng không trách ta giấu giếm, thử nàng sao?”

“Câu này cũng là một phép thử.” Khương Thanh Tố cong môi: “Thử xem ta đến giảng hòa thật lòng hay là vì miễn cưỡng.”

Đơn Tà bị nàng nói trúng, bèn im lặng.

Khương Thanh Tố tiếp lời: “Chàng lúc nào cũng vậy, cái gì cũng giấu trong lòng, không để ai nhìn thấu. Nhưng ta đây cũng đáng bị thử. Từ lúc vào Thập Phương điện, ta càng ngày càng mềm lòng. Ở bên chàng, thấy rõ muôn mặt nhân gian, lại càng khó phân rõ rạch ròi. Ta biết mình xử lý chuyện giữa A Vũ và Khúc Tiểu Hà chưa tốt. Nếu là Bạch đại nhân trước kia, chắc chắn sẽ bị xử phạt. Nay nếu Đơn đại nhân muốn phạt, ta không có lời nào để nói. Ta đã tư tâm quá nặng, là lỗi của ta.”

“Phạt thế nào? Đày xuống địa ngục?” Đơn Tà hỏi.

Nghe đến địa ngục, Khương Thanh Tố rùng mình. Nơi đó nàng đã đến vài lần, lần nào cũng không chịu nổi, nên nhanh chóng đổi giọng: “Đày xuống địa ngục thì nặng quá… hay là chàng dùng Trấn Hồn Tiên quất nhẹ một roi? Nửa roi cũng được?”

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

“Dựa vào đâu?” Đơn Tà mặt không đổi sắc.

Khương Thanh Tố giơ tay định kéo, Đơn Tà lui bước né tránh, nàng lại tiến lên mấy bước, nhất quyết kéo lấy tay áo hắn, lắc lắc: “Chàng đừng giận ta nữa. Ta biết lần này ta làm chưa đúng, ta sẽ thay đổi, sẽ không để chàng phải thử lòng nữa, được không?”

“Được không mà~” nàng lắc lắc lần nữa, Đơn Tà quay mặt, thở dài, rút tay về: “Nàng định thay đổi thế nào?”

“Ta…” Khương Thanh Tố ngập ngừng, không nghĩ ra.

“Về Kinh Đô được chăng?” Đơn Tà hỏi.

Nàng ngẩn ra: “Về… làm gì?”

“Nhổ hết gai trong tim nàng.” Đôi mắt Đơn Tà ánh lên sắc sáng. Lần này, Khương Thanh Tố không nói gì.

Đơn Tà nhướng mày: “Không muốn thì thôi.”

Vừa quay người định đi, nàng lập tức nắm lấy áo hắn: “Ây! Về! Về về về! Ta đi mà!”

Người gì đâu mà khó chiều, đã quái còn ngang!

Khương Thanh Tố bước lên đi bên hắn, vòng tay khoác lấy cánh tay Đơn Tà, len lén ngắm nhìn khuôn mặt hắn.

Bị Đơn Tà thử thách, Khương Thanh Tố biết mình có lỗi, còn khiến hắn phá lệ, cuối cùng lại là nàng lấn lướt. Nàng khẽ nói: “Ta là người đã yêu là yêu hết lòng. Đơn đại nhân đối xử với ta thế này, ta nhất định không phụ lòng chàng.”

Lời thì tốt, nhưng nói từ miệng nàng ra lại có chút… lạ tai.

Đơn Tà đáp: “Nhớ kỹ lời nàng nói.”

Khương Thanh Tố gật đầu: “Nhớ, ta nhớ rồi!”

Một đen một trắng sóng bước trên đường đêm, Khương Thanh Tố lại hỏi: “Chàng còn giận không?”

“Giận.”

“Ta còn chẳng giận chàng nữa, sao chàng còn giận ta chứ?”

Đơn Tà không đáp. Thật ra hắn không giận nàng, mà là giận chính mình. Chuyện này không chỉ là thử thách Khương Thanh Tố có đủ khả năng tách khỏi nhân thế, mà còn là thử thách hắn có giữ nổi bản tâm không.

Khương Thanh Tố không biết ý nghĩa trận pháp A Vũ dùng, thật lòng nghĩ áo đen là vật dẫn. Trước khi Khúc Tiểu Hà hết thọ, nàng tháo áo ấy ra, giữ trọn bổn phận Bạch Vô Thường. Nhưng hắn lại nhìn thấu mọi thứ, vậy mà khoảnh khắc nàng phá kết giới, hắn lại hoảng, cuối cùng tha cho cả A Vũ lẫn Khúc Tiểu Hà.

Nói cho cùng, hắn sai còn nhiều hơn.

Chung Lưu và Thẩm Trường Thích thức trắng đêm canh khách điếm. Trời vừa hửng sáng, hai vị đại nhân lững thững quay về.

Trở về thì trở về, nhưng tay Khương Thanh Tố khoác chặt tay Đơn Tà, hắn lại chẳng né tránh. Sáng sớm không biết đi đâu, lại còn mang theo đồ ăn sáng. Khương Thanh Tố vừa ăn bánh vừa cười nói.

Thẩm Trường Thích dụi mắt, không tin nổi cảnh tượng trước mắt. Hôm qua còn cãi nhau hai trận, sao giờ lại thế này?

Chung Lưu ngốc nghếch, chưa chứng kiến hai người cãi nhau, thấy họ quay lại thì ríu rít hỏi: “Vô Thường đại nhân, Bạch đại nhân, hai người đi đâu vậy? Ta với Thẩm huynh trông suốt đêm đó.”

“Thì về rồi còn gì.” Khương Thanh Tố buông tay Đơn Tà, đặt túi bánh bao lên bàn: “Ăn đi.”

Chung Lưu vui vẻ ngồi xuống ăn. Khương Thanh Tố nói: “Ta đi chôn A Vũ rồi. Hắn chết bên hồ sen, nông dân dậy sớm, nếu không nhanh, người ta phát hiện xác bán yêu, dù chết rồi cũng sẽ gây náo loạn. Nên ta đưa hắn đi xa, chôn tận núi sâu.”

“Quanh trấn Thanh Hà có núi sao?” Chung Lưu hỏi, miệng vẫn nhai bánh.

“Không có. Nhưng gần thành Phượng Vĩ chẳng phải có núi à?” Khương Thanh Tố đáp.

“Cái gì?! Các ngươi vì chôn xác mà đi tận Phượng Vĩ?” Thẩm Trường Thích rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ dám nói với Khương Thanh Tố, không dám nhìn Đơn Tà.

Khương Thanh Tố nhai bánh, không trả lời. Chỉ là thấy A Vũ đáng thương, án đã xong, đem chôn gần Khúc Tiểu Hà, coi như giúp hắn toại nguyện.

Lúc này, trên lầu vang lên tiếng khóc, cả bốn ngẩng đầu. Hạ Xuyên và Hạ Huyền chạy vào phòng Khúc Tiểu Hà. Không biết có chuyện gì, gia đinh nhà họ Hạ vội vã dắt xe ngựa ra, xe dừng trước khách điếm. Hạ Xuyên bế Khúc Tiểu Hà bọc áo hồng, Hạ Huyền theo sau trấn an.

Đi ngang qua Khương Thanh Tố và Đơn Tà, Hạ Huyền còn nhìn họ một cái: “Hai người không đi sao?”

“Đi đâu?” Khương Thanh Tố ngạc nhiên.

“Ngươi không phải người của Khúc phủ sao?” Hạ Huyền hỏi.

Khương Thanh Tố cười nhạt: “Khúc phủ bây giờ… còn ai nữa sao?”

Hạ Huyền bỗng chấn động, như hiểu ra điều gì đó. Nàng nhìn Khương Thanh Tố từ đầu đến chân, rồi vội vã chạy theo Hạ Xuyên.

Trong lòng Hạ Xuyên, Khúc Tiểu Hà khóc nấc không ngừng, đóa hoa đào giữa mi tâm nàng từ hồng nhạt hóa đỏ sẫm. Trong tay nàng nắm chặt một đoạn dây đỏ, trên đó thắt hai nút hoa đào.

Hạ Huyền bước lên, buộc sợi dây vào tay em gái. Lúc ấy, Hạ Xuyên vội vã phân phó: “Con bé sốt cao, toàn thân nóng rực. Mau phi ngựa, trong hai canh giờ phải đến thành Phượng Vĩ. Các ngươi cưỡi ngựa đi trước, bảo đại phu phủ chờ sẵn, bằng mọi giá phải cứu sống nhị tiểu thư của Hạ phủ!”

Xe ngựa rời đi gấp gáp. Khương Thanh Tố nhìn theo hướng xe biến mất, cho đến khi không còn thấy bóng, không còn nghe tiếng, mới thu lại ánh nhìn.

“Nàng ấy rốt cuộc… đã thoát được kiếp nạn lớn nhất đời mình.” Khương Thanh Tố khẽ thở dài, tháo trâm ngọc trên đầu đặt lên bàn: “Trong đó còn có hồn A Vũ, Đơn đại nhân muốn xử trí thế nào… tùy ngài.”

“Nghịch thiên cải mệnh, tất phải chịu phạt dưới địa ngục.” Đơn Tà thu linh hồn trong trâm vào lòng bàn tay.

“Không thể… du di một chút sao?” Khương Thanh Tố chống khuỷu tay lên bàn, rướn người tới gần.

“Không thể.” Đơn Tà thản nhiên.

Chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi. Khương Thanh Tố lại thở dài. Biết vậy rồi, thôi thì tâm nguyện A Vũ đã trọn, hắn cũng biết mình phải xuống địa ngục, vậy chính là kết cục tốt nhất.

Chung Lưu và Thẩm Trường Thích thì chẳng bận tâm, hai người vì tranh nhau chiếc bánh bao cuối cùng mà một người giơ binh khí, một quỷ bày bộ dạng tiền bối, đúng là oan gia đối đầu.

Hôm qua vào giờ Dậu, một cơn gió nhẹ thổi tung cửa sổ phòng Khúc Tiểu Hà. Vài đốm sáng hồng rơi xuống nút hoa đào nàng cầm trong tay. Đã thử đi thử lại nhiều lần đều thất bại, nhưng lần này, nàng bỗng kết được hai nút. Vô cùng phấn khích, nàng gắng gượng buồn ngủ gọi lớn:

“A Vũ! A Vũ!”

“A Vũ! Ta làm được rồi! Ta biết thắt nút hoa đào rồi! A Vũ?”

Gọi mãi không thấy ai đáp, cô bé ôm sợi dây đỏ ngủ thiếp đi trên bàn. Đợi đến khi tỉnh lại, nhất định phải khoe cho A Vũ xem.

Ánh sáng hồng ngoài cửa sổ khiến dân trấn Thanh Hà xôn xao bàn tán. Rồi trong một khoảnh khắc, chúng chợt tan biến. Ánh sáng kỳ lạ đó trở thành giai thoại trong trấn, bao năm về sau vẫn có người nhắc lại.

Về sau có lời đồn rằng: Trong thành Phượng Vĩ có một nhị tiểu thư nhà họ Hạ, vì từ nhỏ thể trạng yếu đuối nên không mấy khi ra ngoài, người biết đến nàng chẳng là bao. Chỉ tiếc, nàng bị tật nguyền bẩm sinh, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

“Có gì mà tiếc?” – một phụ nhân nói – “Cả phủ Hạ gia yêu chiều nàng như báu vật. Mấy hôm trước ta còn thấy Hạ đại tiểu thư dắt nàng ra phố mua phấn son, hai tỷ muội cười nói rôm rả, vui lắm.”

Người khác hỏi: “Có thấy nhị tiểu thư đó trông thế nào không?”

“Dễ thương, da dẻ mịn màng, miệng ngọt lịm, rất hay cười. Nhìn là biết số sung sướng, vô ưu vô lo.”

Bởi là… nhân duyên chằng chịt, một niệm thiện khởi, tất hữu hồi báo.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top