Thời gian đã gần tới lúc trời sáng ngày mai, chỉ còn ba canh giờ nữa.
Cuộc gặp mặt với Nhân Hoàng, đối với nhân tộc, là một sự kiện vô cùng long trọng.
Nhân tộc đặc biệt coi trọng lễ nghi, mỗi tình huống đều có nghi thức riêng, và nhập Hoàng Cung diện thánh lại càng cần cẩn trọng hơn.
Cùng với thánh chỉ, một bộ triều phục đặc biệt dành riêng cho Hứa Thanh cũng được gửi tới.
Bộ triều phục này vô cùng phức tạp, với nhiều hoa văn, thêu ngũ trảo huyền long và phù văn ấn ký.
Từ đầu đến chân có hơn một trăm món lớn nhỏ, nếu không biết cách mặc, rất khó có thể mặc chỉnh tề.
Lý Vân Sơn, Khổng Tường Long cùng những người khác nhìn vào bộ triều phục, có phần ngỡ ngàng.
Họ không biết cách mặc bộ triều phục này như thế nào, chỉ có thể cảm nhận được rằng tất cả mọi thứ đều rất bất phàm.
Ngay cả đội trưởng, người đã trải qua vô số kiếp nạn, giờ đây nhìn vào bộ quần áo này cũng không khỏi mở to mắt, hơi mờ mịt.
Tuy nhiên, ông có thể cảm nhận được bộ quần áo này chứa đựng bảo quang, vượt xa những bộ quần áo U Tinh mà ông từng thấy.
Tiên khí lượn lờ, ánh sáng ngầm chớp động, kết hợp lại như một pháp bảo di động.
“Thật là giàu có quá!”
Đội trưởng liếm môi, rất hâm mộ, trong lòng cân nhắc rằng mình cũng nên làm một bộ, nếu không, với tư cách là Đại sư huynh, danh dự sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Còn về phần Ninh Viêm, hắn cũng không thể diện thánh với thường phục, hắn có một bộ quần áo đặc biệt dành riêng cho mình.
Nhưng hắn cũng không hiểu cách mặc triều phục của đại thần như thế nào, gãi đầu và xua tay.
“Ta cũng không biết cách mặc bộ này, hay để ta truyền âm cho Tam tỷ, bảo nàng đến giúp?”
“Không cần.” Tử Huyền nhàn nhạt lên tiếng.
“Lễ nghi cần phải cẩn trọng mới có thể thông tuệ.
Xuân kiến vi triều, thu kiến vi ức, trước lấy xích, sau lấy huyền.”
“Kim long vi hoàng, ngũ trảo là tôn, huyền long là vực, ngũ trảo cũng là tôn.
Đây là trang phục của thiên hầu trấn thủ một phương trong chế độ cổ xưa.”
“Từ thánh chỉ và triều phục mà Nhân Hoàng ban cho, không có sự thất lễ.
Chúng ta cũng không nên thất lễ.”
“Phương pháp mặc triều phục là cổ luyện chi đạo, phù hợp với ngũ hành cửu cung, kết hợp với sự tiến hóa của thiên tinh.
Có tổng cộng bốn mươi chín cách phối hợp khác nhau, tuỳ vào từng nghi lễ và tình huống.”
“Hôm nay là ngày Nhân Hoàng triệu kiến, Hứa Thanh đại diện cho Thánh Lan đại vực, cần mặc trang phục triều thánh của lãnh thổ cổ xưa.
Theo quy chế thời cổ, thiên hầu diện thánh không cần quỳ lạy, chỉ cần Nhân Hoàng gật đầu ba lần, ban tọa, rồi thiên hầu sẽ lạy dài chín lần tạ ơn.”
Nghe lời Tử Huyền, Ninh Viêm, đội trưởng và Lý Vân Sơn đều hướng ánh mắt về phía nàng, trong lòng không khỏi cảm thán.
Họ nhận ra rằng Tử Huyền rất hiểu biết về những nghi lễ cổ xưa.
Dù có thể do đọc nhiều sách vở, kiến thức sâu rộng, nhưng cảm giác của mọi người vẫn mơ hồ nghĩ rằng sự việc không hề đơn giản như vậy…
Khi mọi người đang suy đoán, Tử Huyền giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nâng triều phục màu đen.
Ngay lập tức, hơn một trăm món trang phục lớn nhỏ bay lên, xoay quanh Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn những bộ quần áo ấy, hắn không hiểu nhiều về các nghi thức cổ xưa, nhưng trong lòng rất vững vàng.
Bởi vì… trong hoàng đô này, e rằng không có mấy người hiểu biết về thời kỳ Cổ Hoàng vượt qua Tử Huyền.
Thậm chí, Hứa Thanh cảm thấy có khả năng nhất định rằng, phương pháp tùy chỉnh triều phục này, Tử Huyền cũng từng tham gia vào năm xưa.
“Các ngươi ra ngoài chờ một chút.” Giọng Tử Huyền lạnh lùng, nhưng lời nói của nàng mang một chút uy nghiêm.
Lý Vân Sơn và những người khác không thể không cúi đầu và rời khỏi đại điện.
Đội trưởng và Ninh Viêm vốn đã sợ Tử Huyền, nên cũng nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Hứa Thanh và Tử Huyền trong điện.
“Triều phục rất khó tự mình mặc, A Thanh, ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ giúp ngươi.”
Giọng Tử Huyền nhẹ nhàng, khiến Hứa Thanh thở sâu, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, theo cái phất tay của Tử Huyền, quần áo trên người Hứa Thanh tách ra.
Khi thân thể Hứa Thanh chấn động, từng món triều phục rơi xuống, phối hợp theo các phương pháp khác nhau, từng lớp từng lớp mặc lên người hắn.
Vừa mặc, giọng nói của Tử Huyền vang lên bên tai Hứa Thanh.
“Thiên hầu triều phục lấy màu đen làm chủ, hình dáng đoan trang vuông vắn, gọi là Huyền Đoan.
Phù hợp với Huyền Đoan là bộ trang phục đầu tiên mang tên ủy mạo, chất liệu yêu cầu dùng xương thú Thôn Thiên để chế tác.”
“Bây giờ Thôn Thiên thú đã tuyệt diệt, nên thay thế bằng tiên huyền chi ngọc.
Vì triều phục này gồm có ủy mạo và huyền đoan, nên “ủy đoan” trở thành thuật ngữ chính thức thời cổ để chỉ triều phục hoàng gia.”
Nghe giọng nói của Tử Huyền, Hứa Thanh càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Hắn cảm nhận được quần áo bên ngoài đang dần mặc vào cơ thể, dù có nhiều món nhưng lại rất thoải mái.
Thậm chí, tu vi trong cơ thể hắn cũng gia tăng, một cảm giác thông tuệ tự nhiên nổi lên.
Dường như các pháp tắc và quy tắc cũng được gia trì thêm.
“Tốt rồi, ngươi có thể mở mắt ra.”
Sau một lúc lâu, giọng nói của Tử Huyền truyền đến.
Nghe vậy, Hứa Thanh mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy trong ánh mắt của Tử Huyền hiện lên chút thần thái cùng sự thưởng thức.
Hứa Thanh giơ tay lên, một mảnh hơi nước ngưng tụ thành gương, phản chiếu hình ảnh của mình.
Bộ Huyền Đoan màu đen, với vẻ ngay ngắn đoan chính, toát ra một khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Ngũ trảo huyền long thêu trên áo bào trông như sống động, theo từng chuyển động của áo mà dường như bay lượn trên người, và mơ hồ còn có tiếng gầm gừ quanh quẩn.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Mũi giày của hắn hơi vểnh lên, được tạo hình tam viên, đầu đội mũ quan làm từ huyền ngọc, có đai ngọc vân bao quanh, ngọc bội tổ thụ đầy đủ.
Thêm vào đó, tướng mạo vốn bất phàm của Hứa Thanh kết hợp với bộ trang phục này tạo nên một khí thế kinh người.
“Không tệ, chúng ta diện kiến Nhân Hoàng phải đầy đủ lễ nghi.
Nếu đương đại Nhân Hoàng không hiểu, đó là do hắn nông cạn mà thôi,” Tử Huyền mỉm cười đầy tự tin.
Hứa Thanh chớp mắt, không biết phải nói gì.
Sau khi quan sát Hứa Thanh từ trên xuống dưới, Tử Huyền tiến tới chỉnh sửa vài chi tiết, cuối cùng hài lòng kéo tay Hứa Thanh, dẫn hắn ra khỏi đại điện, xuất hiện trước mặt mọi người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Thanh trong bộ triều phục này, tất cả đều không khỏi dao động trong lòng.
Lý Vân Sơn có phần hoảng hốt.
Hứa Thanh trong bộ triều phục khiến hắn cảm nhận rõ uy áp không phải từ tu vi, mà từ ý nghĩa cao quý mà bộ triều phục đại diện.
Đội trưởng hít thở có phần dồn dập, lòng càng khao khát có được một bộ triều phục như vậy.
Khổng Tường Long hít sâu một hơi, cung kính cúi đầu.
Còn Ninh Viêm thì ngây người trong giây lát, thầm nghĩ rằng trang phục này của Hứa Thanh nhất định sẽ khiến tất cả nữ tu trong hoàng đô phải xao xuyến.
Nếu Hứa Thanh muốn chiếm lấy tình cảm của ai, có lẽ ngay cả lục hoàng huynh của Ninh Viêm cũng phải cam chịu bái phục.
“Dù tu sĩ không quan tâm đến tướng mạo, nhưng… làm sao lại có người sở hữu dung nhan yêu nghiệt đến vậy, lão đại hắn thật sự là nhân tộc sao?”
Hứa Thanh không để ý đến phản ứng của mọi người, hắn đang cảm nhận sự thay đổi của tu vi bên dưới bộ triều phục.
Dù trước đây chưa bao giờ mặc trang phục long trọng như vậy, nhưng phải thừa nhận rằng bộ triều phục này mang lại cho hắn cảm giác thoải mái.
Một canh giờ sau, khi Ninh Viêm đã thay xong trang phục hoàng tử, đoàn người cùng rời khỏi phủ đệ Ninh Viêm, tiến về phía hoàng cung.
Lúc này, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, gió đêm hơi lạnh nhưng không thấu xương vì là mùa thu.
Đường phố ban đêm rất vắng vẻ, mãi đến nửa canh giờ sau, khi bầu trời bắt đầu ửng sáng, người dân dậy sớm dần xuất hiện nhiều hơn.
Hứa Thanh và đoàn người đã qua truyền tống trận, đến cây cầu vồng sau tượng Chấp Kiếm Đại Đế.
Cây cầu này chỉ được sử dụng trong những dịp triều hội, khi đại thần có đủ tư cách mới có thể bước lên.
Ngoài ra, phải có lệnh triệu kiến từ hoàng đế mới được phép đi qua.
Do vậy, Tử Huyền và những người khác từ Phong Hải Quận không thể hộ tống tiếp.
Lần này là triều hội, nên Hứa Thanh và Ninh Viêm xuất hiện trên cầu vồng, trước mắt họ là những thân ảnh đang tiến bước trên cầu.
Mỗi thân ảnh đều vận triều phục, cả nam lẫn nữ, thần sắc nghiêm nghị, tu vi tỏa ra mạnh mẽ, không tầm thường.
Quần áo chủ yếu có màu xanh, thỉnh thoảng có màu đỏ.
Đối với màu đen…
Hứa Thanh quan sát và chỉ thấy có bảy người.
Bảy người này, tu vi đều ở mức Quy Khư tứ giai, có người đi một mình, có người đi cùng nhóm.
Nhìn thoáng qua, họ rất dễ nhận diện.
Khi Hứa Thanh nhìn những người khác, họ cũng đang dò xét hắn.
Bộ triều phục màu đen của Hứa Thanh rõ ràng là một điểm thu hút.
Tuy nhiên, cả hai bên đều không quen biết, nhiều nhất chỉ trao nhau ánh mắt chú ý, không ai nói gì.
Hứa Thanh hướng mắt về phía xa, nơi cuối cầu vồng là một tòa Hoàng Cung lơ lửng trong hư không.
Nó hòa quyện với khí tức của Cổ Hoàng Tinh phía sau, tạo nên một bầu không khí mênh mông vô tận, khiến lòng người rung động trước sự hùng vĩ của nó.
Kim quang lấp lánh, toát ra khí thế uy nghiêm bao trùm khắp nơi.
Hứa Thanh vừa quan sát vừa tiến bước trên cầu vồng.
Ninh Viêm theo sát phía sau hắn, càng tiến gần Hoàng Cung, Ninh Viêm càng cảm thấy khẩn trương.
Tuy nhiên, khi thấy Hứa Thanh thong dong, lòng hắn cũng vững vàng hơn đôi chút.
Khi cả hai tiến đến gần hơn, Hoàng Cung hiện ra rõ ràng.
Rường cột chạm trổ tinh xảo, từng tòa đại điện đan xen ngay trước cửa lớn của Hoàng Cung.
Trước cửa có hai pho tượng kim giáp cự nhân, cầm đại kiếm trong tay, ánh mắt sáng quắc quét nhìn mọi người bước vào.
Khi Hứa Thanh và Ninh Viêm xuất hiện bên ngoài cửa hoàng cung, ánh mắt của hai kim giáp cự nhân rơi xuống họ, nhưng không ngăn cản.
Họ để Hứa Thanh và Ninh Viêm tự do tiến vào, bước qua quảng trường Thừa Tiên, nơi rộng lớn mênh mông trải ra trước mắt.
Trên quảng trường, mấy trăm người đã đứng chờ sẵn.
Khi Hứa Thanh và Ninh Viêm xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía họ.
Một lát sau, khi mặt trời mọc phía xa, đúng vào khoảnh khắc ấy, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ đỉnh bậc thang.
“Chúng công thượng triều!”
Giọng nói vừa dứt, từ trên trời, một con Kim Long dài hẹp bay ra từ mây mù, vờn quanh tám phương, phát ra những tiếng rồng ngâm vang vọng.
Đồng thời, từ tất cả các pho tượng trong hoàng đô, ánh sáng điềm lành tràn ngập, khiến cho thiên địa trở nên rực rỡ, một khung cảnh hòa bình hiếm thấy.
Trên quảng trường Thừa Tiên, mọi người theo sắc phục lần lượt bay lên không trung, hướng về phía đại điện.
Vì Thiên Vương không cần tham gia triều hội, nên những người mặc triều phục màu đen là những người đầu tiên bay lên.
Tiếp theo là màu đỏ, sau đó là màu xanh và màu lục lam.
Khi thấy hàng chục người mặc triều phục đen bay lên, Hứa Thanh hít sâu, thần sắc trở nên nghiêm túc, rồi cũng bay lên, vượt qua bậc thang, tiến về phía đại điện.
Khi đến gần, hắn có thể nhìn thấy cánh cửa đại điện mở rộng và bóng dáng Nhân Hoàng ngồi uy nghi trên long ỷ xa xa bên trong.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi