Diệp An Kiều vừa nói vừa căm hận nhìn chằm chằm Chu Yến và cô gái mặc váy xanh đậu – Miêu Hương Lan.
Miêu Hương Lan vội vàng lên tiếng, vẻ mặt lo lắng:
“An Kiều, sao ngươi có thể nói như vậy!
Ta thật lòng hy vọng Yến Tử và Ngọc Nương có thể hòa giải, mới đưa Yến Tử đến đó!
Chúng ta là tỷ muội cùng lớn lên từ nhỏ, ngươi và Ngọc Nương xa lánh Yến Tử, nàng ấy buồn lòng lắm, thường tâm sự với ta rằng hy vọng chúng ta có thể trở lại như xưa, thân thiết không chút ngăn cách, như hồi còn bé vậy…”
“Câm miệng!
Đừng làm ta buồn nôn!”
Diệp An Kiều đột nhiên khàn giọng quát lớn:
“Chu Yến, Miêu Hương Lan, các ngươi nghĩ ta và Ngọc Nương không biết sao?
Trong số chúng ta, Ngọc Nương là người xinh đẹp nhất.
Nếu không phải vậy, làm sao nàng được con trai trưởng thôn để ý, ép trưởng thôn đến nhà Trác cầu hôn.
Các ngươi từ nhỏ đã ghen tị với nhan sắc của Ngọc Nương, thường xuyên nói xấu nàng sau lưng, còn bịa đặt chuyện nàng có quan hệ với các nam nhân trong thôn.
Miêu Hương Lan, ta và Ngọc Nương luôn tha thứ cho ngươi vì nghĩ ngươi còn nhỏ, coi ngươi như muội ruột của mình, hy vọng ngươi lớn thêm chút nữa sẽ hiểu chuyện.
Nhưng không ngờ, ngươi hết lần này đến lần khác làm chúng ta thất vọng…”
Miêu Hương Lan mặt tái nhợt, muốn nói gì đó nhưng Diệp An Kiều đã quay sang Chu Yến, nghiến răng nói:
“Còn ngươi, Chu Yến, ta biết từ nhỏ ngươi đã thích Hoàng Nhị Lang!
Khi đó còn được, vì lúc ấy Hoàng Nhị Lang chưa đính hôn với Ngọc Nương.
Ngươi thầm thương trộm nhớ hắn, ta không trách.
Nhưng ngươi sai rồi, sai hoàn toàn khi sau khi Hoàng Nhị Lang và Ngọc Nương đính hôn, ngươi vẫn không chịu buông tay, còn lén lút ve vãn hắn!
Hai năm trước, vào một buổi chiều, ta và Ngọc Nương tận mắt thấy ngươi mượn danh nghĩa của nàng để hẹn riêng Hoàng Nhị Lang ra gặp, sau đó còn nhào vào lòng hắn!
May mà Hoàng Nhị Lang là người quân tử, lập tức đẩy ngươi ra.
Ngươi còn dám nói ta và Ngọc Nương vu oan cho ngươi, cố tình xa lánh ngươi sao?
Nếu không phải nể tình bao năm tỷ muội, ta và Ngọc Nương đã vạch trần những chuyện tốt đẹp ngươi làm từ lâu rồi!
Bây giờ Ngọc Nương không còn nữa!
Ta không quan tâm nhiều đến vậy, chỉ muốn những kẻ hại nàng xuống địa ngục!”
Chu Yến mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết lắp bắp:
“Không phải, ngươi nói bậy!
Ngươi nói bậy!”
Nhưng trước giọng nói phẫn nộ và đanh thép của Diệp An Kiều, những lời thanh minh của nàng trở nên yếu ớt vô cùng.
Trác phụ thân nhìn Chu Yến không thể tin nổi, môi run rẩy hỏi:
“Chu Yến, những gì An Kiều nói… là thật sao?
Các ngươi… các ngươi đều là những đứa trẻ ta nhìn lớn lên, làm sao ngươi có thể tổn thương Ngọc Nương như vậy…”
Diệp An Kiều tiếp tục cười lạnh:
“Miêu Hương Lan, ngươi nói hôm đó dẫn Chu Yến đến là để nàng hòa giải với Ngọc Nương.
Nhưng sau khi Ngọc Nương đến, các ngươi chỉ giả bộ nói mấy câu khách sáo với nàng, thấy nàng không để tâm, liền kéo nhau ra chỗ khác tán gẫu.
Các ngươi nói cái gì?
Gần đây mua loại phấn son, trang sức gì, còn nói bạc là thứ quý giá nhất, nhà Chu Yến có tiền, không cần như những cô gái nhà nghèo suốt ngày làm việc nhà, đồng áng, đến làn da cũng bị chai sạn.
Ngọc Nương lúc mới đến tâm trạng còn rất tốt, nhưng vì các ngươi mà càng lúc càng bất ổn, đến mức cuối cùng khi giặt đồ, tay nàng còn run lên…”
Từ Tĩnh nghe vậy, lập tức chăm chú quan sát tay của Chu Yến và Miêu Hương Lan.
Nàng phát hiện cả hai đều để móng tay dài!
Chu Yến thậm chí còn để dài hơn Miêu Hương Lan, trên móng tay hai người còn có lớp sơn bóng tinh xảo.
Khác hẳn với những nữ tử khác mộc mạc, không trang điểm, Chu Yến ngoài việc trang điểm kỹ lưỡng, trên đầu còn cài một cây trâm bạc nạm ngọc hình bướm, đôi tai đeo khuyên ngọc cùng bộ, váy vóc bằng vải thượng hạng, rõ ràng là con nhà khá giả.
Miêu Hương Lan tuy không đeo trang sức gì, nhưng cũng có son phấn trên mặt, váy áo cũng bằng loại vải tốt, chỉ là trông hơi cũ.
Bên cạnh, Tiêu Dật quan sát vẻ mặt của Từ Tĩnh, dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, hạ giọng nói:
“Nam tử phải lao động, thường sẽ không để móng tay.
Nữ tử nhà nghèo cũng thế, vì phải làm việc nhà, không tiện giữ móng.
Chỉ những cô nương nhà giàu mới có thể để móng tay dài.”
Từ Tĩnh khẽ gật đầu.
Nhưng điều nàng quan tâm không chỉ là chuyện móng tay.
Nàng ra hiệu cho Trần Hổ lại gần, hắn liền chạy tới cúi người hỏi:
“Từ nương tử có điều gì muốn dặn dò?”
Từ Tĩnh ghé sát tai hắn nói vài câu, Trần Hổ gật đầu, sau đó đi đến bên Đặng Hữu Vi, truyền lại lời dặn của nàng.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Đặng Hữu Vi liếc nhìn Từ Tĩnh đầy ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Trần Hổ tiến lên, hắng giọng nói:
“Đặng huyện lệnh có vài câu hỏi muốn hỏi các vị nương tử.
Trước tiên, Diệp nương tử, ngươi nói hôm đó vì lời của Chu Yến và Miêu Hương Lan mà Trác nương tử tâm trạng bất ổn.
Sau đó, nàng có nói gì không?”
Diệp An Kiều lắc đầu, cắn môi đáp:
“Bẩm quan gia, lúc đó Miêu Hương Lan và Chu Yến còn ở đó, ta không muốn để mất khí thế, nên nhịn không nhắc đến chuyện có liên quan đến họ, coi như họ không tồn tại.
Sau đó, khó khăn lắm mới chờ được họ rời đi, ta định hỏi Ngọc Nương có chuyện gì, nhưng khi ấy lại nghe thấy mẹ chồng gọi ta từ xa.
Ta sợ chậm trễ việc của mẹ chồng, chỉ an ủi Ngọc Nương vài câu rồi đi.
Ta… ta cũng có lỗi.
Nếu ta khi đó an ủi nàng thêm chút nữa, có lẽ nàng đã mạnh mẽ hơn, sẽ không gặp chuyện như vậy…”
Trần Hổ hỏi tiếp:
“Trác nương tử trước đây mỗi khi gặp Chu Yến, cảm xúc cũng bất ổn như vậy sao?”
Diệp An Kiều ngẩn người, vẻ mặt thoáng bối rối:
“Không hẳn.
Ngọc Nương nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng tính cách rất cứng cỏi.
Hai năm trước, khi nàng phát hiện Chu Yến lén gặp mặt Hoàng Nhị Lang, nàng cũng chỉ buồn vài ngày.
Sau đó, nàng dứt khoát cắt đứt quan hệ với Chu Yến, mặc kệ Chu Yến nói gì trước mặt mình, nàng đều không để tâm.”
Trần Hổ lập tức nhận ra điểm bất thường, nhíu mày hỏi:
“Nếu vậy, tại sao hôm đó Trác nương tử lại bị ảnh hưởng đến mức đó?”
Vừa rồi, Diệp An Kiều rõ ràng đã nói rằng Trác Ngọc Đình sau đó tức đến mức tay cũng run rẩy.
Điều này dường như mâu thuẫn với những gì nàng vừa giải thích!
Diệp An Kiều trên mặt lộ vẻ bối rối hơn, nói:
“Dân phụ… dân phụ cũng không biết.
Dân phụ cũng thấy rất kỳ lạ.
Lúc đầu định đợi Chu Yến và Hương Lan đi rồi hỏi rõ Ngọc Nương, nhưng không kịp.
Những lời hôm đó tuy khó nghe, nhưng từ khi Ngọc Nương và Hoàng Nhị Lang đính hôn, trong làng cũng có không ít người vì ghen tị mà nói những lời cay nghiệt.
Ngọc Nương trước giờ chưa từng để tâm…”
Trần Hổ âm thầm trao đổi ánh mắt với Đặng Hữu Vi, rồi tiếp tục hỏi:
“Vậy theo lời ngươi, hôm đó sau khi Chu nương tử và Miêu nương tử rời đi, ngươi cũng đi.
Ngươi là người cuối cùng rời khỏi bờ suối, ngoại trừ Trác nương tử?”
Câu hỏi này rõ ràng dễ trả lời hơn.
Diệp An Kiều lập tức lắc đầu:
“Không phải.
Dân phụ đi rồi, A Dung vẫn chưa đi.”
Người phụ nữ với cái bụng hơi nhô lên bước lên vài bước, giọng nói nhẹ nhàng, mang một sự dịu dàng khiến người khác cảm thấy thoải mái:
“Bẩm các vị quan gia, hôm đó sau khi An Kiều rời đi, dân phụ còn ở lại với Ngọc Nương một lúc.
Dân phụ cũng nhận ra tâm trạng của Ngọc Nương không tốt, định trò chuyện an ủi nàng.
Tiếc rằng dân phụ vụng về, nói mãi cũng không làm nàng khá hơn, ngược lại còn khiến sắc mặt nàng càng kém đi.
Dân phụ trong lòng lo lắng, nhưng vì ở nhà còn nhiều việc phải làm, giặt xong quần áo liền rời đi.”
Trần Hổ lập tức hỏi:
“Vậy có phải Trác nương tử là người ở lại bờ suối lâu nhất trong các ngươi?”
“Đúng vậy.
Ít nhất là khi dân phụ rời đi, bờ suối chỉ còn lại mình Ngọc Nương.”
Người phụ nữ đột nhiên ngập ngừng, có vẻ lưỡng lự rồi nói thêm:
“Chỉ là… trên đường về nhà, dân phụ có gặp Hoàng Nhị Lang.
Hoàng Nhị Lang bình thường vẫn học ở tư thục trong huyện, rất ít khi về thôn.
Hôm đó hắn đột ngột quay về, dân phụ liền nhìn thêm vài lần.
Dân phụ nhớ rõ lúc ấy hắn mặc một bộ trường sam màu lam nhạt của học trò, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, vội vã đi về phía trước.
Hướng hắn đi, dường như là về phía bờ suối nơi chúng ta giặt quần áo.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay