Cả nhà họ Chung hoàn toàn chết lặng, đến cả vợ chồng Hạ Bá Đường cũng sững người mất vài giây.
Lúc này, Hạ Văn Dã đang cúi đầu gửi tin nhắn cho anh trai, báo cáo tình hình theo thói quen.
Cậu gõ:
【Thằng con trai nhà họ Chung nhìn chả ra gì, em đoán nó sắp vu oan cho chị dâu.】
【Anh à, cái thằng này nhìn âm u kiểu gì ấy.】
【Nhà họ Chung đúng là không có nổi một người ra hồn.】
…
Vậy mà tin còn chưa kịp tiêu hóa xong, Chung Minh Diệu đã chơi cho một cú “quay xe” ngoạn mục!
Hạ Văn Dã tá hỏa, vội vàng thu hồi tin nhắn cuối:【Nhà họ Chung… hình như vẫn còn một người tốt!】
Chung Minh Diệu trông đúng là không khỏe mạnh gì, có cái gì đó lành lạnh, yếu đuối và quái dị — kiểu “bệnh kiều” trong truyền thuyết.
Nhưng khi nhìn Chung Thư Ninh, khóe môi cậu khẽ nhếch, ánh mắt như phát sáng.
“Trong lòng con, chị ấy luôn là người tốt nhất — chị chăm sóc cho con, quan tâm con, từng chút từng chút một.”
“Chúng concùng nhau lớn lên, là con… là con nảy sinh tình cảm không nên có với chị ấy.” – Chung Minh Diệu bật cười khe khẽ.
“Nhưng sao lại gọi là không nên?
Chị ấy vốn không phải chị ruột của con.
Con thích chị ấy… thì có gì sai?”
Vừa dứt lời — bốp! — Chung Triệu Khánh xông lên, tát thẳng một cái!
“Chung Minh Diệu!
Đồ nghịch tử!”
“Con nói bậy cái gì thế hả?
Nó cho mày uống thuốc mê à?
Mày bị nó bỏ bùa đúng không?!”
“Lúc ra khỏi nhà, con hứa với ba điều gì, con quên rồi sao?!”
Chung Minh Diệu mặt trắng bệch, dấu tay đỏ bừng in trên má.
Nhưng cậu chỉ cười nhẹ:
“Lúc đó con còn nhỏ, chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình, không ngờ lại hại chị ấy bị liên lụy.”
“Ba mẹ mắng chị là không biết xấu hổ, gọi chị là hồ ly tinh.
Con nhát gan, thậm chí không dám mở miệng bênh vực chị, chỉ sợ chị bị hai người tổn thương thêm…”
Cậu cúi đầu cười khổ: “Chị vẫn luôn bảo vệ con, còn con thì quá yếu đuối.”
“Chính hai người đã nói, chỉ cần con ngoan ngoãn ra nước ngoài, sẽ không làm khó chị nữa.”
“Chị bị thương ở chân, hai người giả vờ quan tâm, nên con tưởng mọi chuyện đã qua…”
“Là con ngây thơ.”
“Thì ra trong lòng hai người vẫn canh cánh chuyện cũ, đến mức giờ còn muốn đem chuyện đó ra, vu oan giá họa cho chị, khiến Hạ tiên sinh ghét bỏ chị ấy.”
“Con đã trả giá cho sự hèn nhát năm đó rồi.”
Chung Minh Diệu quay sang nhìn Chung Thư Ninh, ánh mắt sáng và kiên định:
“Bây giờ em không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa, em là người trưởng thành.”
“Cho nên, chị à, chị đừng sợ nữa.”
“Lần này… đến lượt em bảo vệ chị!”
—
Chung Thư Ninh hít sâu một hơi, hơi thở nghẹn lại nơi lồng ngực.
Chung Minh Diệu là người cô nhìn mà lớn lên.
Nói không có tình cảm là nói dối.
Nhưng năm đó, cô bị cha mẹ nuôi chửi bới, còn cậu chỉ biết đứng im một chỗ, khiến cô tổn thương rất nhiều.
Sau biến cố đó, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Lúc này, Chung Minh Diệu từ trong túi áo lấy ra vài tờ giấy đã được gấp gọn.
Sắc mặt ba người còn lại nhà họ Chung lập tức biến đổi!
“Chung Minh Diệu!
Con định làm gì?!” – Chung Triệu Khánh lập tức hoảng hốt.
“Trước khi rời nhà, ba đã đồng ý điều kiện của con — chuyển nhượng mấy bất động sản nhà họ Chung cho con.
Đây là hợp đồng, con đã đem đi công chứng trên đường đến đây.”
“Con điên rồi à?!
Mấy thứ đó con muốn đưa cho nó?!” – Lưu Huệ An sốt sắng.
Những năm gần đây, nhà họ Chung đầu tư không ít, mấy bất động sản đó đều nằm ở vị trí đắc địa, là toàn bộ con đường rút lui mà họ chuẩn bị.
Lúc Minh Diệu đề nghị chuyển nhượng tài sản, vợ chồng họ chẳng mấy để tâm.
Dù sao sau này toàn bộ tài sản cũng thuộc về cậu.
Lại thêm việc sợ công ty phá sản, bị truy thu, nên họ cũng tính chuyển tài sản ra ngoài để “phòng thân”… nào ngờ — lại là tự tay dâng tặng người mà họ muốn tiêu diệt nhất!
Việc giao tài sản cho con trai là chuyện sớm muộn gì cũng phải làm.
Nhưng vợ chồng Chung không ngờ, Chung Minh Diệu lại chọn lúc này để đưa ra bản hợp đồng.
Cậu chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Những tài sản này, con có thể không đưa cho chị ấy, nhưng con có một điều kiện.”
“Con lại định giở trò gì nữa?!” – Chung Triệu Khánh tức đến phát điên.
Sao mình lại sinh ra cái loại con thế này cơ chứ?
Con gái thì hết lần này đến lần khác gây rối.
Con trai thì học hành giỏi giang, thông minh từ nhỏ — nhưng lại không nghe lời!
Thậm chí còn quay lưng lại, đứng về phía người ngoài.
Chung Minh Diệu nhìn về phía Chung Thư Ninh, nở một nụ cười dịu dàng:
“Con hy vọng… hai người sẽ chấm dứt quan hệ nhận nuôi với chị ấy.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Trả lại tự do cho chị ấy!”
“Không thể nào!” – Chung Triệu Khánh lập tức từ chối.
“Em bị điên à?
Cô ta không phải chị em ruột của em, chị mới là chị gái ruột, là chị của em!” – Chung Minh Nguyệt vừa hoàn hồn, đã lên tiếng. – “Cô ta chỉ là một đứa con nuôi!
Em lại vì cô ta mà ép buộc ba mẹ?
Em nghĩ cái gì vậy?”
“Không có quan hệ huyết thống thì không được gọi là người thân sao?” – Chung Minh Diệu ánh mắt kiên định –“Trong lòng em, chị ấy còn thân thiết hơn bất kỳ ai trong nhà.”
“Từ nhỏ, người ở bên cạnh em, không phải ba mẹ, cũng không phải chị, mà là chị ấy.”
Lưu Huệ An vội vàng chen vào, giọng run lên vì tức:
“Minh Diệu, con làm sao vậy?
Vì nó, con định vứt bỏ chúng ta sao?
Ba mẹ mới là người sinh ra con, con nghĩ kỹ đi!
Mẹ mang thai con vất vả thế nào, giờ con lại quay sang bảo vệ người ngoài?!”
“Con có cầu xin mẹ sinh con ra đâu.”
“Đồ con bất hiếu!”
Chung Minh Diệu cúi đầu cười khổ: “Con với hai người có quan hệ huyết thống, về mặt pháp luật không thể cắt đứt hoàn toàn, con sẽ mãi không thể thoát khỏi hai người.”
“Nhưng chị ấy có thể.”
“Trước kia con không đủ can đảm để lên tiếng — nhưng lần này…”
“Con muốn cho chị ấy tự do.”
“Chị ấy vốn không thuộc về nhà này.”
“Chị ấy xứng đáng được chọn người mình yêu, sống cuộc đời mà chị ấy muốn.”
Hai vợ chồng nhà họ Chung đầu óc như quay cuồng.
Chung Triệu Khánh thời gian gần đây bận bịu vì công ty, vốn định giữ lại vài bất động sản làm đường lui cho cả nhà.
Nào ngờ thằng con bất hiếu lại lấy mấy cái đó ra để uy hiếp họ.
“Đồ con bất hiếu!
Nghịch tử!
Biết thế tao đã không thèm sinh mày!”
Chung Minh Diệu cười nhạt: “Không ai cầu xin ba sinh con.
Nếu được chọn, con cũng không muốn hai người làm cha mẹ con.”
“Thằng… thằng khốn…”
Chung Triệu Khánh vốn đã mất ngủ suốt cả tháng vì chuyện công ty, lúc này máu dồn lên não, trước mắt tối sầm.
May mà Chung Minh Nguyệt kịp đỡ lấy: “Ba!
Ba không sao chứ!”
Cô ta lúc này cũng đã hoàn toàn mơ hồ.
Chuyện này… sao lại thành ra như thế?
Cô ta vốn chẳng có tình cảm gì với Chung Minh Diệu, nhưng không ngờ… em trai lại dám phản bội cả nhà để bảo vệ Chung Thư Ninh.
Chẳng lẽ thằng em này bị cô ta tẩy não rồi sao?
Lưu Huệ An vì khó mang thai, để sinh được Chung Minh Diệu đã phải chịu bao cực khổ.
Sau khi mất Chung Minh Nguyệt, bà ta càng đặt hết tâm huyết vào đứa con trai này.
Giờ nghe chính miệng con trai nói ra những lời như vậy, toàn thân bà ta run lên vì sốc.
Muốn đánh — nhưng lại không nỡ.
Bà ta không còn tâm trạng để tiếp tục đóng vai người mẹ “hiền từ”, lập tức quay sang nhìn chằm chằm Chung Thư Ninh, ánh mắt đầy thù hận.
Bà ta lao tới —
Chung Thư Ninh khi ấy vẫn còn đang chìm trong cảm xúc, những lời Chung Minh Diệu nói, từng câu từng chữ đều khiến trái tim cô run rẩy.
Lúc Lưu Huệ An nhào tới, cô sững người, không kịp phản ứng.
“Choang—!”
Một tiếng vỡ giòn vang vang lên.
Chiếc tách trà vỡ vụn trên mặt đất, những mảnh sứ văng tứ phía, nước trà hòa cùng lá trà tạo nên một mảng loang lổ, lạnh lẽo giữa cô và Lưu Huệ An — tựa như ranh giới không thể bước qua, một đường phân giới giữa sống và chết, thù và nghĩa.
“Bà Chung!” – Lương Gia Nhân, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên đứng dậy.
“Trước mặt bao nhiêu người như vậy, bà định ra tay thật sao?”
“Trong mắt bà còn có nhà họ Hạ chúng tôi không?”
“Dám ra tay trước mặt chúng tôi, bà không thấy quá phận rồi à?”
Giọng nói của Lương Gia Nhân nhẹ nhàng nhưng từng chữ từng câu đều đầy khí thế.
Bà bước đến bên Chung Thư Ninh, nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra sau, bản thân thì chắn ngay trước mặt cô.
Lưu Huệ An dù có tức đến đâu cũng không dám động đến bà.
Bà ta ngực phập phồng, tay siết chặt, nghiến răng nói:
“Phu nhân Hạ, con bé này tiếp cận Hạ Văn Lễ là có mục đích, các người đừng bị nó lừa!”
Lương Gia Nhân thản nhiên đáp:
“Nhà họ Hạ chúng tôi với nhà họ Chung các người xưa nay chẳng qua lại gì.”
“Nói là tốt bụng nhắc nhở?
Hay là có mục đích riêng, trong lòng các người rõ nhất.”
“Dù cho con bé tiếp cận là có chủ ý đi chăng nữa — thì cũng là chuyện nhà họ Hạ chúng tôi.
Còn chưa đến lượt nhà họ Chung chỉ tay năm ngón.”
“Bà Chung, xin hãy biết giữ thể diện.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.