Ngay khi âm thanh đó phát ra, thiên địa tại khu vực sơn mạch này trở nên lờ mờ.
So với bầu trời xung quanh, nơi này tựa như trong nháy mắt biến thành cấm địa, không thích hợp cho sự sống, làm cho vạn vật nằm rạp xuống, cỏ cây đều héo rũ, chim thú thì dị hóa.
Biên giới mờ ảo này tiếp tục lan rộng, xâm nhập về tám phương.
Nơi mà nó đi qua, thế giới dường như thay đổi, như thể tấm màn ảo ảnh được vén lên, lộ ra bản chất thực sự bên trong.
Từng ngôi mộ nhấp nhô, vô số xương cốt đã mục nát không biết bao nhiêu năm, tạo thành khung cảnh trước mắt Hứa Thanh.
Giờ đây, hắn đang đứng bên trong một cái đầu lâu khổng lồ, toàn thân toát ra khí tức đáng sợ, mái tóc tím tung bay sau lưng, tơ máu xung quanh bay múa.
Hắn giơ tay phải lên không trung, nắm chặt người kia, làm cho thân thể người đó vặn vẹo.
Tiếng lẩm bẩm từ hư vô vang lên, quanh quẩn trong thiên địa, khiến bầu trời nổ vang và mặt đất rung chuyển.
Người bị trọng thương, hôn mê kia bị cảnh tượng này kích thích, miễn cưỡng mở mắt ra.
Khi thấy Hứa Thanh, trong mắt người đó vốn đầy mờ mịt, sau đó là hoảng sợ và cuối cùng là kinh hoàng đến cực điểm.
Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng, chỉ phát ra những tiếng kêu thảm thiết khó tả, khi dị chất xâm nhập vào, linh hồn hắn giống như bị bóp nghẹt, âm thanh vang vọng khắp không gian.
So với những tiếng kêu thê lương của đồng bạn hắn vài ngày trước, âm thanh này rõ ràng có phần đặc biệt hơn.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết này không chỉ là một đạo, mà là vô số.
Thân thể hắn lúc này xuất hiện vô số bóng ảnh chồng chất, giống như hắn đã trở thành một cuốn sách.
Mỗi trang của cuốn sách chính là một hình bóng của hắn, đại diện cho quá khứ và tương lai vô hạn của hắn.
Mỗi bóng ảnh có vẻ khác nhau, nhưng tất cả đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thê lương này, kết hợp quá khứ, hiện tại và tương lai, tự nhiên gây ấn tượng mạnh hơn so với những tiếng kêu khác.
Ánh mắt Hứa Thanh vẫn bình tĩnh, thần tính trên người hắn đang tăng vọt, nhưng nhân tính nhờ vào sợi hồn ti nên không hoàn toàn biến mất, giữ hắn ở một trạng thái tương đối ổn định.
Trạng thái này giúp Hứa Thanh dễ dàng điều khiển thần tính theo ý chí nhân tính, thực hiện nhiều lựa chọn.
Ví dụ như lúc này, từ người Hứa Thanh, vô số tơ máu lan ra, nhanh chóng tiến về phía trước, rơi vào thân thể người đang kêu thảm thiết, nhẹ nhàng lật lại quá khứ của người đó như những xúc tu.
Từng bức tranh hiện lên rõ ràng trong mắt Hứa Thanh, hắn thấy những đồng bạn đã chết của người đó.
Đây không phải là sưu hồn, nhưng còn trực tiếp hơn, bởi vì đây là năng lực của Thần Linh.
Thông qua quá khứ của người này, Hứa Thanh thấy được cuộc sống trọn vẹn của hắn, và giống như đồng bạn của hắn, người này cũng là kẻ có khiếm khuyết linh hồn bẩm sinh.
Tổ chức thần bí đó dường như rất quan tâm đến việc thu nạp những người như vậy.
Người này có thiên phú rõ ràng cao hơn đồng bạn của hắn, dù là tu vi hay thuật pháp, đều có những điểm xuất chúng.
Ánh mắt Hứa Thanh lướt qua, tiếp tục xem xét cho đến khi thấy được hình ảnh mà hắn mong muốn.
Hình ảnh hiện ra là cảnh trong một ngôi nhà dân gian, nơi một người mặc hắc bào đang nghịch đèn dầu.
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, Hứa Thanh không biểu lộ cảm xúc gì.
Hắn nhẹ nhàng kéo một sợi tơ máu, đem hình ảnh đó từ trong quá khứ của người này tách ra, để nó trôi lơ lửng trước mặt mình.
Ánh mắt hắn quét qua hình ảnh người mặc hắc bào, nhưng không hành động ngay, mà đặt nó sang một bên.
Sau đó, hắn quay lại nhìn người tu sĩ đang kêu thảm thiết, mở miệng và thở ra một hơi.
Hơi thở đó hóa thành màn sương tím, bao phủ lấy người kia, và từ đỉnh đầu của hắn, một sợi tơ dài hẹp hiện ra, lan tỏa vào hư vô.
Đó là tất cả những người mà hắn từng nhớ đến.
Trong đó có một sợi tơ nằm ở giữa, đó chính là Bản Mệnh chi tuyến của hắn.
Hướng lan tỏa của nó… nằm về phương bắc, không cách quá xa nơi này.
“Quả nhiên là phân thân.”
Hứa Thanh khàn khàn nói, nhẹ nhàng búng tay, lập tức Bản Mệnh chi tuyến kịch liệt rung động, kết nối trực tiếp với bản thể, gây ảnh hưởng sâu sắc.
Ảnh tử cũng căn cứ vào manh mối này, điều chỉnh phương hướng, thu hẹp và khuếch tán thân hình, hóa thành một luồng thẳng tắp, tăng tốc và đi qua khoảng không.
Cùng lúc đó, cách nơi Hứa Thanh đứng hàng ngàn dặm, một tu sĩ trung niên mặc trường bào màu xám đang bay nhanh về phía trước.
Người này có tướng mạo bình thường, không có gì nổi bật, nếu ở trong đám đông sẽ dễ dàng bị lãng quên.
Đôi mắt hắn rất nhỏ, che giấu ánh nhìn u ám bên trong.
Giờ đây, khi đang bay nhanh, trong lòng hắn vẫn đang phân tích và sắp xếp kế hoạch của mình.
Mặc dù mọi thứ dường như đã hoàn hảo, nhưng hắn hiểu rõ không thể xem thường bất cứ ai, vì khả năng bị lộ sơ hở vẫn tồn tại.
“Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này.”
Người áo xám thầm nghĩ, gia tăng tốc độ, dự định đến một quận khác, chuẩn bị rời đi thông qua truyền tống trận của Dị tộc, để ẩn mình và chờ lệnh của tổ chức.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy tâm thần chấn động, thế giới trước mắt trở nên mông lung, như thể thiên địa đang xoay chuyển, linh hồn hắn run rẩy vì kinh hoàng.
Ngay sau đó, một âm thanh vang vọng trực tiếp trong hồn phách hắn.
“Quả nhiên là phân thân.”
Những lời này khiến người áo bào tro biến sắc, vừa muốn cử động, một luồng trói buộc từ sâu trong linh hồn phủ lấy toàn thân hắn, làm hắn cứng đờ và rơi thẳng từ trên không xuống mặt đất.
Trong lòng hắn tràn ngập nỗi hoảng sợ đến cực độ, cố gắng phản kháng, nhưng xung quanh không hề thấy bóng dáng kẻ địch.
Thế nhưng, âm thanh trong đầu hắn lại vô cùng rõ ràng, đến từ sự trói buộc vô hình đang bùng phát mạnh mẽ.
“Tình huống này là sao!”
Người áo bào tro thở dồn dập, trong quá trình rơi xuống mặt đất, hắn ra sức vùng vẫy.
Khi thân thể hắn va chạm với mặt đất tạo nên một tiếng nổ vang, hắn phun ra một ngụm máu tươi và khôi phục được chút khả năng hành động.
Thân thể hắn bật dậy, định bỏ chạy, nhưng ngay lập tức, cơ thể hắn lại cứng đờ.
Dưới chân Ảnh tử, một đôi mắt đỏ rực, tà ác lóe lên.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Tìm được ngươi rồi…”
Trong động quật, ánh mắt Hứa Thanh rời khỏi sợi chỉ của người trước mặt, không để ý nữa.
Nếu đã tìm ra bản thể, có một số việc hắn định thử nghiệm.
Dù thất bại cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, nhưng nếu có thể thu được manh mối nào đó, việc này sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Hứa Thanh quay lại nhìn bức tranh quá khứ bị bỏ qua, nơi có hình ảnh người đàn ông mặc hắc bào đang nghịch đèn dầu.
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, phía sau lưng Hứa Thanh, vầng trăng tím sáng rực lên.
Trong chốc lát, toàn bộ tơ máu từ người hắn thẳng tiến vào tấm hình của hắc bào nhân, xuyên qua và dung nhập vào bên trong.
Lấy quá khứ để xác nhận tương lai.
Thần lực của Thần Linh vào thời khắc này dường như không gì không thể làm được.
Chỉ cần có thứ tồn tại trong ký ức, Hứa Thanh có thể tác động đến nó theo cách gián tiếp này.
Trong khoảnh khắc, hắc bào nhân bắt đầu run rẩy, trạng thái ảo ảnh ban đầu dần hiện thực hóa.
Trong quá trình đó, Hứa Thanh cũng thấy được một phần sinh mệnh của hắc bào nhân qua sự tác động của mình.
Cho đến khi hắn nhìn thấy hắc bào nhân đang đứng trước một tế đàn, hướng lên trời cúng bái thứ gì đó, nhưng Hứa Thanh không thể thấy rõ.
Hắn tăng thêm thần nguyên, muốn nhìn sâu hơn, nhưng đúng lúc đó, từ cơ thể hắc bào nhân, một luồng ý niệm tiềm ẩn như phát hiện ra chủ thể đang bị ảnh hưởng, nên thức tỉnh từ trong trạng thái ngủ say.
Ngay sau đó, một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên từ trong bức tranh, trực tiếp tấn công vào tâm thần của Hứa Thanh, hóa thành một mảnh dị chất chi lực bùng phát trong cơ thể hắn.
Mảnh dị chất chi lực này xuất hiện từ hư không, tạo thành hình ảnh hư ảo.
Trong tấm hình đó, máu chảy ròng rã, tiếng kêu rên không ngừng, dị chất bốc lên khiến thiên địa trở nên mờ mịt.
Cảnh tượng này nhằm trấn áp Hứa Thanh.
Nếu là tu sĩ khác, chắc chắn lúc này đã bị ảnh hưởng.
Nhưng Hứa Thanh đang ở trạng thái Thần Linh thái, với thần nguyên khuếch tán, hắn lập tức hình thành bóng ảnh của Tử Nguyệt trong tâm thần, tiến hành trấn áp.
Tiếng nổ vang dội, Hứa Thanh trong trạng thái Thần Linh thái chỉ hơi lay động, lùi ba bước.
Luồng dị chất và hình ảnh từ tiếng hừ lạnh trong tâm thần hắn cũng tan biến, nhưng uy lực của kẻ đối phương không hề tầm thường.
Mặc dù không thể làm gì Hứa Thanh, nhưng vẫn tạo ảnh hưởng đáng kể tại nơi này.
Trong chốc lát, bức tranh quá khứ sụp đổ và vỡ vụn, còn phân thân đang kêu thảm thiết kia cũng run rẩy toàn thân, hóa thành máu loãng, như những ngôi mộ trên núi bị tan rã.
Trong đống xương vụn hỗn loạn, Hứa Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo và nghiêm nghị.
“Những dị chất theo tiếng hừ lạnh xuất hiện, ta rất quen thuộc.”
“Hình ảnh do dị chất hình thành, ta cũng rất quen thuộc.”
“Hắc bào nhân trên tế đàn cúng bái…
Giờ ta đã biết hắn nhìn thấy gì rồi.”
“Dị chất đến từ Tàn Diện, hình ảnh cũng là thế giới bị Tàn Diện giám sát.
Hắc bào nhân cúng bái chính là một thực thể trên bầu trời Tàn Diện!”
Trong lòng Hứa Thanh tràn ngập cảm giác băng giá.
Từ khi ở Nam Hoàng châu, hắn đã biết đến một tổ chức thờ phụng Tàn Diện và tự xưng là tín đồ của nó.
Sau khi đến Hoàng đô Nhân tộc, hắn một lần nữa nghe nói về tổ chức này, và hiểu rằng giáo lý của chúng không chỉ thờ phụng Tàn Diện, mà còn không ngừng tìm kiếm cái gọi là thần tử.
Khi tìm thấy thần tử, chúng sẽ nuốt chửng, để tiếp cận thần thánh mà chúng thờ phụng.
Hứa Thanh cũng thông qua công chúa An Hải mà biết rằng tổ chức này không chỉ là một trong thập đại siêu cấp thế lực của Nhân tộc, mà ở các chủng tộc khác, nó cũng có giáo chúng.
Tổ chức này trải rộng khắp Vọng Cổ đại lục, dường như trong mỗi tộc quần đều có tín đồ.
“Chân Lý chi ngôn!”
Hứa Thanh thì thầm, thân thể dần thoát khỏi trạng thái Thần Linh thái tầng thứ ba, bốn phía mờ mịt cùng thế giới bị thay đổi cũng dần mờ đi, cho đến khi Hứa Thanh hiện ra, tất cả mọi thứ trở lại bình thường.
Chỉ có đống đá vụn dưới chân chứng minh rằng cảnh tượng trước đó thực sự đã xảy ra.
Có điều, mái tóc của hắn đã xuất hiện sắc tím, dường như trạng thái Thần Linh thái tầng thứ ba này đã để lại ít nhiều ảnh hưởng.
Cũng ngay lúc này, từ xa vọng lại tiếng rít, bóng dáng người áo bào tro bay nhanh đến phía sau Hứa Thanh.
Hắn biểu hiện đầy cuồng nhiệt, thần sắc thành kính, nhưng trong mắt lại lộ vẻ kinh hoàng chưa từng có, hắn quỳ xuống trước Hứa Thanh và lớn tiếng nói.
“Chúc mừng chủ tử!
Tiểu tử có lời đã muốn nói từ lâu, hôm nay nhờ vào thân thể này mà ta có thể bày tỏ lòng thành.
Chủ nhân ơi, ngài là một người đáng kính ngưỡng, một người tràn đầy trí tuệ.
Trí tuệ và tài năng của ngài khiến tiểu tử cảm thấy tin tưởng và phụ thuộc.
Dưới sự lãnh đạo của ngài, ta không ngừng phát triển, cảm thấy thoải mái và yên tâm.”
Tiểu Ảnh lớn tiếng bày tỏ, vẻ mặt chân thành tha thiết, nhưng ánh mắt không thuộc về hắn lại càng lộ rõ sự hoảng sợ.
Trong đêm tối, Hứa Thanh đứng trước, mái tóc dài màu tím nhạt phất phơ trong gió.
Phía sau là người áo bào tro đang cuồng nhiệt quỳ lạy.
“Đi thôi, trở lại hoàng đô.”
Hứa Thanh bình tĩnh nói, rồi bước về phía trước, đạp lên màn đêm mà đi xa.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi