Lúc này, cả phòng bao chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Chung Thư Ninh.
Còn cô thì cứ đứng yên, rất lâu vẫn không mở miệng.
Ánh mắt cô dừng lại thật lâu trên người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.
Cô nhớ đến những ngày trong bệnh viện, anh ta từng quan tâm, săn sóc, từng khiến cô cảm động.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả những điều đó chẳng khác nào hàng ngàn con rắn độc, đang gặm nhấm, cắn xé lấy cô.
Độc ngấm vào xương, khiến toàn thân lạnh buốt!
Thời gian trôi từng giây từng phút, tim của Chu Bách Vũ như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực, còn những người thân, bạn bè xung quanh thì bắt đầu sốt ruột, cúi đầu bàn tán rì rầm.
“Có chuyện gì vậy?”
Có người thì thầm hỏi.
“Thư Ninh, con còn đứng đơ ra đó làm gì, có phải vui quá nên ngẩn người rồi không?”
Lưu Huệ An cười gượng, cố gắng làm dịu không khí, không ngừng ra hiệu cho Chung Thư Ninh.
Ở bên cạnh, Chung Minh Nguyệt siết chặt vạt áo, môi bị cắn đến trắng bệch.
Bỗng nhiên có người bắt đầu hò reo: “Đồng ý đi, đồng ý đi ——”
Sau đó, phần lớn người trong phòng cũng bắt đầu hùa theo, cổ vũ cô nhận lời cầu hôn.
Thậm chí có người còn đẩy cô lên, như muốn ép cô nhanh chóng chấp nhận.
Chu Bách Vũ cũng nhận ra điều gì đó không ổn, vì ánh mắt của Chung Thư Ninh quá xa lạ.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên có một linh cảm:
Lần trước, khi cô nói: “Chúng ta kết thúc rồi.”
Có lẽ… không phải nói chơi.
Tim anh hoảng loạn, không đợi cô trả lời, lập tức cầm nhẫn bằng một tay, tay kia thì nắm lấy tay cô, định đeo nhẫn vào cho cô — nhưng không ngờ…
“Bốp!”
Cô bất ngờ vung tay!
Chiếc nhẫn kim cương bị hất văng xuống đất.
Toàn bộ căn phòng lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối.
“Chu Bách Vũ, tôi đã nói với anh rồi, giữa chúng ta… đã kết thúc.”
Giọng Chung Thư Ninh nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng lại vô cùng dứt khoát.
“Thư Ninh, đông người như vậy, em đừng đùa nữa mà.”
Chu Bách Vũ vẫn luôn cho rằng đêm hôm đó cô chỉ vì nhìn thấy anh thân mật với Chung Minh Nguyệt nên tức giận, tuyên bố hủy hôn chỉ là nói trong lúc xúc động.
Lúc đó, anh thậm chí còn thầm vui mừng — vì điều đó chứng tỏ cô vẫn còn để tâm đến anh.
Với hoàn cảnh hiện tại của cô, được gả cho anh, cô nên cảm thấy biết ơn mới đúng!
Nhưng nét mặt của Chung Thư Ninh lại vô cùng nghiêm túc: “Tôi không đùa.”
“Thư Ninh…”
Chu Bách Vũ ghé sát lại, hạ giọng, “Dù sao em cũng nên chừa cho anh chút thể diện, ít nhất là đừng làm loạn ngay hôm nay.
Có gì thì về nói riêng, em muốn gì anh cũng đồng ý.”
“Tiền sính lễ, nhà, xe, anh đều không bạc đãi em đâu.”
“Ba mẹ anh, người nhà em, rồi bao nhiêu bà con bạn bè ở đây, em đừng khiến anh bẽ mặt…”
Chung Thư Ninh khẽ cười, rồi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi không xa kia.
“Người quan trọng nhất, anh lại không nhắc tới.”
“Bởi vì…”
“Hạ tiên sinh đang có mặt ở đây!”
Chung Thư Ninh không ngu ngốc.
Từ khi Chung Minh Nguyệt trở về, nhà họ Chu đã nhắm đến cô con gái ruột này.
Nếu không, sao lại dễ dàng để Chu Bách Vũ và Minh Nguyệt thân thiết như thế?
Đột nhiên làm ra màn cầu hôn này, chẳng qua là để lấy lòng Hạ Văn Lễ, để lại ấn tượng tốt với anh ta.
Nếu để người ngoài biết chuyện Chu Bách Vũ vướng vào mối quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác, dẫn đến vị hôn thê chính thức đòi hủy hôn, thì thanh danh của nhà họ Chu sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Mất mặt trước Hạ Văn Lễ, thì khỏi mơ chuyện được anh ta nâng đỡ.
“Thư Ninh, không phải vì điều đó đâu, em phải biết anh thật lòng với em mà!”
Chu Bách Vũ hạ thấp giọng nói.
Anh ta hít sâu một hơi: “Anh biết dạo này lạnh nhạt với em là anh sai, anh xin lỗi.
Hôm đó anh nói hơi nặng lời, là vì anh quá quan tâm đến em.”
“Em lúc nào cũng lạnh nhạt với anh, anh thực sự không thể đoán nổi em nghĩ gì.”
Khóe môi Chung Thư Ninh khẽ nhếch, “Vậy nên, việc anh thân thiết với Chung Minh Nguyệt… là lỗi của tôi?”
“Em cũng thấy rồi mà, hôm đó là cô ấy chủ động hôn anh.”
“Cô ấy vượt giới hạn… là do anh dung túng!”
“Được rồi, đừng giận nữa, tất cả là lỗi của anh.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, em nể mặt anh một chút đi.
Anh đã đặt tiệc xong cả rồi, đừng giận dỗi nữa mà.”
Cuộc giằng co giữa hai người khiến ai cũng nhận ra có điều bất thường.
Có người tiến lên hòa giải: “Chắc cầu hôn bất ngờ quá, Chung tiểu thư chưa chuẩn bị tâm lý.
Dù sao cũng còn trẻ, cứ tiếp tục tìm hiểu thêm cũng được mà.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Phải đấy, không cần vội đâu.”
Mọi người cố gắng xoa dịu bầu không khí bằng những lời cười nói.
Sắc mặt Chu Bách Vũ càng lúc càng khó coi.
Anh ta chuẩn bị kỹ lưỡng thế này, lại bị từ chối công khai, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Anh ta đúng là thích Chung Thư Ninh – cô thông minh, xinh đẹp, đưa ra ngoài rất nở mày nở mặt.
Vì theo đuổi cô, anh ta cũng đã bỏ không ít công sức.
Cô thì lúc nào cũng cao ngạo, không cho chạm, không cho gần, anh cũng đành nhẫn nại.
Nhưng không có nghĩa là… cô có thể vả vào mặt anh giữa chốn đông người thế này.
Chu Bách Vũ hiếm khi phải hạ giọng cầu xin như vậy.
Anh ta đưa tay định ôm vai cô, không ngờ…
“Chát ——!”
Một cú tát vang dội giáng thẳng lên mặt Chu Bách Vũ, âm thanh sắc bén khiến cả căn phòng chết lặng!
Ngay cả vợ chồng Chung Triệu Khánh và Chung Minh Nguyệt cũng sững sờ!
Chuyện này là sao vậy trời?!
Mặt Chu Bách Vũ nóng rát như bị thiêu đốt.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta bị người ta tát thẳng mặt như vậy!
Nghiến răng ken két, anh ta gầm lên: “Chung Thư Ninh, có phải bình thường tôi chiều em quá rồi không?!”
“Tôi đã nể mặt em lắm rồi, cũng xin lỗi rồi, em đừng quá đáng!”
“Tôi nói cho em biết, tôi không phải không sống được nếu thiếu em!”
Chung Thư Ninh bật cười khẽ: “Tôi quá đáng?
Năm đó để theo đuổi tôi, anh đã làm những gì… trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết.”
Bọn họ cấu kết với nhau…
Cướp mất cuộc đời của cô!
Chu Bách Vũ bị câu nói ấy làm cho khựng lại, sắc mặt thoắt cái tái xanh.
Nhưng rất nhanh, anh ta vội cãi: “Em đang nói gì vậy?
Anh nghe không hiểu.”
“Anh hiểu rất rõ!”
“Em biết hết rồi?
Ai nói với em?”
“Trên đời này, làm gì có bức tường nào chắn được gió?”
“Dám tát tôi?
Lá gan cô to đấy!
Tôi nói cho cô biết, chuyện năm đó là cha mẹ nuôi cô đứng sau giật dây.
Có bản lĩnh thì về nhà mà hét vào mặt họ đi!
Đến lúc bị nhà họ Chung đuổi ra ngoài, không nơi nương tựa —— tốt nhất đừng đến khóc lóc cầu xin tôi!”
Chung Thư Ninh bật cười khinh miệt, còn Chu Bách Vũ thì quay đầu bỏ đi!
“Bách Vũ!
Chu Bách Vũ ——!”
Cha anh ta, Chu Dịch Học, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gọi anh ta lại, nhưng anh ta làm như không nghe thấy, đi thẳng một mạch khiến cả khán phòng xôn xao bàn tán.
Ông Chu liếc nhìn Hạ Văn Lễ ở không xa, cười gượng: “Hạ tiên sinh, con trai tôi lỗ mãng, khiến ngài chê cười rồi.”
“Không sao.”
Hạ Văn Lễ đứng dậy, thần sắc khó đoán, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Sau khi Hạ Văn Lễ rời khỏi, Chung Triệu Khánh vội vàng xin lỗi vợ chồng nhà họ Chu, nói sẽ về dạy dỗ lại Chung Thư Ninh.
Màn cầu hôn mà thành ra thế này, cả hai nhà đều mất mặt.
“Con bé Thư Ninh ấy, tôi rất quý.
Nhưng Minh Nguyệt mới là con ruột của hai người, tôi hiểu hai người muốn bù đắp cho nó, nhưng… cũng không thể lấy hạnh phúc của một đứa con gái khác ra để trao đổi, đúng không?”
Chu Dịch Học cười nói.
Ý ngoài lời cũng rất rõ ràng:
Nhà họ Chu — không muốn Chung Minh Nguyệt!
Chung Triệu Khánh cười gượng, nói vài lời khách sáo rồi quay sang Chung Thư Ninh, cố nén giận: “Về nhà với ba!”
…
Đêm xuống, bầu trời bị sương mù phủ kín, mây đen kéo đến, oi bức khó chịu.
“Gia, xem ra tối nay lại mưa nữa rồi.”
Trần Tối vừa lái xe vừa nói, lúc dừng đèn đỏ, nhìn vào kính chiếu hậu thấy người phía sau, điện thoại rung lên, anh ta liếc một cái, “Chu Bách Vũ rời khách sạn rồi, đi đến Dạ Vô Miên.”
Hạ Văn Lễ nhướng mày, Trần Tối lập tức giải thích: “Đó là hộp đêm nổi tiếng nhất Thanh Châu, nghe nói… toàn mỹ nữ hầu hạ.”
“Đem tin đó truyền ra ngoài.”
Hạ Văn Lễ gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, “Càng ầm ĩ càng tốt.”
Trần Tối gật đầu: “Rõ.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.