Nữ đế bệ hạ thần thái rạng rỡ trở về cung.
Trần thừa tướng, dù những ngày qua vất vả quần quật, tuyệt nhiên không hé lời than phiền: “Bệ hạ hiếm hoi được dịp xuất cung thư giãn, sao không lưu lại hoàng trang lâu thêm một chút, cớ gì vội vã hồi cung như vậy?”
Giang Thiệu Hoa mỉm cười: “Đã tiêu dao bảy, tám ngày, vậy là đủ rồi.
Sắp tới triều đình phải bận rộn chuẩn bị xuân canh, trẫm không thể không quay về.”
Xuân canh là quốc sự trọng đại bậc nhất.
Khi còn ở Nam Dương quận, mỗi độ xuân canh đều là thời điểm bận rộn nhất của vương phủ.
Năm ngoái, vì phải tập trung ổn định triều đình và thu phục nhân tâm, Giang Thiệu Hoa không thể để tâm đến xuân canh.
Năm nay, nàng đã có thời gian và tâm sức để sát sao hơn.
Trần thừa tướng hiểu rõ tính cách quyết đoán của nữ đế bệ hạ, lập tức trình lên bản phương án đã được bàn bạc kỹ lưỡng cùng các thượng thư và Vương trung thư lệnh: “Lão thần và các vị đại nhân đã thảo luận, đây là bản phân phối cuối cùng cho giống lúa mì năng suất cao.
Xin bệ hạ xem qua.”
Giang Thiệu Hoa nhận tấu chương, đọc kỹ, rồi nói: “Bình Châu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tăng thêm hai phần mười giống lúa.
Dự Châu mọi thứ còn ngổn ngang, cũng cần được ưu ái.
Gấp đôi lượng giống lúa gửi đến đó.”
Người ta thường nói “nhân tâm thiên vị”, nữ đế bệ hạ cũng không ngoại lệ.
Nàng thẳng thắn giúp đỡ các địa phương thân cận và trọng yếu mà không chút che giấu.
Trần thừa tướng mỉm cười chấp thuận.
Giang Thiệu Hoa suy nghĩ một lúc, rồi tiếp lời: “Kinh thành ở ngay dưới chân trẫm, trẫm cũng phải mang đến chút lợi ích thiết thực cho bá tánh.
Mỗi hộ gia đình trong kinh, đều được phát giống lúa đủ cho một mẫu ruộng.”
Quả là một quyết định hào phóng.
Kinh thành Đại Lương có khoảng sáu mươi vạn dân, trong đó bảy phần mười là hộ nông dân có đất canh tác.
Mỗi hộ một mẫu giống lúa, tổng cộng cần đến bảy, tám vạn mẫu giống.
Tuy nhiên, nữ đế bệ hạ suy tính không sai.
Kinh thành nằm gần hoàng cung nhất, sự ổn định và lòng dân nơi đây là vô cùng quan trọng.
Trần thừa tướng gật đầu đồng tình.
Chỉ một lời của nữ đế, quan viên các cấp lập tức bận rộn.
Kinh Triệu phủ hối hả dán thông báo, điều động nhân lực, phân phối giống lúa đến từng hộ gia đình trong các phường, các phố.
Người dân kinh thành không cần tốn bạc, mà lại nhận được giống lúa năng suất cao do Trường Ninh Bá lai tạo, ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết.
Từ đó, trong dân gian dần hình thành một làn sóng ca ngợi nữ đế.
Bất kỳ cuộc trò chuyện nào cũng không quên tán dương bệ hạ:
“Hoàng thượng thật nhân từ, luôn nghĩ cho bá tánh.”
“Có được bệ hạ như vậy, chúng ta đúng là có phúc lớn.”
“Nghe nói hoàng thượng vì tu sửa đê điều mà chi tiêu gần hết ngân quỹ Nội Vụ phủ.
Ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng vì xót bạc mà giận đến sinh bệnh.”
“Xót thì cứ xót, chỉ cần trời cao phù hộ hoàng thượng khỏe mạnh là được.”
Trần Xá nhân, vừa kết thúc tháng ở cữ, vui vẻ kể lại những lời này cho nữ đế nghe.
Nghe xong, Giang Thiệu Hoa cười bảo: “Suy cho cùng, phát giống lúa là nước cờ đúng đắn.”
Trần Xá nhân cũng cười phụ họa: “Dân gian vốn chất phác.
Có một mẫu giống lúa, lòng dân đều hướng về hoàng thượng cả rồi.”
Giang Thiệu Hoa khẽ cười: “Đúng vậy!
Dân chúng dễ thỏa mãn.
Chỉ cần giảm bớt sưu cao thuế nặng, ít đi lao dịch, có ruộng để cày, có cơm no áo ấm, đã là ngày tốt lành.”
Nhưng những yêu cầu đơn giản ấy, với bách tính Đại Lương, lại không hề dễ dàng.
Miền Bắc từng chịu nhiều năm thiên tai và chiến loạn, miền Nam lại liên tiếp xảy ra lũ lụt.
Nội loạn vừa được dẹp yên, nhưng còn đó những kẻ địch bên ngoài luôn rình rập.
Muốn dân chúng được an cư lạc nghiệp, con đường phía trước vẫn còn rất dài.
Bỗng nhiên, Giang Thiệu Hoa trầm ngâm nói: “Trẫm muốn vi hành Đại Lương.”
Trần Xá nhân sửng sốt: “Bệ hạ, việc này không hề nhỏ.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Khi còn ở Nam Dương quận, quận chúa có thể nửa năm ở vương phủ, nửa năm tuần tra khắp quận.
Nhưng giờ đây, quận chúa đã trở thành hoàng đế.
Chưa bàn tới việc thiên tử rời kinh sẽ gây bao nhiêu xáo trộn, chỉ riêng việc Đại Lương đất rộng mênh mông, muốn đi hết cũng cần thời gian dài đằng đẵng.
Một năm?
Hai năm?
Thậm chí còn lâu hơn!
Quả thật, tình hình hiện tại không thể so với thời còn ở Nam Dương quận, khi đó vương phủ có hai vị Trần Trường sử và Phùng Trường sử lo liệu là đã đủ.
Nay đường đường là thiên tử, nếu rời bỏ long ỷ và chính sự để xuất kinh tuần tra, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng khiến Trần Xá nhân lạnh sống lưng.
“Bệ hạ chắc hẳn đang nói đùa.”
Trần Xá nhân nở nụ cười đầy hy vọng.
Giang Thiệu Hoa nghiêm mặt: “Trẫm khi nào lấy đại sự như vậy ra để nói đùa?”
Trần Cẩm Ngọc lập tức nhăn nhó, chắp tay như khấn Phật: “Bệ hạ, tuyệt đối không được!
Thần xin bệ hạ sớm dẹp bỏ ý nghĩ này.
Ngồi lên long ỷ rồi, không thể giống như thuở nhỏ, muốn lên ngựa là lên ngựa.
Triều đình Đại Lương không thể thiếu bệ hạ, cung đình cũng không thể rời bệ hạ.”
Giang Thiệu Hoa bật cười khi thấy vẻ mặt như ăn phải mướp đắng của Trần Xá nhân: “Trẫm chưa lo giang sơn bất ổn, ngươi đã cuống lên trước rồi.”
“Yên tâm, mấy năm tới trẫm chắc chắn chưa rời kinh.
Nội loạn vừa bình, nhưng còn đại họa Nhu Nhiên đang lăm le.
Trẫm phải tiêu diệt Nhu Nhiên trước.”
“Cuộc chiến này, chỉ riêng việc luyện binh, chuẩn bị chiến sự, cũng đã mất vài năm.”
“Đợi Bảo Nhi trưởng thành, chính thức lập thái tử.
Khi ấy, Đại Lương có thái tử tọa trấn triều đình, thừa tướng xử lý chính vụ, sáu bộ vận hành trơn tru, trẫm mới rời kinh, dành vài năm tuần du khắp các châu quận Đại Lương.”
Tính ra, ít nhất cũng phải mười năm hoặc lâu hơn.
Trần Xá nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch như vậy, quả là có chút khả thi.
Giang Thiệu Hoa mỉm cười nhìn sang: “Ngươi thật sự định năm sau ngoại phóng?
Khang ca nhi còn nhỏ, ngươi nỡ xa con sao?”
Trần Xá nhân cười đáp: “Thần từ nhỏ đã được ông nội nuôi dạy.
Khang ca nhi có nhũ mẫu, quản giáo ma ma, thêm một đám nha hoàn trông nom, lại có tổ phụ thần dạy dỗ, thần hoàn toàn yên tâm.”
Giang Thiệu Hoa trầm ngâm rồi nói: “Trần thừa tướng bận rộn chính sự, phần lớn thời gian đều ở trong cung.
Thế này đi, khi ngươi ngoại phóng, trẫm sẽ đưa Khang ca nhi vào cung, để bé bầu bạn cùng Bảo Nhi.”
Trần Xá nhân nghe vậy, lập tức cười rạng rỡ: “Hoàng thượng ưu ái Khang ca nhi, thần xin thay con trai cảm tạ long ân.”
Việc đưa con vào cung không phải không có tiền lệ.
Như trước đây, Trịnh Trân… Khoan đã, nhắc đến phản tặc thì xúi quẩy quá.
Lý Bác Nguyên mệnh yểu cũng không nên nhắc, còn Giang Di thì càng không thể so sánh.
Xét ra, vẫn là Vương trung thư lệnh đáng tin nhất.
Nếu sau này Khang ca nhi trưởng thành được một nửa như Vương trung thư lệnh, nàng cũng phải cảm tạ trời đất.
Giang Thiệu Hoa bị Trần Xá nhân chọc cười mãi: “Ngươi đừng xem thường con mình.
Biết đâu sau này, nó còn xuất sắc hơn ngươi nhiều.”
Trần Xá nhân cười lớn: “Nhờ bệ hạ ban lời lành, thần xin chờ ngày con trai mình công thành danh toại.”
Bên cạnh, Lục Chân lặng lẽ quan sát, lòng không khỏi thầm ghen tỵ.
Trong mắt mọi người, nàng đã là nữ nhân may mắn nhất Đại Lương, một bước lên mây.
Nhưng thực tế, nàng còn thua xa Trần Xá nhân.
Là người mạnh mẽ, Lục Chân âm thầm lập chí: Tương lai, nhất định phải đuổi kịp Trần Xá nhân, thậm chí còn phải vượt qua cả nàng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.