Thiên địa lúc này trở nên yên tĩnh lạ thường.
Trên không trung, ánh trăng sáng treo cao, vài dải sương mù nhẹ nhàng trôi qua, mang theo một luồng kỳ ảo, như hòa vào sương mù mà lan tỏa.
Ánh trăng trải dài trên con phố, phủ đầy tử sắc, nơi phát ra từ chính Hứa Thanh.
Giờ phút này, hắn dừng bước, quay người nhìn về phía sau, nơi con hồ điệp đang bay lượn.
Hạ Tiên Cung.
Cái tên này không chỉ một lần được Hứa Thanh nghe đến.
Lần đầu tiên là trên đường tới Hoàng đô, khi An Hải công chúa nhắc tới.
Nàng từng nói rằng Hạ Tiên Cung không chỉ tồn tại trong Nhân tộc, mà còn có mặt trong các tộc quần khác trên toàn bộ Vọng Cổ đại lục.
Hạ Tiên Cung cổ xưa đến mức có thể truy ngược về thời kỳ đầu tiên khi Vọng Cổ đại lục được hình thành.
Thậm chí, chín mươi chín vị Viễn Cổ Thiên Đạo tại Vọng Cổ đại lục cũng do những người thuộc Hạ Tiên Cung tạo dựng, họ là những người đã định ra quy tắc cho thế giới này, vạch ra giới hạn cho các vị Thần Linh.
Những người này đến từ một nơi được gọi là Hậu Thổ, nơi được xem là hạ giới.
Ánh mắt Hứa Thanh trở nên thâm trầm, hồi lâu sau, hắn chậm rãi lên tiếng:
“Nhân tộc Hạ Tiên Cung cứ mỗi nghìn năm sẽ phái một đệ tử ra ngoài hành tẩu, vậy ngươi chính là đệ tử của thế hệ này sao?”
Cánh của con hồ điệp khẽ vỗ, những tia sáng lấp lánh như bụi cát rơi xuống rồi nhanh chóng tan biến vào hư không.
Giọng nói thanh thúy vang lên theo đó:
“Ta không nói cho ngươi biết đâu.
Nếu ngươi muốn biết, ngươi phải…”
Chưa kịp dứt lời, Hứa Thanh với vẻ mặt lạnh lùng, hồn ti từ trong cơ thể hắn lao ra, tấn công thẳng vào con hồ điệp.
“Oanh!”
Hồ điệp tan vỡ ngay lập tức, nhưng rất nhanh nó lại hình thành.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, nó lại bị hồn ti tiêu diệt lần nữa.
Hứa Thanh tiếp tục lặp lại như vậy hàng chục lần, trước khi dừng lại.
Hồ điệp lại một lần nữa tái tạo, trên cánh của nó xuất hiện những hoa văn như những con mắt, dường như đang nhìn Hứa Thanh đầy bất mãn.
Giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ vang lên:
“Ngươi vẫn chưa hết giận sao?
Ngươi thật quá đáng đấy, đừng động thủ nữa!”
“Ta không thể trả lời câu hỏi của ngươi.
Thật ra ta cũng muốn được ra ngoài hành tẩu, nhưng cung chủ nói năng lực của ta vẫn chưa đủ.
Ài, cũng có lý, ngay cả ngươi ta còn không đánh lại…”
Giọng nói của hồ điệp có chút buồn bã.
“Vậy ngươi có đi hay không?
Nếu ngươi không đi, ta sẽ cứ đi theo ngươi mãi thôi.
Không có cách nào khác, cung chủ bảo ta mời ngươi.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ không được phép quay về.”
“Ngươi đừng lo lắng, chúng ta sẽ không làm hại ngươi.
Ngươi không nhận ra sao?
Từ khi chúng ta giao chiến đến giờ, không có trận pháp nào bị kích hoạt, cũng chẳng có ai xuất hiện.
Ngươi biết tại sao không?”
“Bởi vì ta đại diện cho Hạ Tiên Cung, mà Hạ Tiên Cung… dù ở trong bất kỳ tộc quần nào, cũng không tham gia vào thế tục.
Chúng ta chỉ là những người ghi chép lịch sử, chúng ta không đối địch với ai.”
“Dù ta cũng không biết tại sao cung chủ lại mời ngươi.”
“Ngươi đi hay không đi?”
Hứa Thanh cảm thấy vô cùng phiền phức.
Hắn nhận ra sau khi nữ tử này biến thành hồ điệp, dường như đã trở thành một kẻ lắm lời, cứ nói mãi không ngừng.
Tuy nhiên, đối với Hạ Tiên Cung, Hứa Thanh thực sự có sự hứng thú lớn.
Ở trong Hoàng đô, nơi đầy rẫy sự chú ý từ nhiều thế lực, Hứa Thanh cũng không lo lắng về việc phải đối mặt với nguy hiểm chí mạng khi đi đến Hạ Tiên Cung.
Sau một hồi trầm ngâm, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Viễn Cổ Thái Dương đang buộc trên lưng mình, cảm thấy yên tâm hơn.
“Dẫn đường!”
Hứa Thanh bình tĩnh đáp.
Hồ điệp phát ra tiếng reo vui, bay về phía trước, để lại một vệt sáng rực rỡ đầy màu sắc, như một con đường lấp lánh ánh sao.
Hứa Thanh bước theo sau.
Con đường này dẫn họ tiến về phương bắc của Hoàng đô.
Hoàng đô nằm giữa Cổ Hoàng tinh, vô cùng rộng lớn.
Nơi đây có đủ các loại địa hình, từ núi non đến bình nguyên, tất cả đều có sự hiện diện trong khuôn viên của hoàng đô.
Khu vực phía bắc có vẻ trống trải hơn các khu vực khác, kiến trúc thưa thớt dần.
Đặc biệt, khi về đêm, nơi này càng mang đến một cảm giác đìu hiu, vắng vẻ.
Cuối cùng, sau một lúc di chuyển, hồ điệp dừng lại giữa không trung tại một bình nguyên.
Ánh sáng rực rỡ của nó phối hợp với ánh trăng, chiếu rọi khung cảnh nơi đây rõ ràng.
Giữa ánh sáng ấy, một ngôi miếu thờ dần hiện ra, mờ ảo và bí ẩn.
Xung quanh không có bất kỳ kiến trúc nào khác, ngôi miếu thờ đứng lẻ loi giữa vùng đất hoang vắng.
Ngôi miếu này rất cũ kỹ, mang theo cảm giác của năm tháng đã trôi qua.
Sự tồn tại của nó cũng rất kỳ lạ, như thể được xây dựng giữa thực tại và hư ảo.
Hứa Thanh nhớ rất rõ rằng khi hắn đi qua đây trước đó, nơi này không hề có miếu thờ nào cả.
“Có giống như Vấn Tiên chuông không?” Hứa Thanh tự suy ngẫm.
“Không cần đoán mò đâu.
Bất kỳ tộc quần nào có Hạ Tiên Cung đều như vậy.
Hạ Tiên Cung tồn tại nhưng cũng không tồn tại.
Khi ngươi muốn tìm kiếm nó, ngươi sẽ không bao giờ thấy.”
“Chỉ khi nào Cung chủ Hạ Tiên Cung mời, ngươi mới có thể trông thấy.”
Giọng nói của hồ điệp vang lên từ không trung, rồi nó bay thẳng về phía miếu thờ, xuyên qua lớp không gian, biến mất.
Khi nó biến mất, cánh cửa của ngôi miếu thờ chậm rãi mở ra.
Cánh cửa to lớn mang đậm dấu ấn thời gian, cảm giác tang thương càng trở nên rõ ràng hơn khi nó mở ra.
Nhìn vào ngôi miếu, như thể Hứa Thanh đang nhìn thấy cả một dòng chảy lịch sử.
Hứa Thanh nhắm mắt lại, bên trong cơ thể Nhật Quỹ bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Khi hắn mở mắt ra, mờ mờ trước mắt hắn xuất hiện một dòng sông thời gian, chảy ra từ ngôi miếu.
Điều này khiến cho ngôi miếu càng trở nên thần bí hơn.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh thở sâu, chỉnh lại trang phục của mình trước khi đứng ngoài miếu thờ, khom người cúi đầu.
Sau đó, hắn bước thẳng về phía cửa miếu, không hề do dự, tiến vào bên trong.
Ngay khi bước vào, một ngôi miếu đổ nát hiện ra trước mắt Hứa Thanh.
Ngôi miếu này có vẻ bình thường, bố cục giống như những miếu thờ khác, không gian vắng lặng, chỉ có ánh nến bập bùng, phát ra tiếng cháy tí tách quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
Âm thanh phát ra từ phía trước bệ thờ, nơi có chín cột nến.
Ba cột đã tắt, còn sáu cột vẫn đang cháy, ngọn lửa lay động theo làn gió từ cửa miếu mở toang, làm cho cả không gian thoáng chốc mờ ảo, ánh sáng không đều.
Dưới bệ thờ còn có ba chiếc bồ đoàn được bện từ cỏ khô, mỗi chiếc đều có những vết mài mòn, dường như đã lâu có người ngồi cúng bái nơi đây.
Điều đáng chú ý là miếu thờ này không thờ tượng thần mà lại có chín bức cổ họa được treo trên tường.
Những bức cổ họa này mờ mờ, không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy những hình vẽ chân dung.
Ngoài ra, trên bốn bức tường của miếu còn có những đồ đằng khắc chi chít, ánh sáng từ ngọn nến làm chúng trở nên huyền ảo, mang lại một cảm giác bí ẩn bao trùm.
Ánh mắt của Hứa Thanh dừng lại một chút ở bệ thờ, sau đó lướt qua khắp bốn bức tường, chăm chú quan sát.
Nội tâm của hắn dâng lên sự chấn động mạnh mẽ.
Trên các bức bích họa, Hứa Thanh thấy được một phần lịch sử của Nhân tộc!
Trong một bức, hắn nhìn thấy cảnh Huyền Chiến Nhân Hoàng đăng cơ.
Hình ảnh này được khắc họa rõ nét, từng chi tiết đều biểu hiện sự uy nghiêm và long trọng, làm cho người xem có cảm giác hùng vĩ và trọng đại.
Sau một lúc lâu ngắm nhìn, Hứa Thanh tiếp tục di chuyển ánh mắt, nhìn sang một bức bích họa khác, nơi mô tả một vị Nhân Hoàng mà hắn chưa từng biết tên.
Bên cạnh bức vẽ, có dòng chữ ghi lại: Đạo Thế.
Hứa Thanh cẩn thận xem xét, tiếp tục bước đi, nhìn đến bức bích họa phía trước, nơi khắc họa hình ảnh của Kính Vân Nhân Hoàng.
Hắn dừng lại một chút trước hình ảnh này, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Tử Thanh Thái Tử, bởi Kính Vân Nhân Hoàng và Tử Thanh đều là những người cùng thời đại.
Đây cũng là thời kỳ thịnh vượng của Nhân tộc.
Hứa Thanh tiếp tục bước đi, thấy được Thánh Thiên Nhân Hoàng và vị Nhân Hoàng Đông Thắng, người đã đánh mất nửa giang sơn của Nhân tộc.
Mỗi hình ảnh đăng cơ của các vị Nhân Hoàng đều thể hiện mức độ uy nghi và quyền lực khác nhau.
Nhưng ấn tượng mạnh nhất chính là hình ảnh của Đông Thắng Nhân Hoàng, trong đó có thể thấy được các vị Thiên Vương và Chúa Tể, cảnh tượng thật sự hoành tráng, khí vận vô cùng mạnh mẽ.
Khi đó, nội tình của Nhân tộc vô cùng hùng mạnh, Cổ Hoàng vẫn còn uy lực.
Nhìn lại hình ảnh Huyền Chiến đăng cơ, sự suy yếu của Nhân tộc hiện ra rõ ràng, như thể lịch sử đang hóa thành dòng sông chảy qua trước mắt Hứa Thanh, chiếu ra ánh sáng của Nhân tộc sau khi Huyền U Cổ Hoàng rời đi.
“Huyền U Cổ Hoàng trước Đông Thắng Nhân Hoàng ở đâu…” Hứa Thanh suy nghĩ, rồi tiếp tục bước đi dọc theo vách tường của miếu thờ.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một hình ảnh vượt qua tất cả các đời Nhân Hoàng sau này: Huyền U Cổ Hoàng đăng cơ.
Hình ảnh Cổ Hoàng tinh tỏa sáng rực rỡ, điềm lành xuất hiện khắp nơi, thiên địa biến sắc.
Chín mươi chín vị Viễn Cổ Thiên Đạo hiện thân, cúi đầu trước Hoàng Cung.
Trên đỉnh Hoàng Cung rộng lớn, một người đứng đó, vượt qua cả Thiên uy.
Dưới chân người ấy, tất cả các tộc quần trên Vọng Cổ đại lục, vô số vị hoàng đều cúi đầu cúng bái, biểu hiện sự tôn kính tuyệt đối.
Một người, trấn áp cả Vọng Cổ.
Một người, quét ngang thiên địa.
“Huyền U Cổ Hoàng!”
Hứa Thanh ngắm nhìn hình ảnh này rất lâu mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, hắn tiếp tục bước về phía trước, mong muốn tìm hiểu về các đời Nhân Hoàng trước Huyền U.
Trước Huyền U, Nhân tộc cũng có những vị hoàng khác, mỗi người có thời gian trị vì khác nhau, có người tồn tại ngắn ngủi, có người lâu dài, khí thế không kém phần hùng mạnh.
Đi qua ba mươi mốt đời Nhân Hoàng, Hứa Thanh cuối cùng thấy một hình ảnh có nghi thức đăng cơ long trọng giống như Huyền U Cổ Hoàng.
Người đó cũng là một Cổ Hoàng.
Tên người này là Trích Tiên, và đặc biệt hơn, đó là một Nữ hoàng.
Vẻ đẹp tuyệt thế, uy nghi trấn áp vạn chúng, như thể đôi cánh cầu vồng phủ kín bầu trời.
Hứa Thanh cảm thấy nội tâm mình dậy sóng.
Đây là một phần lịch sử mà trước đây hắn chưa từng biết đến.
Hắn chăm chú quan sát, đến nửa ngày mới rời đi, tiếp tục khám phá hơn năm mươi đời Nhân Hoàng tiếp theo…
Cuối cùng, Hứa Thanh nhìn thấy bức bích họa khắc họa Nhân tộc vị thứ nhất Cổ Hoàng.
Đó là một thiếu niên, đứng trước một cung điện cổ xưa.
Y không mặc hoàng bào mà chỉ là đạo bào.
Thiếu niên này không cúi đầu trước vạn tộc cúng bái, mà lại ngẩng đầu, như đang ngắm nhìn tinh không.
Vẻ mặt của y có chút phiền muộn, có chút phức tạp, và một chút tưởng niệm.
Bên cạnh bức họa có bốn chữ ghi lại: Thiên Tĩnh Cổ Hoàng.
“Thiên Tĩnh Cổ Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Nhân tộc, cũng là vị Cổ Hoàng đầu tiên.”
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói thanh nhã vang lên từ phía sau lưng Hứa Thanh.
Hứa Thanh lập tức quay đầu lại, nhìn về phía bệ thờ. Ở đó, trên bồ đoàn chính giữa, đã có một bóng dáng nữ tử ngồi xoay lưng về phía hắn.
Nàng mặc áo tơ trắng, tóc dài đen óng, ánh nến chiếu rọi, tạo nên một cảnh tượng như một bức tranh cổ xưa phai màu hiện ra trước mắt Hứa Thanh.
Người này tựa như tồn tại trong dòng thời gian, vừa là hiện thực, vừa là quá khứ, khiến người ta khó phân biệt giữa Cổ và Kim.
Khí tức của nàng vừa giống Thần lại không phải Thần, vừa giống tu sĩ lại không phải tu sĩ.
“Tiên nhân…”
Trong cơ thể Hứa Thanh, ngón tay Thần Linh đã ngủ say từ lâu bỗng truyền ra tiếng run rẩy.
“Ta chỉ ngủ một giấc, tại sao ngươi lại dẫn ta đến gặp tiên…”
Ngón tay Thần Linh run lên, dường như có ý muốn nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ say để tránh sợ hãi.
Hứa Thanh không để ý đến Thần Linh ngón tay vừa tỉnh giấc, ánh mắt của hắn tập trung vào bóng dáng màu trắng trước mặt.
Ngôi miếu cổ, bóng người áo trắng, và ngọn u hỏa lấp lánh.
Bên cạnh nàng, con hồ điệp lại xuất hiện từ hư không, bay lượn xung quanh, cuối cùng đậu lên vai nữ tử.
Trên cánh của nó, những đồ đằng như đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh.
“Hứa Thanh, đây là sư tôn của ta, cũng là Cung chủ của Hạ Tiên Cung.”
Hứa Thanh nghiêm trang cúi đầu.
“Bái kiến Cung chủ.”
Không gian miếu thờ vẫn yên tĩnh, chỉ một lúc sau, giọng nói mềm mại của nữ tử vang lên, nhẹ nhàng như tiếng ngọc rơi trên bàn đá xanh, mang theo sự linh hoạt và kỳ ảo, quanh quẩn trong miếu thờ, dư âm mãi không tan.
“Trên người ngươi… có khí tức của Hạ Tiên Cung.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi