Khương Thanh Tố ở lại kinh thành hai ngày, mỗi ngày đều ghé Thi Thư Trà Lâu thưởng trà. Mỗi lần nàng đến, luôn ngẫu nhiên gặp Lục Hinh. Ban đầu, Lục Hinh chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, nhưng một ngày gặp nhau đến ba bốn lượt, nàng liền chủ động lại bắt chuyện cùng Khương Thanh Tố.
Lục Hinh là một nữ tử có kiến văn rộng rãi, chẳng những tinh thông học vấn mà còn thấu hiểu thực tiễn. Nàng cùng Khương Thanh Tố luận bàn về những chủ đề học thuật mà Khương Thanh Tố từng nêu trên triều khi còn sống. Lục Hinh chẳng giống kẻ khác xem đó như giấy trắng mực đen suông, trái lại, còn có thể nối tiếp những điều mà Khương Thanh Tố chưa kịp thực hiện.
Vài lần gặp mặt, Khương Thanh Tố càng thêm yêu mến nữ tử này. Trừ hình dung dung nhan, Lục Hinh quả thực rất giống bản thân nàng một thuở.
“Những lời Bạch phu nhân nói khiến tiểu nữ thật sự sáng tỏ tâm trí. Không biết gia đình phu nhân vốn xuất thân thế nào?” Lục Hinh hít sâu một hơi, hướng về Khương Thanh Tố thi lễ. Chỉ cần nhìn khí chất cũng nhận ra đôi phu phụ này không phải người thường. Qua vài lần đối thoại, nàng càng thêm khâm phục kiến thức sâu rộng của đối phương, nhịn không được bèn hỏi han.
Khương Thanh Tố chống một tay dưới cằm, tựa mình vào tường, dáng ngồi lười nhác thoải mái, tay cầm chén trà, nhưng nhìn vào lại như đang nhấm nháp chén rượu.
Nàng khẽ cười nói: “Ta từng đọc sách vài năm, sau đó gả cho phu quân. Chàng làm thương nhân, đi khắp đại giang nam bắc, kiến thức rộng rãi nên hiểu biết nhiều. Nào dám sánh với tiểu thư học cao hiểu rộng, không phải xuất thân thư hương hay danh môn vọng tộc gì đâu.”
“Lời nói dễ, hành thì khó. Ta tự cho mình đã đọc hết thi thư, vậy mà mỗi lần gặp phu nhân đều được nghe nhiều điều chưa từng biết tới, càng chưa từng nghĩ tới. Nói về học thức, phu nhân quả là cao nhân, có thể xưng là lương sư!” Lục Hinh vừa nói, mắt liền sáng rực: “Hay là ta bái phu nhân làm thầy?”
Khương Thanh Tố thoáng dừng lại, trong ánh mắt Lục Hinh, nàng thấy rõ một tia minh mẫn lanh lợi. Nàng không phủ nhận Lục Hinh là người có tài. Nếu là trước kia, chẳng cần Lục Hinh mở lời, nàng đã chủ động dẫn đường cho người như vậy. Nhưng nay, nàng là Bạch Vô Thường của địa phủ, giả dạng trà khách nơi đây chẳng qua để nghe ngóng chút tin tức triều đình, sao có thể để bản thân dính líu quá sâu.
Nàng liền lắc đầu: “Xưng thầy thì ta không dám nhận. Nhưng tạm thời ta sẽ không rời đi, nếu cô nương cảm thấy lời ta có chút thú vị, thì mỗi ngày ta sẽ cố gắng đến đây cùng cô trò chuyện một lát.”
…
…
Lục Hinh hơi thất vọng, song lại thấy bản thân vừa rồi có chút đường đột, bèn mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi.
Đúng lúc này, dưới lầu Thi Thư Trà Lâu, một đoàn người đứng thành hàng ngay ngắn, có vẻ là gia đinh nhà quyền quý. Người đứng vững xong, từ xa có một cỗ kiệu màu lam sẫm từ từ đến gần, dừng lại trước cổng phía Đông của trà lâu. Khương Thanh Tố liếc nhìn cờ nhỏ trên kiệu, là người nhà họ Hứa.
Nàng hơi cau mày, cứ ngỡ sẽ là Hứa Hoài — chính là người nàng từng gặp lúc mua bánh nướng hai hôm trước — không ngờ lại bước ra một nam tử trẻ tuổi, độ hai mươi mấy, khoác áo choàng, tóc dài búi cao, phong thần tuấn tú, khí độ bất phàm.
“Là Hứa đại nhân…” Lục Hinh cũng nhìn qua cửa sổ thấy được, sau một tiếng thở than, mặt liền ửng đỏ. Khương Thanh Tố thấy thế, khẽ nhướng mày: “Hứa đại nhân này là ai?”
“Phu nhân không biết ư?” Lục Hinh sửng sốt, mỉm cười: “Phu nhân cùng Bạch tiên sinh ngao du tứ phương, chưa từng lâu ngày ở kinh thành, dĩ nhiên không rõ… Vị Hứa đại nhân ấy là con trai đương kim Thượng thư bộ Hộ Hứa Hoài, tên là Hứa Văn Nhược, hiện là Đại lý tự khanh, cũng là tâm phúc của hoàng thượng.”
“Hứa Văn Nhược… Đại lý tự khanh.” Khương Thanh Tố thầm lặp lại. Năm xưa án của nàng vẫn bị dồn ép trong Đại lý tự, nếu có thể kết giao cùng Hứa Văn Nhược, e rằng sẽ là một đột phá quan trọng.
Hứa Văn Nhược đã bước vào trà lâu, Khương Thanh Tố liếc nhìn thấy ánh mắt Lục Hinh còn vương chút không nỡ, liền nở nụ cười: “Lục cô nương thích vị Hứa đại nhân ấy.”
Lời nói chẳng phải câu hỏi, mà là đâm trúng tim đen. Lục Hinh sửng sốt, lại chẳng phủ nhận ngay. Nàng vốn tính thẳng thắn, liền đáp lời: “Lúc ta thi hương từng gặp qua một lần. Hứa đại nhân trẻ tuổi tài cao, lại cương trực không a dua, có phong thái sấm sét mà không kiêu ngạo, ta thực lòng khâm phục.”
Khương Thanh Tố mỉm cười sâu hơn. Tai nàng được Đơn Tà thi pháp, có thể nghe được lời trò chuyện dưới lầu của Hứa Văn Nhược, nghe xong nàng lộ vẻ bất ngờ, liếc sang Lục Hinh đang nhẹ nhấp trà, có chút thẹn thùng vì lời nói vừa rồi.
Khương Thanh Tố đặt chén trà xuống nói: “Thất lễ một lát.”
Lục Hinh tưởng nàng muốn ra ngoài một chút, liền gật đầu mỉm cười. Khương Thanh Tố vừa tới góc cầu thang gỗ xuống lầu liền ẩn thân, thấy Hứa Văn Nhược đã hỏi được điều mình cần, đang hướng lên lầu, nàng lập tức xoay người đi trước một bước, liếc nhìn Lục Hinh vẫn ngồi bên cửa sổ đầy tâm tư thiếu nữ, lòng nàng trầm xuống.
Nàng bước nhanh hơn, lập tức nhập vai.
Vừa rồi dưới lầu, Hứa Văn Nhược đến tìm Lục Hinh. Không rõ tại sao vị đại lý tự khanh trong lời kể của Lục Hinh lại biết thân phận của nàng ấy, nhưng một khi hắn chủ động đến, Khương Thanh Tố nhất định phải chớp lấy cơ hội này, tiếp cận tất cả những gì liên quan đến Đại lý tự.
Hứa Văn Nhược không dẫn theo đầy tớ, chỉ có hai thị vệ. Thị vệ dừng chân tại bậc thang tầng hai, còn Hứa Văn Nhược tự mình nhìn quanh, thấy bên cửa sổ chỉ có một nữ tử, liền bước tới, đứng bên cạnh nàng mới mở lời: “Lục cô nương.”
Khương Thanh Tố ngoảnh lại nhìn, đúng lúc gió lùa qua, mái tóc bên thái dương tung nhẹ, nàng khẽ đưa tay vén gọn sau tai, hơi sững người rồi đứng lên hành lễ: “Hứa đại nhân.”
“Cô nương nhận ra ta?” Hứa Văn Nhược có chút bất ngờ.
Khương Thanh Tố mím môi đáp: “Hôm mới đến kinh thành trọ ở trà lâu này từng trông thấy ngài một lần.”
“Còn hai tháng nữa là đến kỳ hội thí, trước đó các cử nhân đều tạm trú tại đây. Ta vì thay hoàng thượng phân ưu, thỉnh thoảng đến thăm các nhân tài tương lai của quốc gia.” Hứa Văn Nhược nói chuyện không nhanh không chậm, giọng trầm ấm dễ nghe. Khương Thanh Tố thầm nghĩ nếu thật sự kết giao được với hắn, cũng xem như giúp Lục Hinh một tay.
“Hứa đại nhân… tới tìm ta sao?” nàng hỏi.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Hứa Văn Nhược gật đầu: “Đúng vậy. Mấy hôm trước ta đi ngang qua đây, thấy Lục cô nương lấy thân nữ tử yếu mềm mà biện luận cùng bốn vị cử nhân, khí phách phi thường, nên muốn gặp mặt.”
Khương Thanh Tố hơi cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, môi vẫn nở nụ cười: “Khiến đại nhân chê cười rồi.”
“Sau đó ta vào cung, kể lại lời của Lục cô nương với hoàng thượng, hoàng thượng đối với cô nương rất có hứng thú.” Hứa Văn Nhược vừa dứt lời, Khương Thanh Tố lập tức sững sờ.
Triệu Doãn lại hứng thú với Lục Hinh? Xét về tuổi tác, Triệu Doãn giờ đã quá năm mươi, còn Lục Hinh xinh đẹp lanh lợi, dẫu có được thu nạp vào cung thì… hắn còn có thể làm được gì?
Thấy Lục Hinh ngẩn người tại chỗ, Hứa Văn Nhược mỉm cười, khẽ nói: “Là ta nói chưa rõ, khiến cô hiểu lầm. Hoàng thượng đối với cô nương có hứng thú, không phải như cô nghĩ, mà là có ý định khảo nghiệm. Nếu cô nương vượt qua kỳ thi, có thể được ban một chức quan, phò tá triều đình.”
Khương Thanh Tố nghe vậy mới thở phào, thì ra là bản thân nghĩ sai rồi, liền quay lại hành lễ với Hứa Văn Nhược: “Là Lục Hinh mạo muội, xin thứ lỗi.”
“Cũng không thể trách cô. Cô là nữ tử, lời ta lại chưa rõ ràng, hiểu lầm cũng là lẽ thường.” Hứa Văn Nhược tiếp lời: “Hiện nay triều đình toàn là các lão thần, mà những người ấy lại hay ỷ vào tuổi tác để lên mặt. Hoàng thượng không hài lòng, vì thế giao việc tuyển chọn hiền tài, bổ sung nhân lực cho ta đảm nhiệm. Ta tìm đến cô nương cũng là vì việc này.”
Khương Thanh Tố chỉ hơi cúi người, không đáp, chờ Hứa Văn Nhược nói tiếp.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau hắn đã hỏi: “Cô nương thấy thế nào về gian thần phản quốc Khương Thanh Tố?”
“Việc này…” Khương Thanh Tố thoáng ngập ngừng, trong lòng đã đoán được đôi phần dụng ý của đối phương, liền ngẩng đầu nhìn sang. Hứa Văn Nhược thấy nàng như do dự, tưởng nàng sợ hãi, nhưng ánh mắt ấy, nàng đã nhìn thấu phần nào tâm tư trong lòng hắn.
“Cứ nói thẳng, trong lòng cô nương nghĩ thế nào, cứ nói ra.” Hứa Văn Nhược dịu giọng.
Khương Thanh Tố thu tay lại, đứng thẳng người, ánh mắt thẳng thắn đối diện: “Cố tướng Khương đại nhân là một vị hiền thần. Khi còn sống, bà vì dân vì nước, vì triều đình mà chọn nhân tài, còn xây dựng Thi Thư Trà Lâu để thiên hạ văn nhân có nơi luận bàn thi thư, quả là một nữ tử kỳ tài đương thế.”
“Nhưng bà ta phản quốc.” Ngón tay Hứa Văn Nhược gõ đều lên mặt bàn.
Khương Thanh Tố đáp: “Điều đó chưa chắc.”
“Bằng chứng đã rõ ràng, bà ta đã bị xử trảm, sao lại nói chưa chắc?” Hứa Văn Nhược hỏi.
Khương Thanh Tố hít sâu một hơi, đáp: “Người đã chết, là chết không đối chứng. Bà ấy chỉ là một nữ tử, đã làm đến chức Tể tướng, lúc bị cáo phản quốc cũng là lúc được Thánh Thượng sủng ái nhất. Xin mạo phạm nói một câu, khi đó bà ấy đã là kẻ chỉ dưới một người, trên vạn người, địch quốc có thể cho bà ta lợi ích gì hơn thế? Động cơ đã chẳng vững, dẫu có chứng cứ đưa ra, cũng khó tránh khỏi khiến người nghi ngờ.”
“Quả là lời nói không biết sợ chết.” Hứa Văn Nhược dừng tay, bỗng nhiên đứng dậy. Hắn cao hơn Lục Hinh rất nhiều, vài bước đã áp sát. Khương Thanh Tố buộc phải lùi lại, nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.
Hứa Văn Nhược hơi nheo mắt hỏi: “Cô nương có nguyện đến Đại Lý Tự làm việc?”
Khương Thanh Tố sững người, dường như hiểu được điều gì, lập tức hành lễ: “Đa tạ Hứa đại nhân đề bạt.”
“Chức vụ ta cho không tính, phải là hoàng thượng ban mới là thật. Nhưng ta tán thưởng dũng khí của cô nương. Dẫu là nam tử, chưa chắc đã có thể nói ra lời ấy. Hy vọng cô không chỉ dám nói, mà còn dám làm.” Nói đoạn, hắn rút trong tay áo ra một vật, đưa tới.
Khương Thanh Tố cúi đầu nhìn, chính là bài tín ra vào Đại Lý Tự. Tay nàng khẽ run, vẫn nhận lấy, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.
Thế gian lại có chuyện trùng hợp đến thế, đúng lúc nàng muốn minh oan, cơ hội liền xuất hiện trước mặt. Nói gì thì nói, nàng với Triệu Doãn trong một vài phương diện đúng là rất hiểu nhau. Nhưng… hắn làm vua mấy chục năm, tâm cơ đã càng sâu, càng hiểm.
Hứa Văn Nhược rời đi. Khương Thanh Tố cất bài tín đi, cũng không định giao lại cho Lục Hinh. Chuyện lần này, cứ để Lục Hinh chẳng hay biết thì hơn. Nếu để nàng biết bị nhập hồn, còn vô tình chuốc lấy chuyện rắc rối thế này, biết đâu lại quay lưng, cho rằng Khương tướng chính là yêu nữ phản quốc thật sự.
Đợi đến khi người dưới lầu cũng tan hết, Khương Thanh Tố mới rời khỏi thân thể Lục Hinh. Trong ngực nàng là khối ngọc bội, nhìn Lục Hinh vì bị mượn xác nhập hồn mà gục đầu ngủ gật bên bàn, nàng bước lại, khom người khẽ lay nàng tỉnh: “Tỉnh dậy đi.”
Lục Hinh từ từ mở mắt, nhìn thấy Khương Thanh Tố thì dụi nhẹ mi tâm, lẩm bẩm: “Sao ta lại ngủ quên thế này…”
“Chắc ta đi hơi lâu. Đã mệt rồi thì về nghỉ đi thôi, giờ cũng không còn sớm. Ta cũng phải về khách điếm, kẻo phu quân ta lại lo lắng.” Khương Thanh Tố vừa nói, vừa chắp tay sau lưng, nhìn Lục Hinh còn ngái ngủ mà khẽ thở dài, chào từ biệt, rồi rời khỏi Thi Thư Trà Lâu.
Lúc nàng ra khỏi trà lâu, đúng lúc một cơn gió lạnh thổi tới. Nàng kéo mũ choàng lên đầu, lớp lông tuyết hồ trắng che kín nửa khuôn mặt. Vừa bước khỏi tửu lâu, nàng thở ra một hơi trắng xoá, lòng thầm nghĩ: ngày mai là Nguyên Sóc, có thể dẫn Đơn Tà đi ăn bánh chẻo rồi.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện hay lắm ạaaa, cảm ơn rừngg