Trần Thừa tướng tuy là văn thần, nhưng cũng đã từng chứng kiến cảnh quân đội diễn võ, nên ung dung đàm tiếu, thần thái hết sức bình tĩnh.
Đổng Thượng thư cùng các đồng liêu thì bị khí thế sát phạt của võ tướng làm cho kinh ngạc.
“Diễn võ hôm nay, chẳng lẽ sẽ không tránh được đổ máu?”
Đổng Thượng thư thấp giọng hỏi Dương Thượng thư bên cạnh.
Đổng Thượng thư luôn ra sức thúc đẩy cải cách khoa cử, nên không được lòng nhiều người trên triều.
Chỉ có Dương Thượng thư là bằng lòng để ý đến ông: “Đã động đao động thương, tất nhiên phải thật giả phân minh.
Bị thương nhẹ là chuyện thường, thấy máu cũng không phải chuyện lạ.”
“Ngài không thấy Tôn thái y dẫn theo một nhóm nữ y quan đứng bên cạnh sao?
Chính là chuẩn bị sẵn sàng để chữa trị cho binh lính bị thương đấy.”
Đổng Thượng thư liếc mắt nhìn Tôn Trạch Lan, vị thái y thần sắc trầm ổn, không khỏi nhỏ giọng tán gẫu: “Phải rồi, nghe nói Tôn thái y và Tần Thị vệ là một đôi, nhưng sao đến giờ họ vẫn chưa thành thân nhỉ?”
Các quan viên cao cấp trong triều khi bàn tán riêng tư chẳng khác nào mấy mụ bà hàng chợ.
Dương Thượng thư mỉm cười, khẽ nói: “Ta nghe Dương Chính kể, Tần Thị vệ từ nhỏ đã ngưỡng mộ Tôn thái y.
Tôn thái y vẫn luôn chưa xuất giá, Tần Thị vệ cũng vì thế mà chờ đợi đến tận bây giờ.
Tính ra cũng đã quấn quýt hơn mười năm rồi.
Tôn thái y sang năm sẽ hai mươi sáu, chắc hẳn không còn lâu nữa đâu.”
“Tần Thị vệ là con trai duy nhất của Tần tướng quân, lại được Hoàng thượng tín nhiệm, hiện giờ đã là võ tướng chính thất phẩm.
Cùng Tôn thái y cũng xem như môn đăng hộ đối.”
“Suỵt, đừng nói nữa.
Diễn võ bắt đầu rồi, nhìn bên kia kìa!”
Đổng Thượng thư ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về phía xa.
Khán đài cao sáu thước, độ cao thì đủ nhưng cách chiến trường khá xa.
Dù thị lực tốt cũng không thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn qua loa và lắng nghe tiếng reo hò vang dội.
Binh sĩ trong quân doanh vốn là những người thô kệch.
Ban đầu, bọn họ còn kiêng nể sự hiện diện của Hoàng thượng và các đại thần, không dám tùy tiện chửi bới.
Nhưng chẳng bao lâu, trận đấu càng thêm kịch liệt, họ liền quên hết mọi lễ nghi.
Vừa ra tay vừa chửi rủa đối thủ, thậm chí nước bọt tung bay cũng không phải chuyện hiếm.
Mấy vị đại tướng quân tỏ ra không mấy thoải mái, trong lòng thầm mắng binh sĩ không biết kiềm chế, lại len lén quan sát sắc mặt của Nữ đế bệ hạ.
Giang Thiệu Hoa chỉ khẽ mỉm cười: “Trẫm từ nhỏ đã thường xuyên lui tới quân doanh.
Khi còn ở Nam Dương quận, mỗi lần vào quân doanh đều ở lại một, hai tháng.
Bộ dáng binh sĩ lúc tỷ võ, trẫm quá quen thuộc.
Chư vị tướng quân không cần phải bận tâm.”
Các vị tướng quân chỉ có thể cười gượng.
Giang Thiệu Hoa bỗng đứng dậy: “Ngồi đây nhìn không rõ, trẫm qua đó xem.”
Đám đại thần giật mình, nhất tề khuyên can.
Ngay cả Tả đại tướng quân cũng nhíu mày: “Diễn võ trường đao kiếm vung vãi, mũi tên vô tình.
Nếu chẳng may Hoàng thượng bị thương thì biết làm sao.
Hơn nữa, Hoàng thượng đến gần, binh sĩ kích động, e rằng sẽ gây ra rắc rối.”
Đặc biệt, nơi đây là Anh Vệ doanh, nếu Hoàng thượng có chút sơ suất, Tả đại tướng quân sẽ phải gánh trách nhiệm lớn nhất.
Vì vậy, ông cực lực phản đối.
Giang Thiệu Hoa cũng không cố chấp, thấy mọi người kiên quyết, đành ngồi lại.
Nửa ngày trôi qua, trận diễn võ đầu tiên kết thúc.
Một võ tướng phụ trách chấm điểm bước nhanh tới bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trận đầu diễn võ hôm nay đã xong.
Đứng đầu trong phần thi cử tạ đều là thân binh của Nam Dương thân vệ doanh.”
“Phần thi bắn cung cũng vậy, đứng đầu đều là người của Nam Dương thân vệ doanh.”
Lời vừa dứt, không khí trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt mọi người hoặc nhìn Tả đại tướng quân, hoặc nhìn Bao đại tướng quân, Tư Mã tướng quân, Tống tướng quân.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Tất nhiên, nhiều người hơn lại đang nhìn ba vị thống lĩnh của Nam Dương thân vệ doanh.
Tần Chiến là người chưa bao giờ khiêm tốn, cười rạng rỡ: “Đám nhóc cũng không tệ.
Nào, mang danh sách lên đây, ta xem thử ai làm nên chuyện để còn ban thưởng.”
Mạnh Đại Sơn cũng ghé qua xem danh sách, đọc xong liền bật cười: “Ba người đứng đầu cử tạ đều là binh lính của nhất doanh.
Còn ba người giỏi bắn cung nhất lại thuộc về nhị doanh của chúng ta.”
“Lưu huynh, tam doanh của các ngươi còn chưa xuất đầu lộ diện!”
Lưu Hằng Xương chỉ cười nhạt: “Không vội, đợi tới phần diễn luyện kỵ binh rồi xem tam doanh của ta thể hiện.”
Tần Chiến và Mạnh Đại Sơn đồng loạt cười vang.
Còn Tả đại tướng quân cùng các tướng lĩnh khác thì chẳng cách nào cười nổi, ai nấy mặt mày xám xịt, khó coi vô cùng.
Đặc biệt là Tả đại tướng quân, lửa giận bừng bừng như muốn phá tan đỉnh đầu.
Người của Nam Dương thân vệ doanh một lần nữa trở thành tâm điểm, còn quân đội kinh thành lại bị đè bẹp hoàn toàn, mất mặt ngay trước mặt Hoàng thượng, Thừa tướng và các Thượng thư.
Thể diện của các vị chủ soái gần như không còn chỗ che giấu.
Giang Thiệu Hoa liếc qua các vị tướng quân sắc mặt khó coi, mỉm cười trấn an: “Diễn võ kéo dài năm ngày, mới chỉ là ngày đầu tiên.
Mọi người chớ nên nóng vội, sau khi về quân trướng cũng đừng vì thế mà đá bàn mắng người.”
“Làm sao mà không gấp cho được?”
Theo lời đồn đại từ những tin tức nhỏ nhặt, thì cơn giận của Tả Đại tướng quân là lớn nhất.
Các võ tướng phụ trách diễn võ đều bị ông mắng đến mức chẳng khác gì chó bị dội nước sôi.
Bao Đại tướng quân, Tư Mã tướng quân, và Tống tướng quân cũng không vừa, cả bọn đều đập bàn mắng người trong quân trướng.
Giang Thiệu Hoa nghe Lục Chân, Lục Xá nhân báo về những tin tức ấy mà giải khuây, nở nụ cười dịu dàng.
Nàng đã hao tâm tổn sức triệu tập thân vệ doanh về kinh thành, chính là để lấy sức mạnh hùng hậu của họ trấn áp đám kiêu binh hung tướng nơi đây.
Phải cho bọn họ thấy, đâu mới là tinh binh thực sự của Đại Lương, và thế nào là “ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người.”
Đặc biệt là Tả Đại tướng quân, kẻ luôn tự phụ kiêu ngạo.
Muốn thuần phục ông ta, chỉ có cách thật sự chế ngự được ông.
Năm ngày liên tiếp.
Tâm trạng của Tả Đại tướng quân càng ngày càng tệ.
Ngày đầu thua, ông còn có thể tự an ủi rằng thân thủ đơn binh của thân vệ doanh mạnh hơn.
Dù sao họ trước đây vốn là thân vệ của Quận chúa.
Ngày thứ hai thua, ông có thể nói rằng thân vệ doanh Nam Dương đều là kỵ binh, kỵ xạ xuất sắc cũng là lẽ thường.
Nhưng đến ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng thua trong các cuộc tỉ thí diễn võ, thì còn gì để nói?
Đáng hận hơn nữa là trong buổi diễn luyện trận pháp với hàng trăm quân, vốn là sở trường của doanh binh Anh Vệ, trận pháp luôn nghiền ép Thần Vũ doanh và Dũng Uy doanh của Ngự Lâm quân một cách dễ dàng.
Thế nhưng, ai ngờ trận pháp bất bại đó lại bị đánh bại dưới trận pháp của thân vệ doanh Nam Dương.
Doanh binh Anh Vệ tập hợp nhanh, nhưng thân vệ doanh Nam Dương còn nhanh hơn.
Doanh binh Anh Vệ binh cường mã tráng, nhưng thân vệ doanh Nam Dương còn mạnh hơn, ngựa cao lớn hơn, hành động như gió lốc, đổi trận càng mau.
Hơn nữa, họ còn có vô số chiêu độc chuyên đối phó kỵ binh, bất ngờ tung ra khiến đối phương không kịp phòng bị.
Trước đó, doanh binh Anh Vệ đánh bại Thần Vũ doanh và Dũng Uy doanh của Ngự Lâm quân, ngạo nghễ vô cùng.
Ai dè chỉ vừa quay đầu đã bị thân vệ doanh Nam Dương ép xuống đất không thương tiếc.
Trong lần đối chiến trận pháp, đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của doanh binh Anh Vệ, chọn lọc kỹ càng, cũng chỉ trụ được chưa đầy nửa canh giờ đã tan tác.
Tả Đại tướng quân đen mặt rời khỏi diễn võ trường, đến cả lễ nghĩa chào hỏi mọi người cũng không màng, cũng không thèm cáo lui với Nữ đế bệ hạ.
Giang Thiệu Hoa vô cùng độ lượng, mỉm cười nói với các quần thần:
“Diễn luyện trận pháp, thân vệ doanh Nam Dương đoạt giải nhất, doanh binh Anh Vệ đứng thứ hai.
Tả Đại tướng quân trong lòng chắc hẳn không vui, nhất thời thất thố.
Mọi người chớ nên chấp nhặt với Tả Đại tướng quân.”
Tả Đại tướng quân mất mặt, chẳng lẽ Bao Đại tướng quân, Tư Mã tướng quân, Tống tướng quân không mất mặt sao?
Mặt mũi của bọn họ đã hoàn toàn bị ném xuống đất rồi!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.