“Tiểu A Thanh, ngươi thất thần làm gì vậy?
Vừa bước vào cấm khu, ta cảm nhận được ấn ký của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Cấm khu này hẳn là đã có người xác định và biến nó thành tài sản riêng.”
Đội trưởng cố gắng chịu đựng cơn ngứa và cảm giác sưng tấy trên cơ thể, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
“Ngươi nhanh lên a, ta nói với ngươi này, Tiểu A Thanh, cảm giác này rất thoải mái, càng mãnh liệt thì hiệu quả gia trì trên thân thể càng hoàn hảo.”
“Trong lần đại săn bắn đầu tiên của Viêm Nguyệt, ta đã chịu tổn thất nặng.
Ngươi có biết tại sao gọi là ‘trời sập’ không?
Đó là khi màn trời từ phạm vi mười vạn dặm xung quanh Thần Sơn sụp xuống, bất kể tu vi, tất cả đều bị áp chế.”
“Đó mới là bước đầu tiên.
Tiếp theo, trong cửa này sẽ xuất hiện các cơn đau dữ dội không thể nào diễn tả, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong.
Tóm lại, mọi phương thức đau đớn sẽ bủa vây cơ thể, khiến người ta khó mà tiến bước.”
“Lúc đó ta còn quá gầy yếu, cơ thể chưa chuẩn bị đủ, đau đến mức suýt ngất đi.
Nhưng ta thấy những kẻ mạnh mẽ, cơ thể cường tráng và các tu sĩ khổng lồ, họ có ưu thế lớn tại cửa này.”
“Vì thế, sau đó ta bắt đầu suy nghĩ về các phương pháp.
Cuối cùng, năm đó, ta đã phát hiện ra cấm khu này.
Những con muỗi biến dị ở đây, nếu có thể kháng lại độc tố của chúng, thân thể có thể được gia trì trong thời gian ngắn.”
“Hơn nữa, nó sẽ dần làm mất cảm giác đau, rất thích hợp cho cửa đầu tiên.
Đáng tiếc là kiếp trước ta chết thảm, không có cơ hội tiếp tục.”
“Tin ta đi, Tiểu A Thanh.”
Đội trưởng vừa nói, vừa vận chuyển tu vi, khiến những con muỗi bám trên người rơi xuống đất chết.
Rõ ràng là hắn đã hạ độc chúng.
Nhưng Đội trưởng vẫn chưa hài lòng với trạng thái hiện tại, liền tiếp tục thu hút thêm một bầy muỗi bay tới.
Nhìn thấy cảnh đó, Hứa Thanh nhớ lại những lời mà Hồ Ly bùn từng nói về đại săn bắn, so sánh với lời của Đội trưởng, Hứa Thanh cảm thấy… có lẽ Hồ Ly bùn đáng tin cậy hơn.
Hứa Thanh cảm giác Đội trưởng dường như đang chìm đắm quá sâu vào kinh nghiệm quá khứ, không nhận ra rằng quy tắc đã thay đổi.
Xét cho cùng, Nhân tộc và trung tâm Viêm Nguyệt cách nhau quá xa, thông tin khó mà truyền đạt đầy đủ.
Muốn biết sớm, trừ khi có tổ chức đặc biệt đi điều tra, bằng không sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Vì vậy, Hứa Thanh mở miệng định nói với Đội trưởng về những gì mình đã biết từ Hồ Ly bùn, nhưng ngay khi định nói ra, Đội trưởng bất ngờ ném một cái bình thuốc về phía Hứa Thanh.
“Tiểu A Thanh, đừng nói Đại sư huynh không thương ngươi.
Đây là quà của ta.
Nếu mở ra, ngươi sẽ thu hút muỗi giống như ta.”
“Hơn nữa, mùi thơm lạ lùng trong bình này là ta chuẩn bị riêng cho ngươi.
Bình của ta thu hút muỗi cái, còn ngươi sẽ thu hút muỗi đực, hắc hắc.”
Đội trưởng toàn thân sưng phồng, nhìn Hứa Thanh với ánh mắt tinh quái, nhưng mí mắt hắn cũng đã sưng lên, không thể mở ra được nữa…
Hứa Thanh nhìn bình thuốc, rồi nhìn Đội trưởng, sau đó cẩn thận cất kỹ bình thuốc.
Những lời định nói ra lại bị nuốt vào.
Hắn không có ý định nói cho Đội trưởng biết sự thật.
Thay vào đó, Hứa Thanh quay người tiến về phía huyết sắc cấm sơn.
Dưới chân núi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, hít sâu, rồi nâng tay phải, đặt lên ngọn núi đá.
Tu vi toàn thân bùng phát trong nháy mắt, tạo ra một luồng khí tức khủng bố bao phủ cả ngọn núi, khiến cấm sơn rung chuyển, vang lên những tiếng nổ mạnh mẽ.
Những con muỗi trên núi, từng con một hoảng sợ bay lên, đen kịt che kín bầu trời, khiến cấm khu vốn u ám lại càng thêm u tối.
Tiếng vo ve càng lúc càng lớn, khiến người nhìn cảm thấy kinh hoàng.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Đội trưởng.
Thấy Hứa Thanh không thu hút muỗi như mình, Đội trưởng không khỏi ngạc nhiên.
“Ồ, ngươi đang làm gì vậy?”
Hứa Thanh không đáp.
Lúc này, khi tu vi trong cơ thể vận chuyển, hai trăm Vạn Hồn Ti của hắn nhanh chóng sinh động, từng sợi từ trong thân thể bay ra.
Từ xa nhìn lại, những sợi Hồn Ti dường như nối liền bầu trời, dẫn đến vô số tia chớp Lôi Đình, cuối cùng biến thành một vòng xoáy, quấn quanh ngọn núi, tạo thành sức mạnh khủng khiếp.
Như một bàn tay khổng lồ từ hư không hiện ra, chộp lấy ngọn núi và kéo mạnh.
Mặt đất chấn động, cấm khu vang lên những tiếng nổ đinh tai, thân núi bắt đầu rung chuyển.
Đội trưởng muốn trợn mắt nhưng không thể, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc, thậm chí còn có chút hồ nghi.
Hắn vừa định mở miệng, thì tiếng nổ lớn hơn vang lên, như Thiên Lôi truyền ra từ thân núi.
Ngọn núi rung chuyển dữ dội, dưới sự khống chế của hai trăm Vạn Hồn Ti, mặt đất bắt đầu nứt toác.
Ngọn núi bị nâng lên bảy tấc!
Một chất lỏng giống như máu đen trào ra từ trong lòng núi, và nếu nhìn kỹ, có thể thấy giữa ngọn núi và mặt đất còn có vô số tơ máu đen.
Còn có cả một số xương cốt tồn tại.
Đây nào phải là ngọn núi, rõ ràng đó là một thân thể khổng lồ của cấm khu!
Phát hiện này khiến Hứa Thanh vô cùng kinh ngạc.
Còn về trọng lượng, ngọn núi này vượt xa những ngọn núi bên ngoài, khiến Hứa Thanh càng hiểu rõ hơn về cấm khu.
Ngoài ra, bản thân ngọn núi còn tỏa ra uy áp khủng khiếp, việc nhấc nó lên không hề dễ dàng.
Quan trọng hơn, ngọn núi này thuộc về cấm khu, như là một phần thân thể của nó.
Như thể người sống bị cắt thịt, việc lấy nó đi là vô cùng khó khăn.
Hiện tại, chỉ vừa mới nhấc lên một chút, cả cấm khu dường như đã sống dậy.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Từng ngọn cỏ, từng tảng đá, từng tia dị chất trong cấm khu, thậm chí cả thiên địa nơi đây, đều truyền ra sự bài xích dữ dội và đầy ác ý.
Bùn đất bốc lên, vô số sinh linh đã chết từ ngàn xưa trong cấm khu này bắt đầu leo ra từ lòng đất.
Với hung ý mãnh liệt, chúng lao thẳng về phía Hứa Thanh và Đội trưởng.
Cấm khu không muốn nhường nhịn!
Toàn bộ cấm khu như sinh ra ý thức của mình, tất cả tập trung vào Hứa Thanh.
Gió thổi mạnh hơn, mang theo những âm thanh lạ lùng, không rõ đó là tiếng gió hay là giọng nói vọng lại:
“Rời khỏi!”
“Lập tức rời khỏi!”
“Chết!”
Những âm thanh này khiến ánh mắt Hứa Thanh càng trở nên lạnh lẽo.
Uy áp, hắn có thể chịu đựng.
Sức nặng, hắn có thể dùng Hồn Ti để mang.
Dị chất, hắn có thể bỏ qua.
Còn ngọn núi này cùng cấm khu là nhất thể?…
“Nếu không muốn cho, vậy hãy cùng nhau cầm đi cho rồi.”
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh buốt.
Hắn thầm gọi Tiểu Ảnh, kẻ thường xuyên theo đuổi chơi đùa, và ra lệnh:
“Nuốt lấy cấm khu này!”
Tiểu Ảnh đã chờ đợi mệnh lệnh này từ lâu.
Nếu là trước kia, có lẽ nó sẽ không bận tâm.
Đói thì ăn thôi.
Nhưng từ khi gặp Hứa Thanh, nó đã bị sợ hãi khống chế đến mức cực độ, không dám trái lệnh dù chỉ chút ít.
Vì thế, dù thường chỉ dám đuổi bắt và tra tấn con mồi mà không dám nuốt chửng, nó lo lắng rằng sẽ bị trừng phạt nếu làm sai.
Ngay khi nhận được lệnh từ Hứa Thanh, Tiểu Ảnh đang tra tấn đám huyết vụ liền trở nên phấn khích, tâm trạng sôi sục, hóa thành một tảng lớn bóng đen dựng lên từ mặt đất, như một bức màn đen khổng lồ.
Trên bức màn đen đó có thể thấy rõ cấm khu hiện ra!
Bên trong cấm khu là một khu rừng rậm, và sâu trong khu rừng mọc lên một cây đại thụ che trời, toát ra ánh sáng quỷ dị.
Cây quỷ dị đó, trên các nhánh cây treo một chiếc quan tài màu đen đang đong đưa.
Đó chính là Ảnh Thụ, hình thái đầu tiên mà Ảnh Tử từng thể hiện.
Chiếc quan tài lơ lửng giữa trời, đong đưa như quả lắc khổng lồ, phát ra tiếng móng tay cào trên tấm gỗ và những tiếng lẩm bẩm quanh quẩn khắp nơi.
Phía dưới, tất cả ánh mắt trên bức màn đồng loạt mở ra.
Không chỉ đến từ đại thụ đó, mà bên trong bức màn đen của cấm khu, vô số ánh mắt đỏ ngầu đều mở to, lộ ra sự tham lam.
Một vết nứt khổng lồ xé rách bức màn, truyền ra hơi thở mục nát.
Tiếng thê lương kêu rên đột nhiên vang vọng khắp cấm khu, toàn bộ cấm khu rung chuyển mãnh liệt, âm thanh gặm nhấm đáng sợ làm người ta sởn gai ốc.
Tất cả mọi thứ đều bị nuốt chửng.
Khi Ảnh Tử bắt đầu lan tràn, cấm khu càng bị bao trùm.
Dưới sự bao phủ của nó, không chỉ cỏ cây và hung thú, mà ngay cả những kẻ đã chết từ lâu cũng bắt đầu xuất hiện sự sống mờ mịt.
Màu sắc của bùn đất dưới chân nhanh chóng chuyển sang màu xám, không có dấu hiệu của sự sống cũng chẳng toát ra hơi thở tử vong, giống như nền tảng của một thế giới bị nuốt chửng.
Toàn bộ cấm khu bùng nổ, gió thét gào dữ dội hơn, vang lên những tiếng rít đau đớn, như lời than khóc truyền khắp nơi.
Cảnh tượng này khiến Đội trưởng không khỏi chấn kinh.
“Cái gì thế này…?”
“Tiểu A Thanh, chúng ta chỉ cần bị muỗi cắn vài phát là đủ rồi, ngươi… sao lại muốn nuốt trọn cả cấm khu thế này?”
Hứa Thanh không trả lời.
Khi cảm nhận được Tiểu Ảnh đã bắt đầu lan tràn và cắn nuốt cấm khu, hắn ấn mạnh tay lên ngọn núi đá.
Ngay lập tức, núi lại rung chuyển dữ dội, từ từ nhấc lên thêm bảy tấc.
Bốn phía vây quanh bởi Hồn Ti, lực kéo càng lúc càng lớn, hình thành một luồng dao động khổng lồ, quét sạch bọn thi hài lao tới, đẩy chúng ra ngoài vài trăm trượng và nghiền nát hoàn toàn.
Cấm khu đang bị luyện hóa, cấm sơn đang bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Đúng lúc này, Tiểu Ảnh truyền đến một luồng cảnh báo cho Hứa Thanh.
Cùng lúc đó, trong mắt Đội trưởng lóe lên ánh sáng màu lam, hắn quay người nhìn về phía sau.
Từ phía sau họ, một đạo cầu vồng đang lao tới từ bên kia cấm khu.
Bá đạo khí tức, dao động của Quy Hư nhất giai, hóa thành ngàn vạn sao băng ảo ảnh, bay quanh cầu vồng như Lưu Tinh Hỏa Vũ.
Giữa đạo cầu vồng đó là một thân ảnh cao lớn.
Thân ảnh đó có hình dáng tương tự Nhân tộc, nhưng rõ ràng khôi ngô hơn nhiều, cao gần hai trượng, như một người khổng lồ.
Mái tóc dài màu vàng kim tung bay trong gió, tỏa ra vẻ uy nghiêm tôn quý.
Đôi mắt của hắn cũng màu vàng, cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, nhưng đồng tử lại không giống Nhân tộc, mà dựng thẳng như mắt rồng.
Khí tức trên người hắn nồng đậm đến mức giống như một ngọn núi lửa sắp bùng phát.
Uy áp kinh người, chiến lực rõ ràng vượt qua những tu sĩ cùng cảnh giới của các tộc khác.
Xung quanh hắn, mọi dị chất đều bị bài xích ra xa.
Rõ ràng khả năng chống lại các chất lạ của hắn vượt trội hơn phần lớn các tộc khác.
“Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc!”
Đội trưởng liếm môi, ánh mắt sáng rực.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi